Anh của ngày xưa

Chẳng biết trong mắt anh, em có khác những ngày xưa cũ. Khi những lúc như bây giờ, em bỗng nhớ anh của ngày xưa quá đỗi.

Ngày mới quen nhau, mình lạ lẫm về nhau rất nhiều, nhưng chẳng hiểu sao lại tin rồi yêu đến thế. Hay bởi duyên trời trói buộc nên lạ cũng thành thân.
Anh của ngày xưa không biết nói dối hay tại em lúc ấy quá khờ, để chưa tường tận những dối lừa trong từng lời anh nói. Dẫu sao thì, mỗi lúc anh thốt lên những điều chân thật, em lại khấp khởi mừng thầm vì tin đó là còn yêu.
Anh của ngày xưa rất nồng nàn, không đem thời gian hay bận rộn để đong đếm và đặt cạnh tình yêu, rồi so sánh vu vơ giữa nỗi nhớ và tiền bạc. Nói thẳng ra anh bây giờ quá thực tế, thực đến phũ phàng khi cứ lấy tình cảm ra so đo với vật chất.
Anh của ngày xưa bao giờ cũng nhẹ nhàng, chẳng nổi nóng vì những chuyện vặt vãnh. Em dư biết là do công việc, do áp lực mệt mỏi nên chẳng trách cứ chi điều này, song đôi khi, không tránh tủi thân vì cảm giác mình cứ như cái sọt rác để anh xả hết bực tức trong ngày. Sau rồi thấy nhẹ lòng, vì ít ra mình có tác dụng và ý nghĩa đến thế. Lại vỗ đầu mình, đàn bà, yêu là ngu dại đến sân si.
Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Anh của ngày xưa hay làm thơ, những vẫn thơ con cóc ngẫu nhiên, dù không hay nhưng thực, thực như nỗi lòng anh lúc ấy, cứ chịu khó là hiểu, chịu khó là nhìn thấu. Chẳng như bây giờ, có chịu khó và cần mẫn bao nhiêu, em cũng chẳng thể hiểu những nỗi lòng và nghĩ suy mà anh đang có.
Ngày xưa, anh và em bị không gian và thời gian ngăn cách, bây giờ ta làm chủ được tất thảy nhưng sao hai đứa cứ xa nhau thế này. Mỗi ngày, lại càng hờ hững đẩy nhau đi xa hơn người kia mà chẳng thèm cố gắng để nắm níu.
Chẳng biết những cô gái khác có như em, đem anh của ngày xưa ra so với anh của bây giờ, để bật người mà vui mừng hay ngất đi vì thất vọng. Khi tháng năm thay đổi, con người đổi thay là lẽ hiển nhiên. Em cũng đổi thay nhiều trong mắt anh, đó là yêu anh nhiều hơn trước, khi tình yêu có thêm hy sinh và chịu đựng.
Hình như đàn bà càng yêu càng đậm, đàn ông càng yêu càng nhạt, hay em vị kỷ, chỉ mỗi chuyện chúng mình mà kết luận lung tung. Dù sao, với chuyện mình rõ ràng là như thế. Em bây giờ đã là vợ, là người đáng ra sánh bước bên anh trong mọi nơi cần có đôi có cặp, nhưng nếu được anh sẽ truất đi của em cái quyền và đặc ân đó. Em cứ lo cho công việc của mình, lo việc nhà, lo chăm con, thế thôi. Anh ở một thế giới khác, xa của em lắm, thế mà, thật buồn cười khi em chợt nhớ, đã từng có lúc mình ao ước và trông đợi được cùng nhau trong một thế giới biết bao nhiêu.
Khi sắp xếp và soi những lý do khiến anh trở nên khác với ngày xưa, em biết nguyên nhân chính, chẳng có gì khó hiểu là do em chứ còn gì nữa. Yêu em, vì em nên đọa đành vắt kiệt sức mà làm việc để phấn đấu cho tương lai sự nghiệp, cho cuộc sống của em và con đỡ khổ.
Em âm thầm chăm sóc anh, cố vỗ về anh bằng những yêu thương còn ngọt ngào hơn của ngày xưa cũ, thế nhưng hình như anh cần nhiều hơn thế. Bỗng dưng, em thấy mình muốn bỏ cuộc, khi chẳng thể níu anh của ngày xưa trở lại, dẫu chỉ một lần. Anh bảo, em cứ thay đổi như anh thì sẽ thấy bình thường, chẳng ngồi đó mà so đo, lo nghĩ. Em là đàn bà con gái, cái nhìn ti hí chẳng được xa, chỉ nhìn gần hoặc xa hơn một tí của ngày hôm qua rồi so sánh và viễn vông với những gì không có thực, ảo tưởng quá nhiều, rồi nhận ra không phải tất thảy hạnh phúc đều màu hồng. Khi vừa kết hôn được ba năm đã hoang hoải vì anh đổi khác.
Biết đâu trong mắt anh, anh cũng đang nhớ em của ngày xưa cũ. Em tự soi gương, ừ thì năm tháng, nó cũng làm nhàu nhĩ những nét thanh xuân một thời, sức hấp dẫn chẳng phải của gái hai mươi mà của người đàn bà mặn mà với tâm tư nặng trĩu. Em lại bần thần khi nhận ra, anh của ngày xưa bên em là vì tình yêu, còn anh của bây giờ bên em vì trách nhiệm. Cuộc đời này không có chỗ cho những “giá như”, thế nên, em biết làm gì để được gặp lại anh của ngày xưa cũ?

Chồng như ông chủ trong nhà

(Kiến Thức) - Từ khi sinh con, tôi nghỉ làm ở nhà trông con. Tôi biết chồng vất vả và có những áp lực của người đàn ông giữ vai trò trụ cột kinh tế...

Từ khi sinh con, tôi nghỉ làm ở nhà trông con. Tôi biết chồng vất vả và có những áp lực của người đàn ông giữ vai trò trụ cột kinh tế, nhưng tôi vẫn không chấp nhận được cách sống của anh trong gia đình. Đi làm về là anh dán mắt vào tivi, mặc kệ vợ xoay xỏa với hai đứa con, đứa lớn 5 tuổi, đứa bé hơn 1 tuổi, cho đến tận lúc ăn cơm. Ăn cơm xong, anh lại tiếp tục xem tivi, khi nào đi ngủ thì dừng. Sáng ra không cần biết vợ bận rộn thế nào, anh thản nhiên nằm ngủ, gần giờ đi làm mới dậy. 
Mỗi khi định nhờ anh việc gì, tôi gọi mỏi mồm, đến câu thứ 4, 5, may ra anh mới chịu nhúc nhắc chân tay. Vài lần như vậy, tự ái, tôi tự làm còn hơn. Tôi góp ý, uất ức cũng nhiều rồi, mà chồng vẫn không thay đổi. Dường như anh nghĩ việc anh mang tiền về nhà là hết trách nhiệm, nên tự cho mình quyền của một ông chủ thì phải. Tôi buồn phiền lắm. Lẽ nào tôi phải gửi con đi làm để chồng thay đổi? - Trần Khánh Vân (Hà Nội).

Và anh đã mất em…

Nếu lần sau có một cô gái nào giống như em, chắc chắn anh sẽ không ngu dại đánh mất một lần nữa…

Anh là người có số đào hoa. Bạn bè đều nói vậy bởi có rất nhiều cô gái theo đuổi, săn đón, nói yêu anh. Thế mà anh chẳng yêu ai cả cho đến khi gặp em.

Em chẳng nói yêu anh, thích anh mà chỉ âm thầm chăm sóc, giúp đỡ những khi anh cần. Anh đau đầu, có người mua thuốc; anh đói bụng, có người mang cho chiếc bánh; anh mệt không đi làm, có người mang hồ sơ đến tận nhà cho anh xem…

Hình như anh đã yêu em. Thế nhưng, cái bản tính ngang tàng, kiêu ngạo cố hữu đã khiến anh nghĩ rằng nhất định em phải mở lời nói yêu anh trước thì anh mới đáp lại. Cứ thế anh đợi chờ. Anh mong đến cháy lòng được gặp em, được nghe em nói, nhìn em cười; được em chăm sóc, vỗ về…

Anh còn thèm có em suốt cả cuộc đời bởi những cô gái trước đây thích anh không có đủ sự dịu dàng, ấm áp như em. Vậy mà chỉ một lời nói yêu em, anh cũng so đo, toan tính. Một lời nói yêu em, anh cũng sợ sẽ làm mình “mất giá”.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Anh nhớ có lần, em tinh nghịch ngước nhìn anh qua kẽ những ngón tay. Hai con mắt tròn xoe như một dấu hỏi rằng anh có yêu em không? Lẽ ra lúc đó anh đã ôm em vào lòng, thủ thỉ bên tai em rằng anh rất yêu em… Thế mà khi bàn tay em khép lại che khuất ánh mắt đau đáu đợi chờ, anh vẫn làm thinh.

Và rồi anh đã mất em. Có một gã đàn ông khác đã hào phóng dâng cho em một lời tỏ tình. Vậy là anh mất em. “Tại sao em lại yêu hắn?” - anh đã đau khổ gần như điên cuồng. Rồi anh cũng tự trả lời: Vì anh quá cao ngạo và ích kỷ.

Chỉ 3 tiếng “anh yêu em” mà anh không thốt ra được thì đâu có cơ sở nào để em tin rằng sau này anh sẽ nhường nhịn, chịu đựng và cùng em vượt qua giông bão của cuộc sống vợ chồng.

Nếu lần sau có một cô gái nào giống như em, chắc chắn anh sẽ không ngu dại đánh mất một lần nữa…

Ấm áp trái tim quay về

Chỉ cần trái tim bạn thanh thản, đủ niềm tin và tình thương yêu, chắc chắn bạn sẽ tạo dựng được mái ấm thật sự, theo cách của riêng mình.

1. Người đàn ông ấy bế đứa con sơ sinh trở về từ bệnh viện, trên taxi chỉ có hai cha con. Anh chảy nước mắt suốt dọc đường, vợ anh vừa mất vì cơn tai biến sản khoa, con gái đỏ hỏn khóc lặng vì đói sữa, nó tự mút ngón tay như bản năng tìm vú mẹ. Ngay hôm đó, anh bắt đầu hành trình mang túi trữ sữa đi xin sữa cho con, bất kể nắng mưa, miễn là con gái được bú “sữa mẹ” hoàn toàn trong những tháng đầu đời.

Thương con gái bé bỏng phải chịu thiệt thòi vì không còn mẹ, anh gắng gỏi vượt qua nỗi đau để dành trọn tâm sức chăm con. Anh vừa là người cha mạnh mẽ ấm áp, vừa là người mẹ dịu dàng kiên nhẫn. Tạm gác lại sự nghiệp, anh dành trọn vẹn thời gian cho con, để có thể chăm bé từ miếng ăn giấc ngủ đến những nhận thức đầu đời. 18 tháng tuổi, con gái anh mạnh khỏe và phát triển tốt cả tinh thần và thể chất. Bé luôn vui cười rạng rỡ như mọi em bé hạnh phúc khác, bởi người cha tuyệt vời đã mang đến cho bé tình yêu đủ đầy của một gia đình trọn vẹn. 

Anh viết cho con gái: “Ít ra cuộc đời đã không lấy đi của ba tất cả, ba vẫn còn Ủn để nhớ, để thương, để quay về tìm nơi bình lặng sau cơn sóng dữ. Có nơi để tìm chút hạnh phúc nhỏ nhoi nhưng là tất cả với ba bây giờ. Thật đáng sợ khi không còn gì bám víu trong dòng nước dữ, con người ta sẽ để mặc cho dòng đời cuốn đi... Cảm ơn con đã níu ba lại để không gục ngã, để hôm nay nhận thấy tim mình còn thổn thức vì con”. Tấm gương của anh Trình Tuấn (Hà Nội) – người đàn ông “gà trống nuôi con” không chỉ lay động, mà còn tạo cảm hứng cho biết bao người mẹ cố gắng dành thời gian và “nguồn dinh dưỡng thương yêu” cho con mình.

2. Chị là một nhà báo uy tín, cá tính quyết liệt từ quan điểm sống cho đến nghề nghiệp. Hôn nhân sớm đổ vỡ, chị làm mẹ đơn thân với quyết tâm con trai chị phải là em bé hạnh phúc. Bốn tháng rưỡi, em bé được mẹ đưa ra biển lần đầu, chị cố tình để sóng đánh vào con - “tôi muốn nó dạn nước sớm, vì tôi không biết bơi”. Hai tuổi, bé bắt đầu theo mẹ đi công tác, đi nhờ xe đồng nghiệp, xe đò, hoặc máy bay... chị không nề hà gì. Khi con năm tuổi, chị vượt qua nỗi xấu hổ “từng ấy tuổi mà không biết bơi” để học bơi cùng con. Rồi bé tập xe đạp, tập bóng rổ, đá bóng, lớn lên… mẹ luôn phía sau, đủ gần để bé an toàn và được yên tâm, đủ nghiêm khắc và khoảng cách để bé chủ động trưởng thành như một cậu con trai mạnh mẽ. 

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Hai mẹ con họ đã cùng nhau đến hải đăng cực Bắc, đến chân dãy Hoàng Liên Sơn, đến Cà Mau, đã bay qua Thái Bình Dương. “Xe đò, tàu hỏa, máy bay, đi bộ, trèo đèo lội suối đủ cả. Đôi khi, vào những sáng cuối tuần hiếm hoi chiến thắng được cơn buồn ngủ mãnh liệt mà vùng dậy cùng nó đạp xe ì ạch quanh hồ Tây thơ mộng, tôi đã chủ quan nghĩ mình là một người mẹ có thể làm cha được”. Tôi tin nhiều người bố ao ước mình có thể làm được nhiêu đó việc cho con mình, như cách nhà báo Thu Hà đã “làm cha”.

3. Diva Hà Trần mồ côi mẹ từ năm 14 tuổi. Mẹ cô, Nhà giáo ưu tú - danh ca Vũ Thúy Huyền (bà là Trưởng khoa Thanh nhạc đầu tiên của Học viện Âm nhạc Quốc gia) bị bạo bệnh, những ngày tháng cuối bà không nói gì về âm nhạc với con gái mình. “Mẹ chỉ căn dặn về việc chăm sóc những thành viên còn lại trong gia đình. Mẹ dặn tôi phải thương yêu những người thân. Tôi ý thức rằng, mẹ tôi là một sợi dây nối trọn vẹn và chặt chẽ các thành viên trong gia đình lại với nhau. Khi chiếc dây mất đi, tôi sẽ là chiếc dây kế tiếp, để làm công việc đó. Từ sau khi mẹ mất đến giờ, tôi luôn luôn cố gắng níu giữ sợi dây chặt chẽ đó đối với người thân của mình”. 

Cô gái nhỏ đã loay hoay lớn lên, vượt qua nỗi thiếu vắng tình yêu của mẹ, cô can đảm và kiên định thực hiện sứ mệnh là “sợi dây nối” uyển chuyển bền chặt. Với di sản thương yêu được truyền từ mẹ, cô đã trưởng thành và mạnh mẽ, cân bằng trước mọi chông chênh của đời sống. Tới giờ, Trần Thu Hà là một trong số ít nghệ sĩ có hạnh phúc gia đình trọn vẹn, cô sống tình cảm và tín nghĩa nhưng cũng luôn tỉnh táo và công minh. Cô khẳng định về đích đến của đời mình: “Gia đình mới là giá trị thật sự mà tôi luôn tìm kiếm và nâng niu”.

***

Đây là ba câu chuyện nhỏ về gia đình mà tôi muốn kể cho bạn. Tôi chọn ba cảnh huống gia đình cá biệt ấy, vì nhìn thấy ở đó những mất mát, và cả những cảm động nồng ấm - như chính bức tranh rộng lớn về đời sống này. Nếu bạn đang có một gia đình toàn vẹn và hạnh phúc viên mãn, xin chúc mừng và mong bạn giữ gìn báu vật ấy. Còn nếu ngôi nhà của bạn bị khuyết góc nào đó, xin đừng tuyệt vọng. Chỉ cần trái tim bạn thanh thản, đủ niềm tin và tình thương yêu, chắc chắn bạn sẽ tạo dựng được một mái ấm thật sự, theo cách của riêng mình. Quà tặng vô giá chúng ta có thể tặng bạn đời, con cái và những người ruột thịt của mình: hãy luôn để gia đình là nơi “vương vấn bước chân ra đi, ấm áp trái tim quay về”*, như ô cửa sáng tươi tràn đầy năng lượng để bạn mở ra, bước vào cuộc đời.