Mẹ chồng hấp hối trên giường bệnh, vợ làm điều khó ngờ

Từ lúc nghe em gái nói tình trạng của mẹ, ruột gan tôi nóng như lửa đốt. Vậy mà chuẩn bị đồ đạc xong, tôi thấy vợ vẫn ngồi ăn cơm đủng đỉnh.

Khi mới làm dâu, vợ tôi cũng xông xáo, biết việc và quan tâm đến bố mẹ chồng lắm. Biết mẹ hay đau đầu mất ngủ, cô ấy liền đi hỏi han để mua thuốc gửi về. Chúng tôi mua nhà, bố mẹ chỉ cho 50 triệu. Có người nói ra nói vào, bảo sao ông bà không bán hẳn miếng đất để chúng tôi không phải mua nhà trả góp , cô ấy lại cười: "Thôi, có tiền thì mua trả thẳng, không có thì phải trả góp chứ".

Tính ra ngày ấy, vợ tôi biết điều và không tính toán gì cả. Chỉ sau một lần va chạm, vợ tôi mới bắt đầu có ác cảm với mẹ chồng. Khi chúng tôi có con, tôi nói khó với mẹ lên chăm vợ mình một thời gian. Công việc của tôi thì bận, vợ ở nhà lại chẳng có ai đỡ đần giúp.

Lúc đầu mẹ tôi nhận lời, nhưng vào đúng ngày vợ tôi ra viện, bà gọi điện lên nói không đi được vì bị ngã trong nhà tắm. Kết quả là phải bó bột ở chân. Đứng trước tình thế ấy, tôi cũng không thể xin nghỉ việc mà chỉ có thể ở nhà chăm vợ đúng một tuần. Hoàn cảnh lúc ấy lại rất khó khăn, do chúng tôi vẫn còn nợ một khoản từ ngân hàng. Thành ra tôi muốn thuê người giúp việc cũng chẳng được.

Tôi biết vợ mình thiệt thòi. Người ta sinh nở xong, ít thì được chăm một tháng, còn có những người được chăm 3 tháng 10 ngày. Vậy mà vợ tôi mới mổ được một tuần đã phải chăm con ngày đêm.

Me chong hap hoi tren giuong benh, vo lam dieu kho ngo

Tôi cuống cuồng đi tìm đồ rồi cho vào valy, trở ra vẫn thấy vợ ung dung ngồi ăn nốt bát cơm. (Ảnh minh họa)

Tết năm ấy khi về ăn Tết, vợ tôi có hỏi mẹ chồng: "Chân mẹ đỡ đau chưa, mẹ vạch lên con nhìn xem vết thương thế nào?". Thấy mẹ luống cuống, em gái tôi nói thật: "Ôi giời đợt ấy mẹ ngại lên chăm chị chứ ngã gì đâu. Mẹ bị say xe, sợ ngồi oto nên mới nói thế đấy".

Thú thật khi ấy tôi mới biết chuyện. Còn vợ tôi kể từ đó liền thay đổi thái độ với mẹ chồng. Mẹ tôi ốm nằm viện, cô ấy chỉ gửi tiền chứ không đến chăm sóc dù chỉ một ngày. Tôi có thể thông cảm, nhưng chuyện trước lúc mẹ đi khiến tôi buộc phải lên tiếng.

Bữa đó em gái tôi gọi lên, nói mẹ mệt lắm rồi, bà muốn gặp các con lần cuối. Tôi cuống cuồng đi tìm đồ rồi cho vào valy, trở ra vẫn thấy vợ ung dung ngồi ăn nốt bát cơm. Phải đợi đến khi tôi nặng lời, vợ mới chịu buông đũa.
Bây giờ mẹ tôi cũng chẳng còn nữa, tôi khuyên vợ hãy bỏ qua chuyện cũ, cô ấy liền nói cả đời này sẽ ghim trong lòng và không bao giờ quên được.Mọi người cho tôi lời khuyên với, tôi nên làm gì để vợ chịu buông bỏ đây?

Hiếm muộn mãi mới có con, tôi “choáng váng” khi biết sự thật đang vợ che giấu

Bất ngờ gặp nhau, tôi và sếp của vợ chào hỏi theo phép lịch sự. Nhưng lúc bắt tay anh ta, nhìn rõ khuôn mặt ấy, trong lòng tôi lại chỉ còn sự khiếp sợ.

Tôi và vợ kết hôn đến nay được 6 năm, trong đó thì đã mất mấy năm chúng tôi phải ngược xuôi, nhọc nhằn chạy chữa kiếm con. Lỗi do tôi không thể sinh con, còn sức khỏe vợ tôi hoàn toàn bình thường.

Sau 2 năm không thể có con tự nhiên, tôi và vợ đã tiến hành làm thụ tinh ống nghiệm nhưng cũng không thành công. Gia đình chúng tôi chẳng phải giàu có gì, mỗi lần chạy chữa như thế đều ngốn cả khoản tiền lớn. Tôi và vợ gần như tuyệt vọng trong việc sinh con.

Nghi ngờ đứa trẻ đặt trước cổng là con rơi của con trai

Khi tôi nói ý định của mình ra thì vợ chồng con trai phản đối nói là xét nghiệm lãng phí tiền bạc, số tiền đó để mà bồi dưỡng sức khỏe cho tốt.

Thứ 6 vừa rồi, người ta đã bỏ một đứa nhỏ mới sinh được vài ngày ở trước cổng nhà con trai tôi. Ngay sau đó rất nhiều người hiếu kỳ đến xem và vài người muốn nhận nuôi.

Thế nhưng con dâu tôi không cho, bởi con cũng rất muốn nuôi đứa nhỏ ấy. Con dâu bảo người ta đã đặt đứa nhỏ trước cổng nhà, tức là cái duyên và may mắn của gia đình, sao lỡ bỏ đi được. Dù đã có 2 con nhưng vợ chồng con trai đều đồng tình nhận nuôi đứa nhỏ nên tôi cũng không có ý kiến gì.

2 năm sau hành động của vợ cũ khiến tôi ân hận vô cùng

Tôi và vợ ly hôn hai năm trước, lý do là tôi không còn yêu vợ và có tình cảm với người phụ nữ khác, hơn nữa mẹ tôi cũng không ưa cô ấy nên cuộc sống gia đình ngột ngạt vô cùng.

Cuộc hôn nhân của tôi và vợ cũ có thể gọi là hôn nhân chớp nhoáng. Chúng tôi quen biết qua sự sắp đặt của người lớn. Khi đó, tôi đã 35 tuổi mà cô ấy cũng đã 30. Hai người đều ở độ tuổi nếu gặp gỡ thì phải đặt chuyện kết hôn lên hàng đầu.

Tôi còn nhớ, thời điểm chúng tôi gặp nhau, cả hai đều lấy mục đích kết hôn để tìm kiếm nửa kia, kỳ vọng đối với tình yêu gần như bằng không. Cho nên sau 1 tháng ở bên nhau, chúng tôi liền thiết lập mối quan hệ yêu đương, chẳng biết có phải yêu thật không nhưng thấy vui khi ở cùng nhau.