Lỡ yêu con kẻ hiếp dâm mình

(Kiến Thức) - Khi vừa ra trường, có chút nhan sắc, nên tôi có khá nhiều người mê đắm, trong đó có giám đốc công ty nơi tôi làm việc.

Khi vừa ra trường, có chút nhan sắc, nên tôi có khá nhiều người mê đắm, trong đó có giám đốc công ty nơi tôi làm việc. Thế rồi trong một lần đi công tác, tôi đã bị ông ấy cưỡng đoạt. Uất hận nhưng tôi chỉ âm thầm chịu đựng, không dám tố cáo bởi sợ điều tiếng. Tôi quyết định vào Nam lập nghiệp, muốn xóa sạch hình ảnh quá khứ. Không ngờ, người đàn ông tôi yêu lại chính là con trai của kẻ đã từng hiếp dâm tôi. 
Ngày anh đưa tôi tới gặp bố mẹ anh, tôi như chết đứng khi nhìn thấy ông ấy. Sau đó, ông ấy có đến gặp tôi, cầu xin tôi tha thứ, xin tôi đừng để con trai ông ấy biết chuyện và cũng đừng vì điều này mà bỏ con trai ông. Giờ lòng tôi vô cùng bấn loạn. Sẽ thật đau đớn nếu tôi phải lìa bỏ người mình yêu. Nhưng nếu tiếp tục, tương lai của chúng tôi sẽ ra sao đây với bí mật khủng khiếp, ám ảnh này? Xin cho tôi lời khuyên - Trần Hải Yến (TPHCM).
Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Hải Yến thân, dù trước đây ông ấy đã đối xử với bạn như thế nào, nhưng Tri Giao tin, ở góc độ một người cha, những lời cầu xin của ông ấy đối với bạn là thật lòng. Nếu bạn không tiết lộ, thì hẳn bí mật này sẽ mãi mãi được chôn vùi. Vấn đề bây giờ chỉ là ở phía bạn, bạn cần cân nhắc, suy nghĩ kỹ, liệu bạn có vượt qua được nỗi ám ảnh quá khứ khi mà người gây ra nỗi đau đớn cho bạn sẽ hiện diện ở  vai trò “người thân” trong gia đình tương lai của bạn? 
Là dâu con, bạn vẫn phải có nghĩa vụ giữ trọn đạo hiếu, những buổi gặp mặt gia đình... Bạn có nghĩ mình đủ thanh thản để đối mặt với “bố chồng” trong tất cả những sự kiện đó không? Tốt nhất, bạn hãy cho mình có cơ hội “tập dượt” với tất cả những điều đó bằng việc tiếp xúc nhiều hơn với gia đình người yêu. 
Thực tế sẽ cho bạn câu trả lời bạn nên đi tiếp hay đành phải dừng lại tình yêu này. Tuy nhiên, Tri Giao rất muốn điều tốt lành sẽ đến với bạn, quá khứ dù có tồi tệ thế nào thì cũng sẽ là quá khứ nếu mình đủ vững vàng khép cánh cửa đó lại. Chúc bạn hạnh phúc. 

Vợ như thế ai mà không “sợ”?

Trong lòng anh ít nhiều băn khoăn, vì đâu mà mình bị vợ thuần phục tới mức này?

Bạn nhậu ê a đọc câu “đội vợ lên đầu, sống lâu trăm tuổi”, rồi đùa rằng anh tham sống nhất trên đời. Giả vờ say, anh cười khề khà rồi yếu ớt “kháng cự”...

Đám bạn nể anh giỏi kiếm tiền bao nhiêu thì càng tỏ ra khó hiểu bấy nhiêu, khi thấy anh chẳng bao giờ có sẵn tiền trong túi.

Bạn nói, đời còn gì vui khi tiền mình làm ra cũng chẳng được nắm giữ. Anh tự hào, tuy vợ là “thủ quỹ” nhưng “kế toán trưởng” lại là anh, bởi mua gì vợ cũng thông qua ý chồng. Anh “duyệt”, vợ mới dám “xuất quỹ”.

Bạn bảo, đàn ông đàn ang, sao lại để vợ phát tiền tiêu vặt. Anh vênh mặt, đáp trả: chuyện phát tiền tiêu vặt là chuyện… vặt, không để phụ nữ làm thì còn để cho ai?

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Chịu thua anh chuyện tiền bạc, bạn lại quay qua trêu anh là “cái con gì gì” của thời cổ đại, khi chẳng thiết mát-xa, chẳng màng gái đẹp. Anh phớt lờ. Rồi anh tếu táo cho qua chuyện, nhưng trong lòng anh ít nhiều băn khoăn, vì đâu mà mình bị vợ “thuần phục” tới mức này?

Cưới nhau mười năm, sinh hai cô con gái, vợ vẫn trẻ như thuở chưa chồng. Vợ siêng thể dục, thích làm đẹp mỗi ngày. Mỗi cuối tuần, hai vợ chồng lại dắt nhau đến một spa quen, anh mát-xa thư giãn, vợ làm đẹp. Trở về, anh khỏe khoắn bắt đầu một tuần làm việc mới mà không cần trốn vợ đi mát-xa, còn vợ thì ngày càng tươi tắn. Vợ yêu thương bản thân mình thế, làm sao mình không say mê?

Chuyện tiền bạc, vợ chỉ nhận mình là “thủ quỹ”, có trách nhiệm giúp cho “tổng giám đốc” kiêm “kế toán trưởng” là anh tránh được những lần nổi hứng tiêu hoang. Không biết bao nhiêu lần vợ khéo léo kéo anh về thực tế, gần nhất là lần anh hào hứng giục vợ đi mua cái ti vi LCD 42 inches vì anh vừa nhìn thấy “siêu phẩm công nghệ” ấy ở nhà đồng nghiệp. Vợ vờ là đang bận, hẹn anh sang ngày mai. Sáng mai thức dậy, anh quên béng niềm đam mê lúc tối vì sực nhớ ra nhà mình cũng có một cái ti vi LCD 32 inches. Dù không bằng “siêu phẩm” nhà đồng nghiệp, nhưng cái ti vi cũ cũng đã quá đủ. Hóa ra vợ đã đoán trước điều này nên tạm gác niềm háo hức của chồng lại. Anh thở phào, may mà không sẵn tiền trong tay, nếu không...

Cũng vào một buổi sáng, thức dậy sau cơn say, đầu óc đang còn váng vất thì anh giật mình, quáng quàng đi tìm cái ví. Tối qua, trên đường về anh đã tự nhắc đi nhắc lại trong đầu là phải giấu ngay cái ví khi về nhà, kẻo vợ nhìn thấy nó trống trơn sau một ngày được “phát lương” thì nguy. Vậy mà khi về nhà, anh thả người xuống giường, rồi quên trời đất. Quờ quạng lục tìm dưới gối, lục khắp các túi quần áo, anh đau khổ nhận ra bộ quần áo tối qua vợ đã đem đi giặt, còn cái ví đang nằm chỏng chơ trên đầu tủ. Anh vơ vội lấy, mở ví ra thì hoa mắt vì số tiền anh ăn nhậu đêm qua vẫn còn nguyên trong đó. Lát sau anh sực tỉnh, nhận ra chính vợ đã “phá lệ”, nhét thêm tiền vào cái ví trống trơn. Những lần “phá lệ” và trì hoãn đầy ý tứ như thế khiến anh cảm thấy mình vẫn được làm chủ, dù không trực tiếp nắm giữ đồng tiền.

Mỗi lần tuyển được cô nhân viên xinh đẹp, anh lại về nhà, vừa khoe vừa “dọa”. Vợ phì cười, rồi vênh váo: “Công ty em cũng toàn sếp đẹp trai phong độ, hai đứa mình, nguy cơ kẻ mất vợ, người mất chồng là ngang nhau!”. Vợ nói rồi phá lên cười, chẳng buồn ghen tuông.

Vợ như thế ai mà không “sợ”?

Ngoại tình rồi kiện chồng hiếp dâm mình

Người chồng hiền lành bị gia đình vợ gửi đơn tố cáo tội hiếp dâm. Nạn nhân không ai khác là cô vợ trẻ con thường lả lơi của mình.

Sau nhiều lần xem xét hồ sơ sự việc, cơ quan chức năng đã quyết định không khởi tố vụ án, để người chồng trở về nuôi con khi cô vợ trẻ đã bỏ nhà đi theo trai.

Lấy nhầm “Chí phèo”, vợ uất ức “liều chết“

Cuộc sống bây giờ giống như hỏa ngục thì thà liều một phen sống mãi rồi ra sao thì ra...

Chị trưởng phòng tổ chức bực bội bảo tôi: “Cô về thu xếp chuyện nhà cho xong rồi hãy trở lại làm việc, tôi hết chịu nổi rồi!”.

Đâu phải chỉ chị sếp bực mình mà chính tôi cũng hết chịu nổi với cách hành xử của Khanh. Ngày nào anh cũng đến công ty réo tên tôi mà chửi. Rồi anh gọi điện thoại cho giám đốc yêu cầu sa thải tôi. Chưa hết, anh gọi điện cho bất cứ ai trong công ty mà anh tìm được số điện thoại. Anh rêu rao trên mạng là tôi theo trai, bỏ bê nhà cửa, chồng con.

Anh làm tất cả những điều đó chỉ để bêu xấu tôi, làm cho tôi phải xấu hổ, nhục nhã mà bỏ việc, quay về những ngày tháng ăn bám, sống phụ thuộc vào anh như một dây tầm gởi. Nhưng lòng tôi đã quyết, 10 năm đã quá đủ cho một sự hi sinh nhưng không hề được báo đáp.

Trong mắt anh, từ một người vợ vì thương chồng, yêu con, chấp nhận lùi lại phía sau để chồng rảnh rang lo cho công danh sự nghiệp, tôi bỗng trở thành một người thừa thãi, đáng khinh, chẳng bằng ai, đúng hơn là chẳng giống ai.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Tôi không nhớ chính xác chuyện đó bắt đầu từ khi nào, chỉ biết rằng, anh bắt đầu so sánh tôi với người này người khác. Khi tôi phản ứng thì anh còn khiêu khích: “Tao nói không phải sao mà mày cãi? Mày coi mày có bằng ai trong số vợ của bạn tao không? Chừng nào mày bằng họ thì mày mới có quyền nói”.

Hôm đó Khanh có rượu nên tôi không đôi co. Thế nhưng Khanh lại cho đó là “khi dễ” nên sấn tới bóp cổ tôi: “Tao nói với mày mà sao mày không trả lời? Mày không trả lời tao cho mày nín luôn”. Nếu không có bác Tư hàng xóm bất ngờ qua nhà mượn mấy cái ghế nhựa vì nhà có khách thì có lẽ tôi đã bị chồng bóp cổ đến chết.

Mấy hôm sau, Khanh lại kiếm chuyện: “Tiền tao đưa đâu hết rồi mà mày cho tao ăn như cho heo ăn vậy?”. Tôi biết Khanh kiếm chuyện nên cố dằn lòng: “Bây giờ cái gì cũng lên giá... Anh đưa 3 triệu đồng mỗi tháng, em gói ghém lắm mới đủ”. Khanh dằn mạnh chén cơm: “Hay là mày đút nhét cho bà già mày dưới quê?”.

Tôi hết chịu nổi rồi nên buông chén cơm: “Xin anh đừng có mày tao như vậy, nếu không, em không nói chuyện với anh nữa”.

Tôi vừa dứt lời thì đã nghe một tiếng “choang”. Chén cơm trên tay Khanh đã bay vô tường vỡ tan tành. Anh nhào sang túm tóc tôi: “Hôm nay mày dám trả treo hả? Vậy thì tao cho mày trả treo nè...”. Vừa nói, Khanh vừa đập mạnh đầu tôi vô tường.

Trước nay khi vợ chồng gây gổ, tôi luôn nhịn Khanh vì sợ xấu hổ với hàng xóm, nhưng lần đó, bản năng sinh tồn đã khiến tôi vùng dậy. Lấy hết sức bình sinh, tôi xô mạnh Khanh ra rồi chạy ra trước nhà la lớn: “Bớ người ta, giết người...”.

Chẳng mấy lúc mà bà con hàng xóm đã có mặt đông đủ. Khanh xấu hổ nên bỏ lên lầu, bác tổ trưởng dân phố và chị cán bộ phụ nữ gọi mãi vẫn không chịu xuống. Cuối cùng mọi người ra về sau khi căn dặn tôi, có chuyện gì thì phải kêu lớn như vậy.

Tối đó, sau khi dỗ hai đứa nhỏ ngủ, tôi chốt chặt cửa phòng, không dám ngủ vì sợ Khanh tiếp tục kiếm chuyện. Thế nhưng cả đêm đó không có chuyện gì. Sáng ra, vừa trông thấy tôi, Khanh đã cười nhạt: “Cô giỏi lắm nhưng đừng tưởng tôi chịu thua. Tôi chán cái bản mặt cô lắm rồi. Cô cứ ở nhà với hai đứa nhỏ, mẹ con tự lo đi”.

Tôi không biết Khanh định làm gì, mãi mấy hôm sau tôi mới nghe anh dọn đến ở với một người đàn bà làm chung công ty. Họ bồ bịch với nhau đã lâu, tôi có nghe đồn đãi nhưng không dám hỏi Khanh vì biết chắc, hỏi lơ mơ là ăn đòn.

Khanh đi biền biệt, không về cũng chẳng gọi điện thoại. Ba mẹ con tôi phải vay mượn tiền của anh em, bạn bè sống đắp đổi. Đến lúc ấy tôi mới thấm thía thân phận tầm gởi của mình. Giá mà tôi có công việc, có thu nhập thì đâu khốn khổ như bây giờ.

“Cô phải tìm một công việc để làm chớ không thể cứ mãi phụ thuộc vào chồng như vậy. Cô thấy rồi đó, chồng bỏ đi là mẹ con nheo nhóc”- chị cán bộ phụ nữ nói vậy khi đem tiền đến cho tôi mượn. Chị bảo có chỗ quen, có thể xin cho tôi làm nhân viên văn phòng, ít nhất thì cũng đủ tiền rau cháo...

Tôi đi làm được mấy bữa thì Khanh đến công ty quậy tưng bừng. Giám đốc công ty dù rất thông cảm nhưng cuối cùng cũng hết chịu nổi, phải cho tôi nghỉ việc. Tôi tự mình đi tìm nơi khác. May mắn là có một công ty đang cần nhân viên phục vụ. Tôi xin, họ nhận liền.

Lần này tôi làm được gần 1 tháng thì Khanh mới tìm đến. Vậy là bổn cũ soạn lại. Chồng tôi vẫn giở thói Chí Phèo như cũ. Trời ơi, tôi hết chịu nổi rồi, tôi bị ức chế lắm rồi. Tôi gọi điện thoại về quê cho anh hai của Khanh nhưng ông anh chồng chẳng giúp được gì vì “cái thằng đó nó du côn lắm, anh không dám rớ vô đâu”.

Tôi cầu cứu chị chồng ở gần đó thì chị cũng chịu thua: “Ai mà nói được nó, chị sợ nó lắm. Lơ mơ nó cào nhà chị”. Tôi lại báo tổ dân phố. Bác tổ trưởng lại dặn “chừng nào nó quậy thì la thiệt lớn...”.

Trời ơi, tôi phải làm sao đây? Hết cách rồi, giờ tôi phải tự cứu thôi. Tôi không biết chồng tôi đi, về lúc nào, tốt nhất là tôi phải thủ sẵn một con dao nhọn, cùng đường tôi sẽ liều với anh ta chớ tôi hết chịu nổi rồi. Cuộc sống bây giờ giống như hỏa ngục thì thà liều một phen sống mãi rồi ra sao thì ra...

Tôi điên lắm rồi. Nếu cần tôi cũng sẽ thành Chí Phèo chứ lần này tôi nhất định không buông xuôi cuộc đời mình vì một người chồng mà trong mắt anh ta, vợ con không chỉ là của nợ mà còn không phải là con người...