Hai lần đò

Má không về một mình, theo sau là một người đàn ông lạ. Má nói với ngoại đó là người má gặp khi sống ở xứ người…

Con gái 28 tuổi chưa có tình yêu, má cứ nhìn con đi về một mình mà than thở. Mỗi lần vậy, con chỉ sẵn một câu: hay con cưới đại anh nào cho má có rể! Má cười buồn, bảo phải yêu mới có thể sống đời với nhau, còn không, dở dang lận đận như má, khổ thân… Rồi má lại như nói với chính mình, có khi yêu cũng không thể đi cùng nhau đến cuối đời…
Má về với cha vào một ngày mưa tơi tả giữa mùa nước lũ. Cha đi đón dâu phải đi qua mấy cây cầu tre ngập nước. Cô dâu về nhà chồng mặt buồn ủ dột, xắn quần lội qua con đường ngập nước. Ngày đầu làm dâu, má và cha cùng lom khom kê lại đồ đạc trong nhà lên cao cho khỏi bị ngập nước. Mạnh ai nấy làm, chẳng nói tiếng nào với nhau. Má nói, hồi ấy má còn ham đàn ca hát xướng, văn nghệ văn gừng, nào có biết trai gái là gì, vậy mà bà ngoại nói gả là gả, chẳng cần biết má ưng hay không! Má giận ngoại, không thèm khóc khi rời nhà, giận cả cha vì không dưng thành chồng mình.
Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Vậy mà má cũng đẻ tù tì bốn đứa con. Sau này má hay nói, tôi là đứa “út vớt”. Ngày mang thai tôi, má và cha lịt xịt nhiều thứ. Cha đi sớm về khuya chẳng còn chăm lo cho gia đình. Hồi ấy má có cửa hàng thuốc bảo vệ thực vật nho nhỏ, một tay má chạy vòng trong vòng ngoài. Cha mất biệt từ sáng đến tối mới về. Thế nên, lúc mang thai tôi, má không định giữ. Mấy đêm nằm khóc tỉ tê vì tủi thân, má tính bỏ tôi cho nhẹ phận người, nhưng nghĩ thế nào, cuối cùng má cũng cắn răng đẻ tôi ra.
Ngày tôi chào đời cũng là lúc cha bỏ má mà đi. Bốn chị em tôi được ngoại mang về vườn chăm sóc. Má chịu đựng cảnh đơn côi đến bốn năm. Rồi cũng một ngày lũ về, má bán cái cửa hàng nhỏ ấy, bỏ xứ đi mấy năm.
Tôi lên sáu, má về, người ốm rạc. Trong trí nhớ của tôi, má đẹp và trẻ hệt như hình ảnh chị Hai mặc chiếc áo dài trắng tinh đến trường vào ngày đầu năm học lớp Chín. Vậy mà giờ má khác quá, tôi chẳng nhận ra! Chị Hai đứng tần ngần, tay mân mê vạt áo, nửa muốn chạy đến mừng, nửa lại không. Hai anh tôi thì hét toáng lên, chạy ào sà vào lòng má. Tôi nép sau lưng chị Hai len lén nhìn. Má không về một mình, theo sau là một người đàn ông lạ. Má nói với ngoại đó là người má gặp khi sống ở xứ người…Ngoại không nói gì, chỉ vỏn vẹn một câu: nếu con thấy hạnh phúc.
Má không hạnh phúc với người đàn ông đó. Tôi nghe hai người thỉnh thoảng to tiếng với nhau, rồi má hay khóc một mình. Sau ba tháng từ ngày má về, một buổi sáng tôi đi học, người đàn ông ấy cũng bỏ đi. Tôi nghe chị Hai nói, do người đó không thương mấy chị em tôi nên má cũng không thương ông ấy nữa.
Hơn hai chục năm, chị Hai và các anh đã có gia đình, bà ngoại cũng mất, còn mỗi má và tôi ra vào căn nhà nhỏ. Má không đi thêm chuyến đò nào nữa. Tôi cũng giấu má, dặn lòng không về làm dâu ai cả. Tôi muốn dành đời mình ở cạnh má, mãi như má vẫn luôn ở cạnh tôi suốt những năm tháng qua…

Hạ màn hôn nhân thực dụng

Vở kịch hôn nhân giữa chúng mình càng “có hậu” hơn khi trước ngày mình gây nhau, với lý do rất trời ơi đó, anh đã xong khóa cao học.

Lá đơn ly hôn anh ném vào mặt em, sau cuộc cãi vã chiều nay, đã được em đặt bút ký. Vậy là kết thúc 5 năm hôn nhân vui ít buồn nhiều, chấm dứt luôn những dối lừa thực dụng.

Đã ngờ ngợ rồi sớm muộn gì cũng có ngày này, nhưng em vẫn không cam tâm. Phần mọi thứ diễn ra nhanh quá, phần lý do anh nằng nặc ly hôn nghe rất… trời ơi đất hỡi, em không kịp đón nhận, không kịp hiểu chuyện gì xảy ra. Trước khi đến buổi tiệc với nhóm bạn, em đã hỏi xin anh. Tiệc tàn, nhóm rủ đi tăng hai là một quán karaoke gần nhà, sẵn bạn bè đề nghị, em gọi anh đến tham gia cho vui. Đối nghịch với sự nhiệt tình của anh qua điện thoại: “Chờ chồng một lát”; nửa tiếng sau, anh bất ngờ đạp tung cửa phòng karaoke trong sự sững sờ của mọi người. Anh xồng xộc lao đến, giáng em một bạt tai, giận dữ: “Cô bỏ chồng bỏ con đến đây tụ tập chơi bời. Nó đâu, trong nhóm này có nó phải không? Ngoài nó ra thì cô còn ngoại tình với ai nữa?”. Em chết sững. Bạn bè ngơ ngác. Về gây nhau thêm một trận, anh bỏ đi sau khi ném cho em lá đơn ly hôn viết sẵn từ lúc nào: “Tôi không thể tiếp tục chung sống với người vợ lăng loàn”.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Ngày trước, có người từng khuyên em, đừng cố công nuôi ong tay áo khi biết mình quyết định đến với nhau. Anh, bấy giờ là chàng sinh viên năm nhất có nguy cơ bỏ học vì gia cảnh túng bấn; em là con gái duy nhất của chủ nhà nơi anh thuê trọ. Cảm mến nghị lực anh, em yêu mà không chút ngần ngại chăm lo, giúp đỡ anh mọi mặt. Nửa năm sau, mình tổ chức một đám cưới vội vàng khi bé Xuyến đang ở tuần thai thứ tám. 

Kém may, con sinh ra không được linh lợi mà khù khờ, còi cọc. Vợ xấu, con ngây; có lẽ hai điều ấy khiến anh chán nản, coi gia đình chỉ là chốn dừng chân sau giờ học căng thẳng hoặc những bữa nhậu vui vẻ bên ngoài. Yêu anh, em im lặng chịu đựng, một mình quán xuyến, chu toàn mọi thứ, không dám “động” đến anh. Bênh anh, em còn cãi lời cha mẹ mỗi lần ông bà phàn nàn sao anh quá vô tình, vô tâm với vợ con. Tất cả chỉ vì em sợ anh bỏ đi, viện lý do phận ở rể, không làm ra tiền nên bị coi khinh, như nhiều lần anh hăm dọa.

Anh tốt nghiệp đại học, không vội tìm việc mà tiếp tục học để lấy bằng thạc sĩ. Cha mẹ em tuyên bố: “Muốn học nữa thì tự lo kiếm tiền trang trải”. Cha mẹ “cắt” trợ cấp, buộc em ngoài duy trì tiệm tạp hóa còn phải mở thêm quán bánh canh, hủ tíu bán mỗi sáng kiếm tiền đóng học phí cho anh. Thức khuya dậy sớm, suốt hai năm trời, mình em xoay xở, không dám phiền anh vì sợ ảnh hưởng đến việc học. Thời gian này, xóm trọ nhiều người bàn tán chuyện thỉnh thoảng bắt gặp anh cặp với cô này, cô kia ở những nơi “nhạy cảm”. Em bỏ ngoài tai, rất tin tưởng khi anh giải thích họ chỉ là bạn bè. 

Rồi dạo gần đây, điện thoại em bỗng xuất hiện những tin nhắn lạ, nội dung khen em giỏi giang, hâm mộ một người vợ tảo tần; thậm chí kêu em bỏ chồng để đến với người ta… Những tin nhắn này trở thành chứng cứ để anh khẳng định em ngoại tình; mặc dù cả em lẫn anh đều biết ai mới là chủ nhân đích thực của những dòng tin ấy. Đó là lần em phát hiện anh còn một chiếc điện thoại giấu trong cặp, em đã thử gọi và số máy lạ hiện lên - số máy thường gửi tin nhắn cho em. Khờ khạo nghĩ có lẽ anh đang muốn thử lòng chung thủy của mình nên em cứ im lặng, không “vạch mặt” hay tra hỏi anh.

Giờ thì mọi mục đích đều hiện rõ. Cả chuyện vì sao năm xưa anh đáp lại tình em khi đang yêu người con gái khác, nay cũng không cần lý giải, bởi mọi thứ đã tự phơi bày. Đáng buồn là đã không ít người từng bóng gió với em về “kịch bản” của anh, nhưng vì quá yêu, em không tin họ. Đã là kịch thì dù ngắn dài, hay dở cũng sẽ đến hồi kết. Vở kịch hôn nhân giữa chúng mình càng “có hậu” hơn khi trước ngày mình gây nhau, với lý do rất trời ơi đó, anh đã xong khóa cao học. Em cũng biết anh sắp nhận việc ở một công ty lớn, mà tổng giám đốc là cha của một trong những cô-người-bạn của anh. Em tự hỏi, liệu có vở kịch nào mở ra với người con gái ấy không, như đã từng với em?

Tuyệt vọng là người lấp chỗ trống

(Kiến Thức) - Em yêu anh ấy khi anh đã có bạn gái. Là người đến sau, em chỉ dám câm lặng gặm nhấm nỗi đau khổ cùng tình yêu đơn phương của mình.

Em yêu anh ấy khi anh đã có bạn gái. Là người đến sau, em chỉ dám câm lặng gặm nhấm nỗi đau khổ cùng tình yêu đơn phương của mình. Cơ hội đến với em khi anh bị người yêu phản bội, suy sụp, anh nhanh chóng ngã vào vòng tay sẻ chia, an ủi của em. Ngay cả trong mơ em cũng không bao giờ ngờ được có ngày anh ấy lại thuộc về em như vậy. 
Nhưng niềm vui của em vừa lóe lên đã vội tàn, sau hai tháng yêu nhau, anh ấy nói lời chia tay, cầu xin em tha thứ, rằng em chỉ là người lấp chỗ trống trong tim anh, người anh ấy thực lòng yêu chỉ có một và đã ra đi rồi. Em níu kéo thì anh cư xử rất tàn nhẫn với em. Em biết anh làm như vậy là vì để em ghét bỏ, rời xa anh, nên em hận, nhưng lại yêu anh hơn. Giờ em vô cùng tuyệt vọng, có cách nào để trái tim anh ấy thuộc về em không? - Hoàng Giai Ngọc (Hà Nam).

Đàn bà bé nhỏ

Ôi những người đàn bà quê tôi cả đời lầm lũi, quờ quạng trong bóng tối để hy vọng về một tia sáng mơ hồ…

Mẹ tôi mê bói, nói đúng hơn là tất thảy những người đàn bà ở làng tôi đều ham bói toán. Những lúc nông nhàn họ thường chụm đầu thì thầm kể về một vụ gọi hồn, vài địa chỉ xem bói nghe đồn linh lắm.

Cũng có khi truyền tai nhau mấy câu chuyện nghe ngóng được trong lúc cùng ngồi khấn vái trong một cửa điện nồng mùi hương khói. Những câu chuyện không kết thúc khi họ rời nhau trở về nhà lo cơm nước cho chồng con, mà nỗi ám ảnh còn đeo bám họ vào cả bữa ăn, giấc ngủ, vào những phút giây thẫn thờ hay lo toan bật thành tiếng khóc giữa đêm khuya. Để rồi họ giấu chồng con dành dụm tiền bạc dấm dúi đi cúng bái khắp nơi. Người đi giải hạn, người cắt duyên âm, người cầu con cái, người mong tìm chồng, lại có cả những người phụ nữ ham mê đề đóm xì xụp khấn vái xin lộc khắp nơi. Chỉ cần ngồi quan sát trong cửa điện một vài giờ cũng đủ thấy bi kịch lẫn trong bi kịch. Bởi ở đó họ trở nên nhỏ bé, thấp hèn, van xin và lầm lũi đáng thương hơn bao giờ hết…

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Mẹ tôi thường tìm đến những quẻ bói những lúc lòng bà cảm thấy bất an. Ấy là mỗi khi mấy chị em tôi gặp chuyện chẳng lành. Chị lấy chồng xa, thi thoảng lại mang về cho mẹ một vài tin dữ. Chị yếu, năm lần mang thai thì sảy đến ba lần, cơ thể xanh rớt chẳng còn sức sống. Mẹ nhiều lần xót xa bảo chị thôi đừng sinh thêm con nữa, trời cho hai đứa thì nuôi hai cũng đã là vất vả. Nhưng gia đình nhà chồng còn giữ quan niệm lạc hậu trọng nam khinh nữ nên chị cứ cố hết lần này đến lần khác. Anh rể vốn nghiện rượu lại thêm cái tính bồ bịch, thỉnh thoảng đổ lên đầu chị vài trận đòn vì cái tội “không biết sinh con trai”. Chị một mình gánh vác gia đình trong khi hai đứa con nhỏ đau ốm liên miên.

Mẹ nhìn phận mình mà cay đắng phận con. Bất lực không biết làm gì ngoài việc theo mọi người đi cúng lễ nhiều nơi mong cho cửa nhà êm xuôi, con cháu mạnh khỏe thuận hòa. Những ngày bố bị bệnh, anh trai thất bại trong làm ăn nợ nần chồng chất phải rời quê trốn nợ, mẹ đau đớn xoay xở đủ đường vẫn không nắm níu được gia đình. Đêm nào mẹ cũng quay mặt vào tường khóc trộm, tiếng thở dài buồn hiu hắt. Bỗng có ngày mẹ vui cười, nói toàn chuyện tốt đẹp trên đời. Hỏi ra mới biết thày bói bảo “vận hạn sắp qua rồi…”.

Một vài lần tôi cũng theo chân mẹ đến chốn đèn nhang. Nghe thầy bói khấn lùng bùng trong tai mà thương thay những người đàn bà đang quỳ gối khấn vái, mặt mày rầu rĩ. Chỉ cần thấy “thầy” với vẻ mặt nghiêm trọng lắc đầu phán một lời tiên đoán về những vận hạn sắp xảy ra là họ không giấu được nỗi hoang mang sợ hãi. Nào thì nhà có tang, mồ mả không yên, đất đai không thuận… Tôi tự hỏi đằng sau những người đàn bà là lũ trẻ, chúng sẽ sống ra sao với nỗi ám ảnh mà mẹ mình mang về gieo rắc trong nhà?. 

Tôi cũng đã từng sống trong tâm trạng lo âu ấy một thời gian dài. Khi ấy tôi còn nhỏ, mẹ đi xem bói chỉ tay về kể với dì rằng mình không còn sống được bao lâu. Tôi tình cờ nghe được câu chuyện đó, từng sợ hãi đến mức ngay cả trong giấc ngủ chỉ sợ tỉnh dậy quờ bên cạnh không còn thấy mẹ đâu nữa. Đêm nào tôi cũng gặp ác mộng nên chẳng có giấc ngủ nào đủ sâu, người ngày càng gầy rộc đi trông thấy. Tôi cũng không còn nhớ đã thoát ra khỏi quãng thời gian trầm cảm ấy như thế nào, nhưng thực sự những lời bói toán vẫn còn ám ảnh tôi đến tận bây giờ. Ơn trời mẹ tôi vẫn mạnh khỏe nhưng không hiểu sao bà vẫn còn tin vào bói toán.

Dì Xuân cũng vậy, chắt bóp từng đồng tiền lẻ từ tiền bán vài nải chuối, mấy mớ rau, vài bà thúng ngô để sắm lễ hàng tháng đi làm lễ. Dì không nhờ “thầy” xem sức khỏe, cũng chẳng xin tài lộc. Lúc nào dì cũng chờ “thầy” khấn vái xin xấp ngửa đồng tiền để xem chồng mình bao giờ thì mới biết đường tìm về với mẹ con dì. Dì làm không biết bao nhiêu lễ, đốt không biết bao hình nhân, thấm đẫm không biết bao nước mắt trong sự xót xa và cả giễu cợt của người đời. Cậu tôi theo nhân tình, bỏ nhà đi biền biệt đã ba năm. Nhưng nơi cậu đến cũng vẫn cùng một làng quê, cách nhau con sông người bên lở kẻ bên bồi. Tôi chua xót bảo dì: “Cậu đâu có đi xa mà dì cứ sợ cậu không biết đường về. Dì đừng mất công đi cúng bái chi cho khổ. Nếu người muốn về thì người đã về rồi…”. Dì không nói gì chỉ khóc, mỗi ngày mỗi héo hon đi. Mẹ tôi than giá cứ để dì trông đợi vẫn hơn… Ôi những người đàn bà quê tôi cả đời lầm lũi, quờ quạng trong bóng tối để hy vọng về một tia sáng mơ hồ…

Muôn vàn tấm bi kịch cúi đầu trong những cửa điện đèn hương nhấp nháy. Họ tìm đến “thầy” như một sự cứu cánh. Đến mức tôi từng nghĩ họ nghiện bói toán như một căn bệnh cố hữu và khó chữa. Cũng bởi họ nhỏ bé từ trong gia đình đến ngoài xã hội. Dưới những biến cố ập đến họ không biết làm gì hơn ngoài chịu đựng, có muốn thay đổi cũng vô cùng khó khăn trong những lề thói cũ. Không gian làng quê không có nhiều thú vui lành mạnh giúp họ quên đi phiền muộn, cũng không có nhiều cơ hội để giúp họ đổi thay. Chính vì không biết cách vượt qua được chính nỗi sợ hãi trong mình nên họ đã trở thành những con hương đệ tử cứ xuân thu nhị kỳ lại đến tìm thầy bói. Họ loan truyền nhau về tài đặc biệt của “thầy”, cứ người này mách người kia khiến không ít người rơi vào cảnh tiền mất tật mang. Ấy là chưa kể có không ít cửa nhà tan vỡ cũng chỉ vì đàn ông trong gia đình không thể nào chịu đựng nổi những nỗi ám ảnh, bi lụy mà người phụ nữ ham bói mang về rải khắp trong nhà.