![]() |
Ảnh minh họa. |
![]() |
Ảnh minh họa. |
Chồng vừa đi làm về, thấy vợ đang nghe điện thoại. Nhìn cách trò chuyện của vợ, chồng biết mẹ vợ đang gọi. Đang nghe ngon trớn, bỗng vẻ mặt vợ đăm chiêu, nói: “Mẹ tắt máy đi, lát con gọi lại”. Vợ cầm máy đi lên lầu.
Suốt bữa cơm, vợ bần thần lo lắng. Chồng biết nhà vợ đã xảy ra chuyện nên quan tâm “có chuyện gì vậy em?”. Vợ đáp cụt ngủn “không có gì”. Biết tính vợ, chồng không hỏi thêm nhưng lòng lấn cấn không vui. Trước giờ vợ luôn mặc cảm vì nhà vợ ở quê, nghèo khó, trong khi nhà chồng khá giả, các em chồng ngoan ngoãn, học hành đàng hoàng. Vợ cho rằng “tốt khoe xấu che”, nên khi gia đình gặp chuyện, vợ tự lo lấy một mình, không muốn để chồng biết. Chồng chưa từng tỏ ý xem thường gốc gác, gia cảnh nhà vợ, vậy mà không hiểu sao, vợ vẫn không muốn chồng chia sẻ chuyện nhà.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Mới đầu tháng trước, cậu em vợ nhậu xỉn gây tai nạn, phải bồi thường cho nạn nhân số tiền lớn. Vợ âm thầm rút sổ tiết kiệm, vay thêm bạn bè để giúp ba má giải quyết hậu quả. Tình cờ chồng biết được, vợ chỉ nói “chuyện nhà em, để em tự lo”… Mỗi lần tâm sự chuyện nhà, vợ toàn khoe thành tích: ba má mới mua thêm hai công ruộng, thằng em đã xin được việc làm, lúa mùa này được giá… Chồng hỏi, em gái dạo này đã chú tâm lo học chưa? Mấy tháng trước nghe mẹ bị giật hụi, đã đòi được chưa? Vợ chợt nổi quạu, bảo chồng tò mò chi chuyện vặt vãnh…
Mỗi lần mẹ vợ lên chơi, hay mang chuyện nhà ra kể. Tính mẹ phóng khoáng, ăn to nói lớn. Vì vậy chồng luôn nghe vợ suỵt khẽ: “Mẹ đừng lớn tiếng quá, chồng con nghe được, cười nhà mình”. Mẹ vợ chỉ thầm thì được một lúc, lại rổn rảng to tiếng. Vợ lại suỵt suỵt. Bình thường, chồng hay tìm cách lảng đi để mẹ và vợ tự do trò chuyện. Bữa đó chồng muốn trêu vợ, cố tình nhâm nhi ly cà phê thật lâu để ngồi lại. Dù nghe lõm bõm nhưng chồng cũng đoán ra câu chuyện: ba vợ năm xưa lập “phòng nhì”, có con rơi. Giờ người phụ nữ ấy quay về đòi chia mấy công ruộng cho con. Mẹ vợ đang vừa rầu vừa bực. Chồng thấy đồng cảm với mẹ vợ nên đến bên cạnh, định chia sẻ. Vợ xua tay, đuổi chồng lên lầu. Mẹ vợ bực mình: “Chồng bây chứ đâu phải người dưng, phải để nó biết, sao lại sợ nó cười”.
Mẹ nói đúng. Chồng không phải người dưng, càng không cười chê nhà vợ. Đã là vợ chồng thì phải cùng nhau chia ngọt sẻ bùi, vui buồn có nhau. Chuyện nhà vợ cũng là chuyện của chồng. Chồng rất muốn cùng vợ chung tay gánh vác, góp công góp của. Còn hiện giờ, chồng như người ngoài. Chuyện xảy ra lâu lắc lâu lơ chồng mới biết. Vô hình trung, chồng trở thành người vô trách nhiệm với nhà vợ. Mà quan trọng là vợ chồng không thật lòng, cứ giữ kẽ với nhau. Trước sự bí ẩn của vợ, chồng rất khó chịu. Chồng biết, ôm việc một mình vợ cũng không vui. Vậy tại sao không chia sẻ với chồng, để vợ chồng cùng bàn bạc, tìm cách giải quyết?
Nghe tin anh yêu em, rất nhiều người đã ngạc nhiên, sửng sốt. Có người còn lắc đầu bảo: “Mày điên thật rồi. Trai tân sao lại yêu gái nạ dòng. Vì sao mày lại làm vậy?”. Nhưng, với anh, chỉ có một lý do duy nhất: Vì đó là tình yêu.
Trước khi đến với anh, em từng có một đời chồng. Nhưng, rồi người chồng ấy đã biết bao lần khiến em phải bật khóc vì đau khổ. Anh ta cặp bồ bên ngoài, rồi về hành hạ, đánh đập em. Cuối cùng, em đồng ý ly hôn để anh ta chuyển đến sống với người phụ nữ mới. Em chỉ có một điều kiện duy nhất là “được giữ con lại bên mình”. Hai mẹ con em dọn về ngoại. ở tuổi 22, em phải đeo “cái tiếng” là “gái bỏ chồng”.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Em nói thế là đã nghĩ cho “thân phận” của anh. Anh là con trai một. Anh tốt nghiệp đại học, đang làm cho một công ty lớn. Không lý gì mà không tìm được người con gái tốt hơn em. Em biết không, mọi người con gái trên đời có thể hơn em về mọi mặt. Nhưng, họ lại không có được trái tim anh như em.
Phải mất một năm đi lại, thuyết phục, em mới “xuôi xuôi”. Anh đã giúp em tin rằng, thất bại một lần trong hôn nhân không có tội. Em đừng chuốc hết trách nhiệm vào thân chỉ vì chót lấy phải người chồng vũ phu thiếu chung thủy. Em cũng không thể từ một cô gái đáng yêu trở thành người đàn bà đáng bị lên án khi... có con riêng. “Em hãy tin anh, anh sẽ làm cho em và con hạnh phúc”-anh đã nói vậy.
Không dễ để yêu một người con gái đã có con riêng. Nhưng, không phải là không làm được nếu mình thật lòng yêu cô ấy. Anh yêu em, nên anh tự nhủ mình cũng phải chấp nhận cả con của em nữa. Ban đầu, quan hệ của anh và con có phần gượng gạo. Anh chưa quen việc “bỗng dưng” được làm bố. Còn bé Nhím cũng luôn đề phòng anh. Nay, anh và Nhím đã là những người bạn thân thiết. Lắm lúc, khi anh và con ngồi bên nhau xem phim hoạt hình, em “lớ xớ” lại gần, là Nhím sẽ xuya tay “đuổi khéo”. “Mẹ đi ra chỗ khác. Đây là phim chỉ dành cho những người đàn ông chân chính” (ôi, cái giọng già như cụ non). Thể nào em cũng tị: “Trời ạ, hóa ra bây giờ, Nhím còn yêu anh hơn em”.
Tất nhiên, cuộc tình của chúng mình sẽ chưa thể có ngay kết thúc tốt đẹp. Anh sẽ còn phải thuyết phục gia đình dần dần. Nhưng, anh tin mình sẽ làm được.
Một lần nữa, anh vẫn muốn nói với em rằng: Tình yêu sẽ giữ anh ở lại bên hai mẹ con em.