Gia đình như quả bóng thủy tinh...

Người ta vẫn ví sự nghiệp như quả bóng cao su, lỡ rơi xuống đất vẫn không vỡ. Còn gia đình như quả bóng thủy tinh...

Tuổi thọ hôn nhân ngày càng ngắn, phải chăng là do quả bóng thủy tinh thời hiện đại mỏng hơn, giòn hơn? Nhiều phụ nữ đã sớm cất đi quả bóng cao su, hy sinh cơ hội phát triển sự nghiệp, dồn hết tâm sức nâng niu quả bóng thủy tinh của đời mình nhưng liệu có giữ được một mái ấm bền vững?
Mất tất cả
Khi thấy chị bước hụt chân ở cầu thang tòa án, bà luật sư chạy đến đỡ, mới thấy mắt chị đã ràn rụa tự bao giờ. Òa khóc như một đứa trẻ lạc mẹ, chị hỏi: “Cô luật sư ơi, tôi có quyền kháng cáo không? Xa con gái làm sao tôi sống nổi?”. Bà luật sư lặng lẽ nhìn chị. Trước khi ra tòa, dù ít hy vọng thắng kiện, nhưng khi phiên xử kết thúc, bà vẫn không ngăn được cảm giác xót xa...
Chị vừa thua trong vụ xử ly hôn, tranh chấp quyền nuôi con với chồng. Khi tòa hỏi về điều kiện nuôi đứa con gái duy nhất, chị thành thật trình bày: “Từ khi sinh con, tôi chỉ làm nội trợ. Con tôi mắc chứng hen suyễn, rất yếu ớt nên nhiều năm rồi, tôi phải nghỉ việc ở nhà chăm con. Không ai hiểu và chăm sóc nó tốt bằng tôi. Chồng tôi ngày đi làm, tối chơi bời, nhậu nhẹt, không quan tâm gì đến con”. Chị mong được trực tiếp nuôi con, đề nghị chồng cấp dưỡng; chồng chị thì cương quyết bắt con. Trước tòa, anh ta oang oang khoe khả năng tài chính của mình, với mức lương mỗi tháng gần 20 triệu đồng, cơ ngơi đang ở là căn nhà lầu ba tầng do cha mẹ anh cho riêng. Với những điều kiện anh ta đang có, kế hoạch sau ly hôn sẽ cầm tấm bằng cử nhân trở về quê tìm việc làm của chị chỉ như “trứng chọi đá”.
Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Cũng từng chua chát vì thua kiện, “mất” con, nhưng khi đã được đoàn tụ cùng con, chị Kim Yến (phụ bán hàng ăn ở Q.5, TP.HCM) lại lao đao, khổ sở. Chị ly hôn vào đầu năm 2013, tòa xử giao cả hai con trai cho chồng chị nuôi. Chỉ một thời gian ngắn sau, anh đã gửi hai con về quê nội ở miền Trung để rảnh tay lo cho việc sinh nở của cô bồ. Nhớ nhà, không thích nghi được cảnh sống mới, chính hai đứa trẻ đã tự đón xe đò, tìm về với mẹ. Chị Yến nhói lòng nhớ lại buổi chiều hai con tìm đến mình với bộ dạng nhếch nhác, bụng đói meo. 
Con trở về vừa là niềm vui, vừa là gánh lo vì chị đang ở nhà thuê, công việc tạm bợ, thu nhập bấp bênh. Mấy tháng nay, chị phải vay mượn người thân để lo nuôi con ăn học. Ngày bốn lượt đưa rước con đến trường, ảnh hưởng đến việc phụ bán hàng ăn, khiến chị đang có nguy cơ bị chủ cho thôi việc. Bàn với chồng cũ chuyện cấp dưỡng cho con, chị càng bẽ bàng, oán giận. Chồng cũ cho là chị đã rước con về thì tự lo liệu, không được yêu sách. Vả lại, giờ anh đã có thêm con nên không… dư tiền! Nếu có nộp đơn xin thay đổi quyền nuôi con và tòa bắt chồng cũ cấp dưỡng thì hành trình thi hành án cũng gian nan, trầy trật bởi thói ích kỷ, “sống chết mặc bây” của anh. Thực ra, chị từng tốt nghiệp trung cấp nhưng tấm bằng đã mốc meo vì những năm tháng chuyên tâm làm người phụ nữ của gia đình; trong lúc bạn bè chị đã leo lên những vị trí cao trong xã hội. Khi mất chỗ dựa kinh tế là người chồng, chị vất vả với nhiều nghề lao động phổ thông mà thiếu vẫn thiếu.
Giá trị của hy sinh
Khi ly hôn, gia đình tan vỡ, người phụ nữ của gia đình thường hụt hẫng, chới với như kẻ đi buôn mất vốn, không còn chỗ bấu víu cả về vật chất lẫn tinh thần. Dù có thể có bằng cấp nhưng do thiếu kinh nghiệm, hạn chế giao tiếp xã hội, họ bắt đầu lập nghiệp ở tuổi “vào hạ” rất khó, tự lo cho bản thân còn vất vả, huống gì phải đèo thêm các con. Trường hợp may mắn là khi người chồng cũ đón con về nuôi dạy bằng tình thương, trách nhiệm. Còn lại, một bộ phận không nhỏ các ông vì sĩ diện, vì muốn “trừng phạt” vợ nên giành con rồi bỏ phế. Khi đó, người phụ nữ dẫu thất vọng, xót xa nhưng đành chịu vì yếu thế.
Luật sư Vũ Thị Hoài Vân (Văn phòng Trợ giúp pháp lý cho phụ nữ số 6 TP.HCM) đúc kết: “Lép vế, thất thế… là tình trạng khó tránh khỏi khi bà nội trợ ly hôn. Nếu người phụ nữ có học thức, có nhiều cơ hội nghề nghiệp thì đừng bao giờ quyết định nghỉ việc, ở nhà chăm sóc chồng con. Nếu con đau ốm, vợ chồng nên phân công, sắp xếp, mỗi người luân phiên xin nghỉ phép để chăm con. Cũng có thể nhờ dịch vụ hoặc họ hàng trợ giúp”. Theo luật sư Hoài Vân, bức tranh gia đình với chồng bôn ba kiếm tiền, vợ lo con cái, nhà cửa… có vẻ rất ổn, nhưng nó chỉ ổn khi quan hệ hôn nhân êm đẹp, còn khi phát sinh mâu thuẫn, đổ vỡ thì người vợ sống phụ thuộc vào chồng luôn thiệt thòi, tổn thương. Hai bi kịch họ thường phải nhận lãnh là chồng tẩu tán tài sản còn họ thì không giành được quyền nuôi con.
Tính già hóa non, để khỏi tốn tiền thuê người giúp việc, chị Hà Thu (Q.4, TP.HCM) từng tình nguyện ở nhà chăm sóc con nhỏ và mẹ chồng bị tai biến liệt nửa người. Lúc đầu, hai vợ chồng đều tiếc rẻ công việc đồ họa ở công ty quảng cáo rất ổn định và phù hợp của chị, nhưng cỗ máy gia đình rồi cũng chạy tốt bởi chị khá đảm đang. Vài năm sau, chị Thu bắt đầu nhận thấy bất ổn. Chồng chị ngày càng gần với sự thờ ơ, phó mặc, khoán trắng việc “xây tổ ấm” cho vợ, không còn trân trọng sự hy sinh của vợ mà còn tỏ thái độ coi thường. Hằng ngày làm những công việc lặp đi lặp lại, chị dần trở nên cũ kỹ, mất sức hút và nhàm chán trong mắt chồng; hai tâm hồn đã không còn đồng điệu như trước.
Ngày bắt được tin nhắn mùi mẫn của chồng với cô đồng nghiệp trẻ, chị không đánh ghen mà nén chặt nỗi đau, âm thầm lập kế hoạch tách khỏi cái bóng của chồng. Chị đề nghị chồng chia sẻ trách nhiệm trong việc thuê người nuôi mẹ và gửi con vào nhà trẻ để đi làm. Dù không cứu vãn được gia đình nhưng quan trọng là chị đã giành được quyền nuôi con sau khi chia tay ông chồng trăng hoa, tệ bạc.
Sự hy sinh của người phụ nữ chỉ thực sự có ý nghĩa nếu đem lại những giá trị tích cực. Nếu tận tụy cho gia đình mà kết cục là người chồng trở nên vô trách nhiệm, bỏ lơ vợ con, chạy theo dục vọng ích kỷ; những đứa trẻ phải sống bơ vơ, mất hơi ấm tình thương thì sự tận tụy ấy chỉ là vô ích. Là người mẹ, người vợ, người phụ nữ luôn có nhu cầu hy sinh nhưng phải có tầm nhìn và quyết định sáng suốt để không phải chịu “thiệt thòi kép”, không hụt chân khi bị thảy ra giữa dòng đời.

Mắc nợ chồng

Em nghĩ kiếp này em đã mắc nợ anh, để kiếp sau mình lại làm vợ chồng, em sẽ trả nợ, có tính cả lãi...

Mẹ bị đột quỵ, hôn mê suốt cả tuần, nhà mình đang đau đớn chuẩn bị đón tin xấu thì kỳ diệu thay, mẹ tỉnh lại.

Mỗi ngày bác sĩ cho người thân vào phòng hồi sức một lần để chăm sóc mẹ. Anh nói em và chị Hai yếu đuối, để anh làm. Nhìn cách anh lau rửa, thay đồ cho mẹ, các bác sĩ cứ tưởng anh là con ruột. Sau ba tuần, mẹ được về nhà với nửa người bên trái hoàn toàn mất cảm giác.

Tối, anh và em trải chiếu nằm hai bên giường mẹ để trông chừng. Cả đêm mẹ đau nhức, vợ chồng thay nhau xoa bóp chân tay, lật trở đổi bên cho mẹ đỡ mỏi. Cứ hai giờ mẹ lại đòi đi tiểu, uống nước. Mới mấy ngày em đã chóng mặt, lên huyết áp vì cả đêm không ngủ được. Anh chị Hai và thằng út nuôi mẹ vài hôm cũng chịu không thấu. Chỉ có anh cần mẫn thức trông mẹ đêm này qua đêm khác.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Nhà mình phải thuê người mát-xa và tập vật lý trị liệu cho mẹ. Được vài hôm, anh nhìn cách họ làm rồi làm theo. Anh kinh doanh chứng khoán nên bê luôn máy tính vào cạnh giường mẹ để làm việc. Cứ nửa giờ, anh lại ngưng công việc để trở lưng, xoa bóp cho mẹ. Mẹ đi vệ sinh, em và chị Hai hè hụi mãi mới đỡ được mẹ lên xe lăn. Anh thì làm rất nhẹ nhàng. Anh choàng tay mẹ lên vai, xốc nách để mẹ đứng tựa vào người, chân giữ chặt xe lăn, xoay nhẹ một cái là đã đặt mẹ ngồi vững trên xe. Mẹ vệ sinh xong, anh cẩn thận lau chùi sạch sẽ. Bác hàng xóm sang thăm, nắm tay mẹ ước ao: “Tôi có con rể vầy chắc tôi cưng dữ lắm. Cả trăm đứa chưa được một. Chị thiệt có phước”. Mẹ mỉm cười nhìn anh âu yếm: “Bốn đứa con của tui, chẳng đứa nào chăm sóc tôi được như nó. Nói thiệt, mấy lần đầu tui hơi mắc cỡ, nhưng rể nó nói “con là con của mẹ, có sao đâu”, nghe thiệt là thương”...

Đọc báo, thấy nói người già phải tập đọc chữ ngược, học tính toán cộng trừ để đầu óc minh mẫn. Cách đó không phù hợp với mẹ nên anh nghĩ ra cách khác. Anh hỏi mẹ: “Con nhớ hồi đó mẹ làm bánh xèo ngon lắm. Cách làm ra sao hả mẹ”. Mẹ nói từng chữ “nửa ký bột thì 600g dừa…”. Hôm sau anh lại hỏi: “Con thèm xôi vò mà vợ con không biết nấu, nấu sao cho ngon hả mẹ?”… Nhờ vậy mà mẹ rất tỉnh táo, còn nhớ được những chuyện xa lơ xa lắc.

Mẹ thương anh lắm, đến nỗi tài sản dành dụm để dưỡng già, mẹ dặn cả nhà để hết cho anh, không đứa nào được chia chác. Ai cũng nói em tu mấy kiếp mới lấy được anh làm chồng. Em thì nghĩ kiếp này em đã mắc nợ anh, để kiếp sau mình lại làm vợ chồng, em sẽ trả nợ, có tính cả lãi, để vợ chồng mình nợ nhau hoài hoài, nhé anh.

Tình đi theo... của

Anh ta đã cố công tìm chị chỉ để tống tiền chứ chẳng phải “tình cũ không rủ cũng tới”. Chị gỡ mình ra khỏi anh ta và mở két….

Đầu năm, vợ chồng anh chị làm một chuyến hành hương, lễ chùa. Lúc ở trên đò, chị cứ cảm thấy nhồn nhột đằng sau gáy, ngoảnh lại mấy lần nhưng không thấy gì. Tâm trạng bất an cứ bám theo chị, dai dẳng và mơ hồ. Chắp tay quỳ trước tượng Phật, chị cố tĩnh tâm, lẩm bẩm những câu khấn đã thuộc lòng, thế mà bỗng dưng quên mất. Anh thắp hương rồi đi ra ngoài vãn cảnh, chị quỳ rất lâu. Tuy nhắm mắt nhưng chị vẫn cảm giác có một người quỳ cạnh chị, cũng lâu như vậy và lạ thay, cái cảm giác nhồn nhột sau gáy và tâm trạng bất an biến mất tự lúc nào.

Chị tìm một chỗ vắng vẻ ngồi đợi anh, bỗng có người ngồi cạnh chị từ khi nào chẳng rõ, cất tiếng gọi tên chị. Bàng hoàng, chị nhận ra người đàn ông một thuở vụng trộm của chị. Anh ta có vẻ già đi, béo hơn nhưng khuôn mặt đượm buồn và cái nhìn phảng phất xa xăm thì vẫn thế. Ôi, chính cái vẻ “sầu vạn cổ” của người đàn ông kia đã từng thu hết hồn vía chị, đến nỗi có lúc chị muốn bỏ chồng để tự do với anh ta.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Chị đâm ghét cái sự vui vẻ, phổi bò của chồng và không ít lần so sánh chồng với anh ta – một người như trẻ con, người kia điềm đạm và chín chắn. Một thời chị si mê người đàn ông này đến lộ liễu, không thể giấu nổi ai, ngoài chồng chị. Anh cả tin và còn khù khờ nữa. Nhưng chính sự si mê đã làm lộ mối tình bất chính và chính vợ của anh ta đã cho chị một bài học nhớ đời nhưng có ý nghĩa thức tỉnh để chị vẫn còn chồng con và cuộc sống gia đình hôm nay.

Sau chuyện tình “hút chết” với thủ trưởng của mình, may thay, anh được chuyển công tác về thành phố và mang cả gia đình theo. Xa đã hơn chục năm trời, nay gặp lại chị hốt hoảng thực sự, tim đập muốn nhảy khỏi lồng ngực. Chị lắp bắp: “Anh liều thế, anh ấy kia kìa…”. Người đàn ông vẫn giữ tay chị trong đôi tay to lớn của mình: “Cho anh số điện thoại, anh nói chuyện với em sau”. Chị hổn hển: “Không, không!”. Người đàn ông cười buồn, nét thân thuộc quyến rũ không chịu nổi: “Số của em là… Anh thuộc lòng đấy”. Rồi anh ta bỏ đi nhẹ nhàng không tiếng động cho đến lúc chồng chị đến giục hạ lễ chị mới bừng tỉnh.

Trên đường về rồi mấy ngày sau đó, chị như người mất hồn, nói trước quên sau, làm cái gì cũng lóng ngóng, đổ vỡ. Anh lẳng lặng làm thay chị, thậm chí lau lại nhà khi chị vừa lau xong. Cứ nghe chuông điện thoại là giật mình, chị phải tắt di động đi.

Một sáng, anh đi làm rồi chị mới dám mở điện thoại. Vài cái tin nhắn của anh ta và cái mới nhất: “Anh đang đứng trước nhà em. Mở cổng cho anh vào”. Trong ngôi nhà của mình, chị thấy tự tin hơn nhưng lúc pha trà mời khách, tay chị vẫn run. Thái độ của chị không qua được mặt khách, anh tiến lại, đỡ phích nước trong tay chị, dìu chị ngồi xuống đi văng rồi ôm chị thật chặt. Bất giác, chị cũng siết chặt lấy anh ta. Anh từ tốn kể cho chị nghe, mất chị, anh ta dần dần mất mọi thứ, từ cương vị công tác rồi phải bỏ nghề, bị vợ con khinh rẻ. Cuối cùng, anh ta thổ lộ rằng vợ anh vướng vào đường dây tín dụng đen, có nguy cơ bị mất nhà và cần đến sự giúp đỡ của chị.

Chị lập tức nghĩ ngay đến khoản tiền 20 nghìn đô chuẩn bị gửi cho đứa con du học nước ngoài. Nhưng đưa cho anh ta thì lấy gì mà bù đắp vào đấy, khoản tiền anh chị ky cóp hàng năm trời! Dường như đọc được sự phân vân của chị, anh ta chuyển chủ đề, hỏi thăm thằng em trai chị. Ôi, nó chính là người được anh ta xin việc để đến bây giờ có cương vị vững chắc, đàng hoàng. Và, chị chợt hiểu, anh ta đã cố công tìm chị chỉ để tống tiền chứ chẳng phải “tình cũ không rủ cũng tới”. Chị gỡ mình ra khỏi anh ta và mở két…

Hôm ấy, chồng chị đi nhậu với bạn, trở về khá muộn. Anh vừa vào nhà, chị đã ôm lấy anh khóc rưng rức. Trông cảnh nhà cửa tối om, mọi thứ chưa dọn dẹp gì, anh bảo chị: “Thôi nào, của đi thay người em ạ, lầm lỗi nào mà chẳng phải trả giá”. Chị điếng người, suốt cả ngày bần thần rồi đi đến một quyết định dũng cảm là thú thật với chồng, thế mà anh biết hết chuyện rồi, thật kỳ lạ cho người chồng phổi bò, vui đâu chầu đấy và có phần cù lần trong con mắt chị!

Điệp khúc người cũ của chồng

Xin đừng kể với em về người yêu cũ của anh. Đơn giản vì không có người phụ nữ nào muốn chồng mình không trọn vẹn thuộc về mình.

Em chẳng trách gì chuyện anh từng có người yêu và bây giờ anh gọi chị ấy là “người yêu cũ”. Em chẳng ghen tuông với “người yêu cũ” bởi khi đến với người ta, anh đâu biết có em trên đời này?

Nói chung thì ai cũng có quá khứ và quá khứ nào cũng nên trân trọng, giữ gìn, nhất là quá khứ tình yêu. Thế nhưng, trân trọng, giữ gìn không có nghĩa là lúc nào cũng có thể nhắc với vợ về những kỷ niệm cùng người yêu cũ. Nơi anh từng qua với người ấy, nơi anh đã ghi dấu những kỷ niệm khó quên với người ấy… chỉ có giá trị với riêng anh chứ không hề là báu vật của người bạn đời sau này.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Xin đừng kể với em về người yêu cũ của anh. Xin đừng nhắc những nơi in dấu kỷ niệm của hai người. Xin đừng nói rằng điều này hay điều kia ngày xưa người ấy thích hay không thích… Đơn giản vì không có người phụ nữ nào muốn chồng mình không trọn vẹn thuộc về mình.

Anh cứ nghĩ về người ấy, cứ nhớ về kỷ niệm với người ấy, cứ thả hồn vào những giấc mơ có người ấy… nhưng chỉ một mình anh thôi. Em không phải là gỗ đá. Em có trái tim ích kỷ của một người đàn bà. Em không muốn nghe anh cứ mãi hát điệp khúc tình yêu đầu đời sâu nặng nhưng không thành. Em không muốn những khi ở giữa bạn bè anh, em trở thành một người đến sau rất tội nghiệp.

Giống như anh, em cũng có một quá khứ không trọn vẹn cho tình yêu của mình. Nhưng em đã cất giữ nó vào một ngăn rất nhỏ trong tim khi về với anh. Chẳng có người chồng, người vợ nào thấy vui vẻ, thoải mái khi những câu chuyện tình yêu của quá khứ cứ hiện về trong cuộc sống của mình. Cuộc sống của ta là do ta lựa chọn. Anh đã chọn em và em đã chọn anh. Thế thì can cớ chi anh cứ nhắc mãi người yêu cũ khiến em chạnh lòng?