Ghen tuổi xế chiều

Mấy lần đi cổ vũ chồng biểu diễn, bà nhìn ông và bạn diễn say mê dập dìu trong tiếng nhạc mà “nóng mắt”.

Cái bà đó lại còn tình tứ ngả đầu e ấp trong vòng tay ông ấy...
- Ông mà không bỏ cái việc nhảy nhót ấy là tôi viết đơn ly hôn đấy - bà Năm hậm hực nhìn chồng.
Ông Năm cũng bực mình không kém:
- Già rồi, bà đừng có vớ vẩn như thế. Cả phố biết tôi là người đàng hoàng đấy nhé.
Ông Năm vớ lấy cái mũ rồi nhanh chóng dắt xe ra khỏi nhà để kết thúc cuộc cãi vã với vợ. Hội hưu trí của ông Năm lập ra được gần 5 năm nay quy tụ hơn chục người, tham gia các CLB khiêu vũ, thơ văn, đàn hát để đời sống tinh thần phong phú. Con cháu thấy bố mẹ sống vui nên ủng hộ nhiệt tình. Dần dần CLB nào cũng hình thành những đôi bạn diễn rất ăn ý. Ban đầu hàng xóm láng giềng khen những cặp đôi ấy biểu diễn đẹp. Sau họ lại bảo mấy cặp bạn diễn già đó "tình trong như đã mặt ngoài còn e". Thế là thành to chuyện.
Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Mấy hôm nay thấy chồng đi tập khiêu vũ với giờ giấc bất thường, bà Năm như ngồi trên đống lửa. Ngày trước, ông cũng rủ bà đi tập cùng cho vui nhưng phần không thích “nhảy nhót”, phần bận trông cháu, bà từ chối. Mấy lần đi cổ vũ chồng biểu diễn, bà nhìn ông và bạn diễn say mê dập dìu trong tiếng nhạc mà “nóng mắt”. Cái bà đó lại còn tình tứ ngả đầu e ấp trong vòng tay ông ấy. Ai dám bảo họ không rung động, cái cảnh tình già xưa nay đâu có hiếm.
Thoáng thấy bóng bà bạn nhảy của ông đứng đợi ngoài cổng, bà Năm giật lấy cái túi quần áo diễn của chồng treo ở xe rồi vào bếp lấy kéo. Ông Năm đi vào nhìn thấy bà cắt nát bộ quần áo, giận tím mặt:
- Bà bị làm sao đấy? Già rồi...
- Ông chê tôi già rồi chứ gì, còn cái người đang chờ ngoài kia là trẻ phải không?
- Nhảm nhí – Dù giận vợ nhưng ông vẫn đến CLB tập tiếp vì ngày kia phải tham gia buổi giao lưu. Trưa, ông chẳng về ăn cơm mà ra quán bia hơi gọi mấy ông bạn ra uống. Chiều tối trở về, thấy nhà cửa tối om, một lúc thì con gái gọi điện sang. "Chuyện lớn rồi bố ạ, mẹ mang hết quần áo sang bên nhà con ở, bảo từ nay sống ly thân với bố”. "Bà ấy muốn vậy thì cứ để bà toại nguyện". Ông Năm nói rồi cúp máy, sống với nhau bao nhiêu năm vậy mà không hiểu tính chồng, ông nghĩ.
Mấy hôm nay đến CLB tập, ông Năm thấy ngờ ngợ với sự xuất hiện của chồng bà bạn diễn. Ông ta chống batoong ngồi gần chỗ vợ tập khiêu vũ, mắt trừng trừng kiểm soát từng bước tiến bước lùi của họ. Mỗi lần họ lỡ "phiêu" cùng điệu nhảy, tiếng ông ta ho, đập batoong cứ dồn dập khiến ai cũng phải ngoái nhìn. Tập được mấy buổi, bà bạn diễn xin nghỉ vì không thể chịu nổi sự kiểm soát từ xa của chồng. Buổi giao lưu với đơn vị bạn, tiết mục khiêu vũ của họ bị hủy. Lý do, chồng bà bạn diễn nghe phong phanh chuyện bà Năm sống ly thân với chồng vì chuyện nhảy nhót với vợ ông. Rồi bà Năm gọi điện khóc bảo ông phải giữ vợ mình đừng để cảnh hai cặp vợ chồng đến tuổi xế chiều phải ra toà ly hôn...
Thấy căng, ông Năm nghỉ sinh hoạt CLB khiêu vũ, lại quanh quẩn với ti vi tối ngày. Bà Năm đã mang quần áo quay về nhưng cả tuần nay, ông Năm ăn uống uể oải, chẳng vận động gì nên người cứ như ốm giở. Sáng chủ nhật, cô con gái đến kéo bà Năm đi đâu cả buổi. Tối ăn cơm xong bà Năm bảo: “Mai ông đến CLB khiêu vũ tham gia tiếp đi và đăng ký cho tôi học cùng". Mắt ông Năm sáng lên: “Mai tôi đăng ký ngay và kiêm luôn vai trò thầy dạy nhảy cho bà luôn". Bà Năm thấy vui vui trong lòng, chuyện này, đáng lẽ bà phải làm từ lâu rồi mới phải!

Mối tình đơn phương ngày ấy

Nhìn em, anh nghĩ, người đàn ông nào có em thật may mắn. Anh không hề ganh tỵ với chồng em mà chỉ thấy có chút tự hào.

Sao hồi đó anh nhút nhát quá vậy? Thích em đến ngủ mơ cũng thấy mà không dám nói. Anh thích em ngay ngày đầu em bước vào lớp học. Hồi đó tụi mình lên cấp ba, đều là những đứa học trò ở quê ra tỉnh. Các bạn nữ đều hiền lành, chân chất nhưng anh lại để ý cô bạn ngồi đầu bàn nhất có hai bím tóc vắt trên vai thật dễ thương. Mỗi khi em nghiêng người viết bài thì hai cái bím tóc cũng nghiêng theo.

Chỉ vậy thôi mà đêm về anh không ngủ được. Anh bắt đầu làm thơ, viết nhật ký về một cô gái có bím tóc nghiêng nghiêng...

Anh thích em không ai biết vì anh có nói ra đâu? Cứ vậy suốt 3 năm học, đến khi mình ra trường, anh cũng chưa kịp nói. Ngày lớp liên hoan chia tay nhau, anh vô tình được ngồi cạnh em, bỗng nghe trái tim mình đập rộn ràng. Anh hát “ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu”, đôi mắt to tròn cứ lúng liếng nhìn anh.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Giá như hồi đó anh dám mở lời thì có lẽ anh đã có em. Ai biểu con trai mà nhút nhát thành ra hư bột, hư đường. Anh đã nói với em như vậy sau 20 năm chúng mình gặp lại. “Anh đúng là... Hồi đó em cũng để ý anh nhưng hổng lẽ con gái lại đi tỏ tình” - em vừa nói vừa cười. Cô gái ấy bây giờ không còn thắt bím nhưng đôi mắt vẫn to tròn dễ thương, vẫn duyên dáng, dịu dàng. Điều tiếc nhất với anh bây giờ là em đã có chồng. Em đã có một gia đình hạnh phúc.

Khi nói về kỷ niệm em cười thật hồn nhiên. “Em biết không, anh tiếc đứt ruột rồi đây nè, sao mà cười?”. Anh nói với em như vậy và thấy trong lòng thật vui. Có lẽ anh vui vì biết em hạnh phúc. Nhìn em, anh nghĩ, người đàn ông nào có em thật may mắn. Anh không hề ganh tỵ với chồng em mà chỉ thấy có chút tự hào vì ngày xưa mình đã để ý thương em. Đúng hơn là, hồi đó anh đã yêu em...

Một người chồng tốt

Một người chồng yêu vợ bằng hành động chứ không qua lời nói đơn thuần...

Em nói với anh: "Hôm nay quét cầu thang, suýt chút nữa thì em ngã". Cứ ngỡ rằng anh sẽ an ủi em rằng: "Em yêu, phải cẩn thận một chút chứ!". Nhưng anh lại nói: "Em quét chậm thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra".

Em cảm thấy bị tổn thương. Anh không yêu em, không quan tâm tới em chút nào.

Sau này, em phát hiện ra cầu thang nhà mình luôn sạch sẽ, em không còn phải quét nữa. Và mỗi ngày quỹ thời gian bận rộn của anh lại mất thêm 5 phút...

Em nói với anh: "Xe của em bị hỏng, em phải đi ô tô bus nửa tiếng mới về được đến nhà". Em nghĩ, anh sẽ nói: "Sao không gọi anh đến đón? Em có mệt lắm không?". Nhưng anh lại nói: "Thế cũng hay, em có cơ hội giảm eo thêm một chút".

Em rất giận, thấy anh không yêu em, không quan tâm tới em.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Hôm sau em phát hiện thấy anh để lại chìa khoá xe của anh trên bàn. Anh đã đến cơ quan bằng xe bus và để lại lời nhắn: "Anh sẽ mang xe của em đi sửa". Anh còn chuẩn bị cho em rất nhiều đồ ăn sáng.

Em nói với anh: "Em muốn đi du lịch, tới Hà Lan chẳng hạn… ngắm biển hoa rực rỡ". Em nghĩ, anh sẽ quan tâm tới em và bảo: "Chúng ta cùng lên kế hoạch nhé!". Cho dù phô trương vài câu tốt, song rốt cuộc anh bảo: "Rõ chán, sao lại tiêu khoản tiền lớn cho một việc vô vị như thế nhỉ?".

Em giận lắm. Rõ là anh không yêu em, không hiểu em.

Sau này, em phát hiện một tập tranh, ảnh, bài báo viết về các loài hoa ở trong nước cũng như trên thế giới được anh sưu tầm và để ở bàn làm việc của em. Mỗi bức ảnh, bài báo đều có bút tích của anh ghi lại tên loài hoa và xuất xứ của nó.

Em nói với anh: "Em đi với bạn, tối sẽ về muộn". Em cứ cho rằng anh sẽ quan tâm, hỏi xem em đi với ai, mấy giờ em về. Nhưng anh bảo: "Tuỳ em, miễn em thấy vui là được".

Em rất buồn. Thấy rằng anh không còn yêu em, không quan tâm tới em.

Tối đó, em giận dỗi đi đến ba giờ sáng mới về nhà. Em thấy dáng anh ngồi ngủ gật ở trên ghế phòng khách đợi em.

Em nói với anh: "Ngày trong tháng của em đến rồi, em đau bụng quá!". Em nghĩ rằng anh sẽ an ủi em: "Em cố chịu đựng một chút, một ngày sẽ chóng qua thôi". Nhưng anh bảo: "Phụ nữ thật phiền phức".

Em đau lòng, thấy anh không yêu em, không thương em.

Sau này, trong tủ lạnh của chúng ta chứa rất nhiều sôcôla và đậu đỏ, đều là những thứ anh mua song anh mãi không ăn. Một tháng qua đi. Một tuần trước và sau "ngày ấy" của em, anh đều nấu canh đậu đỏ.

Em nói với anh: "Em rất vui mừng được lấy anh, một người chồng tốt". Em cũng nghĩ rằng anh sẽ vui mừng trả lời em: "Anh cũng cảm thấy như vậy. Em là người vợ tốt nhất". Song anh bảo: "Lấy thì cũng đã lấy rồi, cố mà cư xử tốt với nhau".

Em giận lắm. Anh không yêu em, anh không hiểu em.

Sau này vô tình em phát hiện, trước khi đi ngủ, anh dùng giấy ăn lau chùi bức ảnh cưới ở đầu giường ngủ, sau đó anh ngắm nhìn và mỉm cười rất lâu.