![]() |
Câu chuyện được cô con dâu chia sẻ. |
![]() |
Ảnh minh họa |
![]() |
Câu chuyện được cô con dâu chia sẻ. |
![]() |
Ảnh minh họa |
Tôi lấy chồng được 3 năm và vẫn sống chung với bố mẹ chồng. Anh trai chồng đã lập gia đình ra ở riêng, dưới chồng tôi còn một cô em gái đang học Đại học nữa.
Tôi biết em chồng không ưa mình, mà lý do thì mãi lúc vô tình nghe được em ấy gọi điện thoại cho bạn tôi mới tường tận. Hóa ra em ấy chê tôi quê mùa, nghèo kiết, không xứng với anh trai mình. Người chị dâu lý tưởng của em ấy phải như vợ anh cả, xinh đẹp, sành điệu và giàu có. Chị ấy mỗi lần về chơi lại mang cho em chồng nào túi xách, váy vóc đắt tiền. Mỗi chiếc váy cũng cả đôi triệu chứ ít gì. Lương tôi có 7 triệu, thi thoảng có cho em ấy cũng chỉ được vài trăm bạc là cùng.
Thế nhưng hôm nọ em chồng bỗng vào phòng tôi với thái độ rất dễ mến. Rồi em chồng chìa ra một đôi khuyên tai vàng rất đẹp khiến tôi rất kinh ngạc. Em ấy bảo tặng tôi, chỉ là đồ mạ vàng thôi, chẳng quý giá đâu nhưng thấy kiểu dáng đẹp nên mua cho tôi. Lẽ nào em chồng muốn hòa giải, xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với tôi?
Tôi muốn khoe ngay với chồng vì anh đang đi công tác nên tôi gọi điện. Trùng hợp lúc ấy anh bận thành ra tôi chưa nói với anh được. Vui quá khiến đêm ấy tôi mất cả ngủ, thậm chí còn cứ suy nghĩ mãi nên mua quà gì để đáp lại thịnh tình của em ấy.
Sang ngày hôm sau mẹ chồng bỗng gọi tôi vào phòng riêng nghiêm giọng hỏi tôi: "Con có cầm nhầm đôi khuyên tai vàng của mẹ để trong tủ?". Tôi nghe được chữ "cầm nhầm" mà hốt hoảng: "Con không ạ".
Mẹ chồng bảo đó là món quà chị dâu cả tặng bà, cả 2 chiếc cộng lại là 5 chỉ vàng. Tôi càng nghe càng có dự cảm xấu trong lòng. Cho tới khi mẹ chồng đứng lên, tôi bàng hoàng nghe bà yêu cầu soát phòng mình. Nhưng tôi không thể ngăn bà, hơn nữa cũng muốn chứng minh mình trong sạch nên đành kệ bà.
Tôi khiếp đảm khi mẹ chồng lôi đôi khuyên tai em chồng tặng mình từ trong ngăn kéo bàn trang điểm ra. Bà khẳng định đó là đôi khuyên tai bà bị mất. Lúc này em chồng bỗng xuất hiện ở cửa phòng và cười: "Con đã nói mà, nhà này làm gì có ai nghèo tới nỗi phải đi ăn trộm, ngoài người nào đó".
Tôi chết điếng nhìn em ấy, mọi lời thanh minh đều nghẹn ứ không thể thốt ra nổi. Mãi sau tôi mới lắp bắp được câu "tại sao" thì em ấy tỉnh bơ đáp rằng tôi hỏi thế nghĩa là gì. Tôi gục xuống nghe mẹ chồng nghiêm khắc trách phạt. Bà bảo nhà chồng gia giáo khó lòng chấp nhận cô con dâu có tính xấu như tôi. Bà không bắt chồng tôi ly hôn nhưng tôi phải lập tức dọn đồ về nhà ngoại để suy ngẫm lại bản thân.
Chuyện cũng sẽ được báo cho chồng tôi, tất nhiên tôi còn phải xa cả đứa con 2 tuổi bé bỏng. Mẹ chồng nói đó coi như là hình phạt cho tôi. Hiện tại tôi đã về nhà ngoại được 3 hôm rồi, chồng tôi còn nhắn tin dài dằng dặc bày tỏ sự thất vọng với vợ. Kiểu này tôi có về lại đó thì cũng bị khinh như rác thôi. Tôi nghĩ mục đích của em chồng là "đá" tôi ra khỏi nhà để có chị dâu khác hợp ý hơn. Đau khổ và uất ức cùng cực nhưng tôi không biết phải làm thế nào cả!
Tôi và chồng yêu nhau 2 năm thì kết hôn. Tình yêu của chúng tôi cũng chẳng có sóng gió trở ngại gì. Duy chỉ có ngày ra mắt, mẹ chồng và em chồng có vẻ không thích tôi. Nhưng vì anh nhà cương quyết nên đám cưới hai đứa vẫn diễn ra. Tôi vì yêu nên cũng bỏ qua mọi lời can ngăn để tiến tới mối quan hệ này.
Sau khi kết hôn, tôi và chồng thuê một nhỏ ở thành phố để làm việc. Chưa có con nên chồng chiều tôi hết mực. Anh vẫn cùng tôi san sẻ việc nhà và đưa tôi đi chơi vào những ngày rảnh rỗi.
Mọi thứ sẽ như thiên đường đến khi em chồng tôi lên thành phố học đại học. Chồng tôi vì muốn tiết kiệm chi phí sinh hoạt cũng như muốn quản lý em nên bảo em đến ở chung với vợ chồng tôi. Dù sao, nhà chúng tôi thuê cũng có 2 phòng. Tôi nghĩ bất tiện thì bất tiện nhưng em cũng lớn, cũng biết suy nghĩ mà dù sao cũng là em chồng tôi nên tôi không phản đối.
Từ ngày có em chồng đến, mọi thứ đảo lộn hẳn. Dù ở quê, em chồng tôi cũng chẳng khác gì một dân chơi thứ thiệt. Tóc tai thì xanh đỏ, trang điểm váy vóc lòe loẹt đi học. Quần áo thay ra chẳng bao giờ chịu giặt. Cơm thì đến bữa mới về, ăn xong lại vào phòng ôm cũng không phụ chị dâu một lần. Chồng tôi có quát thì em dỗi, giận bỏ cơm. Nịnh mãi mới xuôi.
Được mấy tháng thì em có bạn trai nhưng lại thường xuyên dẫn về nhà. Có hôm hai đứa đóng cửa trong phòng nếu chồng tôi không sang gõ cửa chắc người yêu con bé ngủ lại luôn rồi.
Tôi có đánh tiếng thì em lại thói cũ, quay ra cáu giận, có lần còn trợn mắt nói lại tôi: "Chị cũng chỉ là chị dâu tôi, không có quyền quyết định và dạy đời tôi, lo cho cái thân chị đi".
Tôi thấy con bé quá đáng quá mà không dám nói với chồng. Tôi nghĩ có lẽ tuổi trẻ nên chỉ cần uốn nắn thì sẽ được nhưng em chồng càng ngày càng quá chớn. Có hôm tôi về nhà lúc chiều vì quên tài liệu mà thấy em và bạn trai tình tứ ngay tại nhà. Lần này tôi kiên quyết nhắc em "nếu em ra đây chỉ yêu đương nhắng nhít chị sẽ nói chuyện với bố mẹ". Em im lặng không thèm nói gì.
Hôm đó, chồng tôi đi tiếp khách về muộn, tôi về nhà cơm nước xong xuôi, tính đi rút quần áo và gấp. Khi đi qua phòng em chồng, tôi thấy con bé không chốt cửa mà chỉ để hé nhưng điều khiến tôi sốc nhất là cuộc điện thoại của em và mẹ chồng tôi sau đó "Con đã bảo với mẹ từ ngày xưa là bà chị dâu này không phải vừa đâu mà mẹ không tin. Chị quá quắt lắm. Con mới chỉ dẫn bạn về nhà chơi mà chị làm ầm lên. Cơm nước toàn để con dọn. thì chán, nhiều hôm thấy anh đi làm về cũng phải vất vả vào bếp, thương lắm mẹ ạ... mẹ xem thế nào đi..".
Em còn nói rất nhiều nhưng tai tôi lúc đó ù đi, mặt tím tái vì quá tức giận. Tôi quý em, coi em như em ruột trong nhà mới góp ý chân tình ấy vậy mà. Tôi mang hết bực tức nói với chồng thì chồng bảo em còn nhỏ chưa biết nghĩ. Nhưng thử hỏi 18, 19 tuổi đầu mà cư xử như thế liệu có được không. Thái độ của em chồng từ hôm đó vẫn không thay đổi. Tôi thực tình rất áp lực và mệt mỏi. Tôi nên làm gì bây giờ?