Đừng quá yêu chồng mà quên mất mình!

Phụ nữ càng hy sinh, càng nhường nhịn, đàn ông càng lấn tới. Bài học “xương máu” ấy, chị thuộc nằm lòng, quyết không để dính vết xe đổ.

15 tuổi, chị nghe ba có bồ. Mẹ không làm ầm ĩ nhưng dằn vặt, đau khổ. Mẹ, người phụ nữ một thời xuân sắc, giờ xơ xác, héo úa. Mẹ cả đời lo toan cho chồng con, nhưng lại bị phản bội. Trong đầu chị lờ mờ hình thành nên một ý nghĩ nào đó, khác với những gì người ta vẫn ca ngợi về sự hy sinh của người phụ nữ.
Đến khi chị Hai có chồng, rồi anh rể cũng có bồ lúc chị Hai xuống sắc, thì chị “sáng” ra một điều, đó là chị Hai cũng như mẹ, chẳng chịu lo cho mình nên mới ra nông nỗi. Vì thế, chị nghĩ mình phải tự thương lấy mình. Mình mà không thương mình thì chẳng ai thương mình cả. Chẳng riêng gì mẹ hay chị Hai, cứ nhìn mấy đứa bạn thân và chị em phụ nữ xung quanh, hay những câu chuyện trên phim, trên báo là thấy ngay. Đừng quá yêu chồng mà quên mất mình!
Mấy cô bạn thân bị chồng phản bội từng cay đắng truyền "kinh nghiệm": đàn ông họ bạc bẽo lắm. Phụ nữ càng hy sinh, càng nhường nhịn, đàn ông càng lấn tới. Bài học “xương máu” ấy, chị thuộc nằm lòng, quyết không để dính vết xe đổ.
Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Chị chọn chồng bằng lý trí, vì sợ lấy người mình yêu dễ sinh mù quáng. Cân đong đo đếm mãi chị mới chấm được anh. Dù không học cao như chị nhưng anh có garage xe hơi, làm ăn khấm khá. Chị nghĩ đàn ông mà học cao thì sự lừa dối càng tinh vi. Chị có chồng, mẹ thở phào như trút được gánh nặng. Chị từng bảo: có chồng sớm như lũ bạn làm sao đủ chín chắn mà biết... thương mình.
Ý nghĩ phải thương lấy mình ăn sâu vào tâm thức như một “triết lý” sống của chị. Mình không thương mình thì làm sao có đủ sức mà thương người khác? Thương mình cũng chính là thương con, là vun đắp cho “tổ ấm” của mình được bền vững.
Sinh con được hai tháng, chị kiên quyết dứt sữa sớm. Dù ai cũng bảo sữa mẹ là tốt nhất nhưng chị vẫn khăng khăng cho uống sữa ngoại nhập để bé khỏe mạnh, thông minh hơn. Thực ra, chẳng phải chị không biết sữa mẹ tốt, hay quá bảo thủ mà còn vì một nguyên nhân khác, đó là bởi chị lo “vòng 1” xuống cấp, chồng ra ngoài nhìn mấy cô gái trẻ mà mắt cứ hau háu thì sao chị chịu được.
Chăm sóc con cái, thức đêm thức hôm, quán xuyến nhà cửa... anh “tự giác” chia sẻ với vợ. Nhờ chồng giỏi giang lại biết lo xa nên chị khá thảnh thơi. Ở cơ quan, mấy cậu trai trẻ cứ tấm tắc khen chị vẻ đầy ngưỡng mộ. Có cậu còn bảo: “Phải chi vợ em cũng được như chị! Hôm nào chị tư vấn giúp vợ em”. Chị liếc đôi mắt lá răm bén ngọt: “Nói cho cố, vợ nghe được lại ăn đòn!”. Cậu ấy đẩy xa hơn, nửa đùa nửa thật: “Vợ em mà được như chị, em cưng hết biết!”. Câu nói của cậu làm chị đỏ mặt nhưng trong lòng thấy vui. Chị càng tâm đắc về bài học “thương mình”.
Niềm vui của chị là khi tung tăng mua sắm, cùng bạn bè đổ mồ hôi trong phòng tập yoga, được thư giãn trong spa… và nhất là khi được ngắm mình trong gương, để thấy mình như ngày càng trẻ đẹp hơn. Và đặc biệt là khi được nghe những lời trầm trồ, có cánh.
Chị cứ yêu đời một cách vô tư lự như thế mà đâu để ý, chồng mình đang lặng lẽ, miệt mài với trách nhiệm “trụ cột”, ổn định kinh tế gia đình trong thời buổi đầy rẫy khó khăn, còn kiêm thêm việc chia sẻ mọi chuyện lớn nhỏ khác với vợ. Chị không nhận ra anh ngày càng mệt mỏi và trở nên ít nói. Cũng không nhận ra, đã từ lâu mình quá thờ ơ với gia đình nhỏ của mình. Con gái đi học về là rút vào thế giới của riêng nó. Những bữa cơm qua quýt, đơn giản dần vì ít được “đầu tư”. Giải thích điều này, chị bảo: “Thời buổi này ăn uống nhiều chỉ tổ bệnh. Cứ đơn giản cho nó lành”.
Một hôm, anh bảo cần bàn bạc chuyện quan trọng gì đó với chị. Đúng lúc chị đang vội, liếc nhìn vẻ mặt khắc khổ đầy lo âu của anh, chị cười dí dỏm: “Có gì mà nghiêm trọng vậy anh? Ngoài “sự chết” thì đâu có gì đáng phải lo sợ. Cứ làm quan trọng hóa mọi chuyện chỉ già người đi thôi anh à!”. Anh sững nhìn chị rồi lẩm bẩm như chỉ nói với mình: “Ừ… Chẳng có gì là... quan trọng hết!”.
Chưa đầy hai tháng sau, vào một ngày chị đang cất tiếng hát oanh vàng trong phòng karaoke cùng mấy cô bạn thì nhận được tin chồng đang phải cấp cứu. Chị hoảng hốt thật sự khi bác sĩ bảo anh bị ung thư giai đoạn cuối. Đất trời chao đảo, lâu nay anh như cây tùng, cây bách vững chãi cho chị yên tâm, thoải mái tựa vào. Nhưng bây giờ, chị biết sẽ ra sao?

Tôi đã thả hình bắt bóng...

Tôi tách đoàn, bỏ chồng sắp cưới theo anh mặc ba mẹ, anh chị chửi mắng, khuyên giải, gia đình chồng sắp cưới can ngăn, chồng chưa cưới ghen trách.

Tôi và anh cùng là thành viên trong một câu lạc bộ thể dục thẩm mỹ. Anh thường ân cần thăm hỏi tôi và chúng tôi đã có những buổi chuyện trò vui vẻ về cuộc sống và tình yêu. Tôi biết anh rất mến tôi nhưng tôi không dám “bật đèn xanh” cho anh vì tôi đã có hôn phu, hai gia đình chỉ còn chờ ngày cưới.

Rồi anh sang Miến Điện buôn bán. Tôi vẫn đến câu lạc bộ luyện tập, nhưng một cảm giác trống trải luôn xâm chiếm tôi. Tôi biết mình đã yêu anh. Tôi sống trong dằn vặt của nhớ thương người đàn ông mà tôi nghĩ rằng nếu gặp lại và nghe lời yêu thương của tôi, anh ấy cũng sẽ yêu tôi.

Chồng sắp cưới của tôi cũng là một doanh nhân, nhưng anh không lãng mạn. Anh luôn vạch sẵn tương lai để tôi có một cuộc sống đầy đủ, không thua kém ai. Anh đã mua cho chúng tôi một căn nhà riêng ở quận 12. Anh có một tài khoản tiết kiệm với thời gian đáo hạn hơn một năm, anh thường nói rằng cuốn sổ đó là để chúng tôi có lãi suất cao mà đi du lịch thoải mái sau ngàycưới. Ngày đáo hạn cuốn sổ đó cách ngày cưới một tuần.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Hè năm đó, trước đám cưới, hai gia đình tôi cùng đi du lịch Miến Điện (Myanmar), và tôi đã gặp lại anh. Tôi tách đoàn, bỏ chồng sắp cưới để theo anh mặc ba mẹ, anh chị tôi chửi mắng, khuyên giải, gia đình chồng sắp cưới can ngăn, chồng chưa cưới ghen trách. Tôi còn nói thẳng vào mặt chồng chưa cưới là anh không có “tư cách” gì để ghen cả. Tôi chưa phải là vợ chính thức của anh. Tôi nói với ba mẹ anh chị tôi là với tuổi 32, trình độ đại học, tôi đã có đủ sáng suốt cũng như “quyền hạn” pháp lý để làm theo ý mình.

Đoàn du lịch về nước, tôi ở lại cùng anh. Tôi chấp nhận bỏ hết tất cả, chồng sắp cưới, gia đình và cả việc làm … Chúng tôi đã có những ngày tháng vô cùng hạnh phúc. Tôi thay sim điện thoại của Miến Điện để gia đình và mọi người không thể khuyên ngăn hay mắng mỏ gì tôi được nữa.

Tôi sống chung với anh và đã cùng anh ba lần tham gia ngày Hội Té Nước của Miến Điện, tức là đã ba năm trôi qua. Cho đến một tối, nằm bên tôi anh nói rằng ngày mai anh muốn tôi rời khỏi căn nhà này để về lại Việt Nam, chúng tôi “vui” như vậy là đủ rồi. Tôi sững sờ khóc lóc và nhất định không chịu ra đi. Tôi đã bỏ tất cả vì anh. Bây giờ tôi còn mặt mũi nào về Việt Nam. Anh nói giữa tôi với anh không có gì ràng buộc cả. Giờ đây tôi mới hiểu vì sao trước đây anh ép tôi uống thuốc ngừa thai với lý do chúng tôi chưa vững kinh tế nơi xứ người, rồi hẹn tôi khi tiền bạc dư đầy chúng tôi sẽ có con.

Sáng hôm sau khi anh mở rộng cửa đưa tôi chiếc vé máy bay anh mua sẵn và mấy triệu tiền Việt và bảo tôi hãy về Việt Nam tôi đã lăn ra khóc lóc dữ dội. Tôi vừa van xin, vừa bò lê trên nhà khi anh cố kéo tôi ra cửa. Cuối cùng, anh nói với tôi: “Em không đi thì anh đi”. Anh dọn đồ lên xe taxi đi thẳng mặc tôi chạy theo van xin. Quay về nhà, tôi khóc thật nhiều, nhưng vẫn hy vọng tối anh sẽ quay về. Nhưng không, tối hôm đó người gõ cửa nhà tôi là bà chủ nhà. Bà nói tiếng Việt lõm bõm nhưng cũng đủ cho tôi hiểu rằng chồng tôi đã gọi điện trả lại nhà, nếu muốn ở tiếp tôi phải đóng tiền nhà cho tháng sau, và chỉ còn có vài ngày là hết hạn.

Tôi đành về Việt Nam. Thế nhưng tôi không dám về nhà mà lủi thủi thuê nhà trọ sống và xin việc làm. Có một lần, tôi trở lại căn nhà chồng chưa cưới mua ngày ấy, tôi ngồi quán cà phê đầu đường và nhìn thấy anh cùng một phụ nữ ra vào căn nhà đó với đứa bé chưa đầy năm. Vậy là anh đã có gia đình!

Tôi trở về phòng trọ. Nơi tôi sống chỉ cách gia đình tôi, ba mẹ, anh chị tôi vài cây số nhưng tôi không dám về. Tôi không sợ ba mẹ mắng chửi. Tôi chỉ không muốn gia đình thân yêu của mình thấy tôi với bộ dạng như thế này….

Yêu hơn khi biết chồng… ngoại tình?

Liệu rằng cách làm đó có giúp người vợ giữ được gia đình và khiến người đàn ông của họ tự nguyện quay về?

Phản ứng thông thường của đa số phụ nữ khi biết chồng ngoại tình là khóc lóc, tra vấn, đổ lỗi cho chồng; thậm chí nổi cơn lôi đình, đánh ghen, làm ầm ĩ lên cho “hai kẻ tội đồ” kia bẽ mặt. Liệu rằng cách làm đó có giúp người vợ giữ được gia đình và khiến người đàn ông của họ tự nguyện quay về?