Đi cấp cứu, tôi hối hận vì không có tiền cho chồng điều trị

Lúc này đây, tôi mới thấm thía cảnh không có tiền khổ tâm và bất lực đến thế nào?

Di cap cuu, toi hoi han vi khong co tien cho chong dieu tri

4 năm trước, khi có trong tay 300 triệu, tôi bàn với chồng chuyện về quê "sống chậm". Nghĩa là chúng tôi sẽ nghỉ làm, bán nhà ở thành phố để mua mảnh đất ở quê, trồng cây nuôi gà, sáng tận hưởng không khí thanh bình, yên ả; tối nhâm nhi tách cà phê nói chuyện đời. Tôi vạch ra cuộc sống màu hồng nên chồng tôi chiều vợ, đồng ý ngay. Trước giờ vẫn vậy, mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà, chồng đều để tôi được quyền quyết định, chỉ những việc nào quá đáng lắm anh mới can thiệp.

Với số tiền bán nhà ở thành phố, chúng tôi mua được mảnh đất khá rộng rãi, đã có sẵn vườn cây ăn trái ở quê. Nhưng cuộc sống không chỉ màu hồng mà còn có nhiều màu khác, lo lắng cũng càng nhiều hơn.

Vì đất rộng nên vợ chồng tôi đầu tư nuôi gà thả vườn, kết hợp đào ao thả cá và trồng một vườn rau xanh. Tiền vốn bỏ ra thì nhiều nhưng để thu hoạch, bán thu lại vốn, lời là cả một vấn đề nan giải. Không có kinh nghiệm nên gà chết, cá cũng chẳng còn bao nhiêu, rau xanh thì bán không có lời vì tiền đầu tư cao, giá bán ra lại thấp. Chưa kể tiền học, tiền sinh hoạt phí, tiền ăn uống... Quá nhiều thứ tiền cần phải chi khi chúng tôi không có nguồn thu ổn định.

Chỉ sau 3 năm, tiền tiết kiệm của chúng tôi đã vơi dần rồi cạn hẳn. Lúc này, chúng tôi mới bấn loạn lên vì cả 2 đều không có việc làm, chỉ quanh quẩn ở khu vườn với mấy con gà con cá và cây ăn quả. Không còn được thảnh thơi uống cà phê sáng, ngắm trăng tối; trong đầu tôi lúc nào cũng chỉ nghĩ đến tiền.

Tháng trước, chồng tôi phát hiện bị ung thư gan, cần phải điều trị nhưng anh kiên quyết không nhập viện, chỉ nhận thuốc về uống. 2 ngày trước, anh bị ngất xỉu và phải cấp cứu. Khi đứng ở phòng cấp cứu, nghe số tiền cần nộp để phẫu thuật cho chồng, nước mắt tôi chảy dài vì hối hận tột cùng. Chỉ vì thiếu kiến thức, thiếu kinh nghiệm nhưng lại vội vàng quyết định mà bây giờ, tôi đang phải đối mặt với những hậu quả quá lớn. Lúc này, tôi càng thấm thía việc có việc làm ổn định, có tiền lương hàng tháng quan trọng như thế nào?

Tôi gọi điện vay mượn tiền 2 bên gia đình nhưng cũng chẳng được bao nhiêu. Có lẽ tôi phải bán bớt mảnh đất đang ở để có tiền chữa trị cho chồng. Oái oăm là chính chồng tôi lại không muốn điều trị vì sợ tốn kém, sợ điều trị không được mà tiền cũng không còn, lúc đó 3 mẹ con tôi biết sống làm sao? Anh một mực đòi đi về chứ không chịu ở lại viện nữa. Tôi không biết phải làm sao để chồng chịu điều trị nữa.

Ở nhà chăm con, tôi trầm cảm vì bị mẹ chồng khinh thường

Mẹ chồng luôn chê tôi ở nhà vô dụng, lại còn tiêu xài hoang phí, làm khổ con trai bà phải nai lưng ra kiếm tiền. Cứ như thế này tôi đến trầm cảm mất.

Chồng hơn tôi 5 tuổi. Khi kết hôn, tôi đã có công việc khá ổn định. Tôi làm trong ngành truyền thông với mức lương hơn 20 triệu đồng/tháng.

Dù vậy, so với chồng, tôi vẫn chưa là gì. Anh ấy có thu nhập gấp ba lần tôi. Cũng chính vì thế mà cuộc sống hôn nhân của chúng tôi không phải lo lắng nhiều về chuyện tiền bạc.

Chồng tái dại mỗi lần chạm mặt người đàn bà bí ẩn

Vợ chồng tôi lại cùng nhau đi đón con do trùng ca nghỉ. Một hôm đang vui vẻ bồng con, chồng tôi bỗng run rẩy, mặt tái xám khi chạm ánh mắt của một người đàn bà lạ dắt theo một bé gái khoảng 7, 8 tuổi…

Bạn bè cùng xí nghiệp dệt may thắc mắc sao tôi trẻ thế, xinh thế lại chịu tiếng “cọc đi tìm trâu” khi tôi công khai chuyện mình chủ động ngỏ lời yêu với Hậu là anh bảo vệ của một nhà máy cùng khu công nghiệp nơi tôi làm việc.

Tôi là gái Bắc 23 tuổi, vào Nam lập nghiệp đã được 4 năm nay. Còn Hậu anh hơn tôi 8 tuổi, quê ở một tỉnh miền Trung mà tôi chỉ biết qua lời anh, chứ chưa có dịp đặt chân đến. Tôi quen Hậu do một lần bất cẩn tôi bị ngã xe máy ngay trước cổng nhà máy mà Hậu vừa nhận ca trực bảo vệ ở đó.

Tôi hận mẹ chồng từ khi có em dâu về sống chung

Từ một người con dâu rất yêu quý mẹ chồng, tôi đã thay đổi thái độ hoàn toàn kể từ khi có sự xuất hiện của em dâu.

Tôi lấy chồng năm 22 tuổi, khi còn rất trẻ. Tôi may mắn được gia đình chồng yêu thương và dạy bảo như con gái. Tôi cũng rất cố gắng, không ngại học hỏi để có thể hoàn thiện bản thân hơn.

Từ một người rất hậu đậu trong việc nội trợ, tôi đã có nhiều kinh nghiệm khi được mẹ chồng chỉ dạy tận tình. Bà rất thương tôi, nhưng cũng nghiêm khắc mỗi lần tôi cư xử không đúng.