Cuốn sổ tiết kiệm 11 tỷ đồng trong ngăn kéo hé lộ bí mật của chồng

Tôi nghĩ chắc chắn chồng tôi sẽ giấu thứ gì đó trong ngăn kéo.

Khoảng mấy năm trở lại đây, chồng tôi thay đổi tính nết một cách chóng mặt. Nếu như trước đây, anh thường xuyên trò chuyện với tôi, về sớm chơi với con thì khoảng thời gian này, chồng tôi ít nói và thường xuyên về trễ.
Chồng tôi là trưởng phòng kinh doanh của một doanh nghiệp nhập khẩu khá lớn, lương cũng khá, trước kia dù bận rộn bao nhiêu thì anh cũng dành thời gian về ăn cơm với tôi và con, nhưng giờ thì anh toàn kiếm cớ bận công việc.
Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Tôi nhận ra sự thay đổi của chồng, bởi tôi và anh ấy khá hiểu nhau. Tôi cũng là một người phụ nữ nhạy cảm. Tôi buồn lắm, có hôm thấy chồng về nhà trong tình trạng mệt mỏi, cáu gắt, tôi thấy tủi thân vô cùng. Tôi không hiểu tại sao anh lại phải đối xử với mẹ con tôi như thế. Trước đây, chính miệng anh từng nói với tôi rằng, tôi và con là lẽ sống của đời anh, không có hai mẹ con tôi thì anh cũng không biết phấn đấu kiếm tiền làm gì.
Hiện tại chúng tôi đã có nhà, có xe. Tôi cũng đã có một khoản tiết kiệm nho nhỏ rồi, nhưng cứ mỗi lần tôi hỏi chồng về việc anh đi sớm, về muộn thì anh chỉ nói rằng, anh bận kiếm tiền. Với lượng giờ làm thêm của chồng, tôi nghĩ tiền lương hàng tháng sẽ nhiều lắm, nào ngờ tháng nào chồng cũng đưa cho tôi được 10 triệu rồi bảo tôi tính toán cho đủ chi tiêu. Anh cũng không đưa thẻ ngân hàng cho tôi như trước nữa.
Hành động của chồng khiến tôi nghi ngờ. Tôi nghĩ anh đang giấu tôi để lập quỹ đen nhằm nuôi bồ bên ngoài. Ngoài lý do ấy ra thì không còn lý do nào cả, bởi chúng tôi đã có đầy đủ mọi thứ rồi. Tôi tra hỏi chồng, khóc lóc, thậm chí đòi ly hôn. Chồng tôi những lúc đấy chỉ biết im lặng nhìn tôi với ánh mắt buồn bã. Anh bảo rằng anh không có đủ thời gian cho những việc làm vô bổ đó, mong tôi đừng làm khổ anh nữa.
Thế mà một buổi chiều nọ, rõ ràng tôi thấy chồng mình đèo cô nhân viên cùng phòng đi vào khách sạn. Thấy cảnh đó, tôi nhanh chóng lôi điện thoại ra chụp để làm bằng chứng. Tôi nghĩ, giờ thì chồng tôi không có cách nào để chối cãi nữa vì bằng chứng đã rõ mồn một rồi. Tối đến, tôi đợi chồng về rồi ném tấm ảnh trước mặt anh, xong đâu đấy, tôi ngồi xuống bàn viết đơn ly hôn.
Chồng tôi lao tới, giật tờ đơn ly hôn trên tay tôi rồi xé vụn. Anh bảo tôi đừng có suy nghĩ vớ vẩn, anh chở cô nhân viên kia đến khách sạn là để lo công việc với khách hàng chứ không phải làm việc gì mờ ám như tôi nghĩ. Tối đó, vợ chồng tôi cãi nhau to, tôi bỏ qua phòng con gái ngủ.
Nhưng nửa đêm rồi mà tôi vẫn thao thức. Tôi lại ngồi dậy lò dò đi lên phòng làm việc của chồng. Tôi nghĩ chắc chắn chồng tôi sẽ giấu thứ gì đó trong ngăn kéo. Cũng may là tối nay tôi đã lấy trộm được chìa khóa. Khi tôi mở ngăn kéo ra, quả nhiên tôi thấy cuốn sổ tiết kiệm với khoản tiền lên đến gần 11 tỷ đồng.
Phải nói là tôi choáng váng trước khoản tiền quá lớn này. Chồng tôi giấu tôi lập quỹ đen lớn như thế này mà còn chối đây đẩy chuyện ngoại tình ư? Tôi nước mắt ngắn dài, cầm cuốn sổ tiết kiệm trên tay mà thấy lòng đau như cắt. Vì tôi nghĩ, cuộc hôn nhân của chúng tôi sắp chấm dứt rồi.
Thế nhưng khi tôi chưa kịp làm gì thì nhận được tin chồng tôi bị ngất, phải nhập viện cấp cứu. Tôi lật đật chạy vào, thấy chồng nằm bất tỉnh trên giường bệnh. Bác sĩ thông báo rằng, chồng tôi đang trải qua những ngày cuối cùng vì căn bệnh ung thư dạ dày. Tôi cũng được thông báo rằng, chồng tôi đã đến đây điều trị mấy năm nay và thường xuyên đi một mình.
Tin này giống như sét đánh ngang tai tôi vậy. Tại sao chồng tôi lại giấu tôi việc hệ trọng như thế cơ chứ? Tại sao anh lại chịu đựng một mình mà không cho tôi biết. Đến khi chồng tỉnh lại, tôi ngồi bên giường anh ấy, nước mắt ngắn dài. Thấy tôi như vậy, chồng tôi mỉm cười: “Em đừng khóc, dù sao thì anh cũng đã hoàn thành tâm nguyện của mình rồi. Có chết cũng không hối tiếc”.
Thì ra chồng tôi đã biết mình bị bệnh đã mấy năm và trong khoảng thời gian đó, anh dã dồn hết công sức để kiếm tiền, lập một tài khoản tiết kiệm để cho mẹ con tôi có một số tiền sinh sống sau khi anh qua đời. Vậy mà tôi còn nghi ngờ, làm khổ anh suốt thời gian ấy. Tôi nắm lấy tay chồng, khóc như mưa. Sao tôi lại trở thành bà vợ vô tâm thế này cơ chứ? Tại sao anh không chia sẻ để tôi và con giúp anh vượt qua nỗi đau về bệnh tật. Tại sao ông trời lại tàn nhẫn với gia đình tôi như vậy? Bao nhiêu câu hỏi cứ bủa vây lấy tôi khiến tôi buồn khổ vô cùng.
Thế rồi chồng tôi cũng ra đi mãi mãi. Khoảnh khắc ấy đối với tôi giống như bị ai đó cầm dao đâm vào tim. Tôi đã có một người chồng hoàn hảo, độ lượng vô cùng, thế mà tôi đã không nhận ra. Tôi chỉ ước thời gian quay trở lại để tôi có thể chăm sóc và tận hưởng khoảng thời gian quý giá bên chồng nhưng có lẽ, điều ước này sẽ không bao giờ được thành hiện thực.

Chồng bảo: Ở trên giường chẳng cần gái ngoan!

Bạn hãy thay đổi suy nghĩ của mình. Bởi vì trong cuộc sống của hai vợ chồng, bạn không cần phải quá giữ kẽ trong tình dục.

Hỏi:
Em là một cô gái khá bảo thủ và nhút nhát. Gia đình em lại rất gia giáo và mẹ cũng dặn dò em về chuyện trinh tiết rất nhiều. Đến 25 tuổi em mới bắt đầu biết đến tình yêu. Đó là người cùng làm trong công ty với em. Anh ấy phóng khoáng, và rất biết cách cuốn hút người khác. Chỉ sau 1 năm theo đuổi em đã nhận lời đồng ý kết hôn với anh không chút do dự.

Sốc khi bị buộc phải ly hôn bởi âm mưu thâm độc của mẹ chồng

Chồng tôi cho rằng người đàn bà không thể có bầu vì quá khứ phá thai không xứng đáng làm vợ anh.

Video: "Hôn nhân là mồ chôn của tình yêu":

Ván bài lật ngửa vợ hiền dành cho chồng bội bạc

Đến giờ, vợ con tôi đã dọn về ngoại ở, còn bố mẹ tôi suốt ngày chì chiết chửi tôi hư hỏng. Tôi chán nản vô cùng.

Lâu nay ai cũng cho rằng, tôi may mắn khi lấy được cô ấy làm vợ. Bởi cô ấy không chỉ hiền thảo, ngoan mà còn rất đảm đang. Đó chính là vợ tôi. Thế nhưng, đến bây giờ tôi nhận ra rằng, không một người phụ nữ nào hiền khi họ bị dồn đến bước đường cùng. Tôi thấy ân hận và tội lỗi vô cùng.

Tôi quen vợ tôi nhờ sự mai mối của đứa em họ. Khi bước sang tuổi 28 mà vẫn chưa có người yêu, đứa em họ đã dẫn tôi đến dự sinh nhật bạn nó và nhân cơ hội giới thiệu cô ấy cho tôi.

Ngay từ lần gặp đầu tiên, tôi đã chết mê chết mệt bởi nụ cười duyên, ánh mắt đẹp và đặc biệt là giọng nói nhẹ nhàng của em. Tôi đã mất 6 tháng mòn chân ở cổng nhà em mới được em đồng ý yêu. Có lẽ với một số người 6 tháng là ngắn nhưng với tôi quá dài vì trong tâm trí tôi, lúc nào hình bóng em cũng hiển hiện.

Cuối cùng, ngày tôi dẫn em vào quán cà phê và ngỏ lời cầu hôn trong không gian lãng mạn chỉ có hai đứa, em đã gật đầu đồng ý khiến tôi sung sướng cả ngày không ngủ được.
Cô ấy vẫn im lặng mặc tôi nói khiến tôi càng tức giận hơn (Ảnh minh họa)
 Cô ấy vẫn im lặng mặc tôi nói khiến tôi càng tức giận hơn (Ảnh minh họa)

Đêm hôm đó, tôi đã về nhà dồn hết vốn để làm một đám cưới hoành tráng đón em về nhà. Thế nhưng khi hai đứa bàn bạc lễ cưới với nhau, khi tôi vạch ra kế hoạch và chi phí đám cưới, em đã gạt đi bảo không cần phải làm tốn kém như vậy khiến tôi ngỡ ngàng. Tôi cứ nghĩ là con gái ai cũng muốn được đẹp nhất, vui nhất trong ngày đặc biệt trong đời nhưng cô ấy lại khác.

Tôi dự tính gói ảnh cưới 30 triệu, cô ấy bảo không cần thiết, ảnh cưới chỉ cần 5 triệu là đã có bộ ảnh đẹp rồi. Tôi định đặt lễ ở một khách sạn sang trọng, cô ấy bảo không cần, chỉ cần làm ở nhà khách cơ quan là được rồi.

Cuối cùng với sự nhất quyết của cô ấy, chúng tôi đã làm một đám cưới đơn giản khiến bố mẹ tôi vui mừng ra mặt. Mẹ tôi thậm chí còn tấm tắc khen tôi khéo chọn được đứa con dâu hiền thảo cho ông bà.

Năm đầu lấy nhau, chúng tôi quyết định kế hoạch. Vợ tôi làm hành chính nên sáng nào cô ấy cũng dậy sớm nấu ăn cho cả nhà. Chiều lại về sớm chợ búa nấu nướng rồi giặt giũ, lau dọn nhà cửa. Dường như, chính sự chịu khó và hi sinh của vợ khiến cả nhà tôi dựa vào và ỷ lại việc nhà cho mình cô ấy làm hết.

Mọi người trong nhà từ bố mẹ tôi, tôi, hai đứa em gái của tôi coi việc làm của cô ấy là hiển nhiên, ai cũng quen được phục vụ nên không ai nhận ra sự hy sinh của cô ấy. Hai đứa em tôi đi học về không chịu giúp chị mà cứ ăn xong là tót lên phòng, còn bố mẹ tôi lại viện già cả nên con dâu phải làm những việc đó là đương nhiên. Tôi thì dĩ nhiên là con trai một quen được cưng chiều từ bé nên không thể mó tay vào bất kỳ việc gì rồi.

Sau 1 năm, vợ tôi không kêu ca gì mặc dù tôi biết cô ấy vất vả vô cùng, lấy chồng 1 năm mà cô ấy giảm đến 5 kg. Rồi một buổi tối, khi cả nhà ngồi ăn hoa quả còn cô ấy đứng rửa bát và bảo bây giờ cần được mọi người giúp đỡ việc nhà vì cô ấy đang mang thai được 4 tuần rồi.

Bố mẹ tôi nghe xong hỏi vợ tôi có nghén gì không, thèm ăn gì không, còn hai đứa em nghe đến chuyện san sẻ việc nhà thì nguây nguẩy, chìa môi bỏ lên phòng.

Mọi người dường như quen được phục vụ nên nghe cô ấy nói xong lại thờ ơ quay vào với việc mình. Cho đến một hôm, khi vợ tôi bê chậu quần áo lên tầng thượng phơi rồi trượt chân ngã, máu chảy phải đưa đi cấp cứu, tôi mới nhận ra, mình quá vô tâm còn mẹ tôi lúc này mới khóc lóc rồi lại chì chiết cô ấy không biết giữ mình, lo cho con.

Vợ tôi uất ức không nói gì. Tôi cãi lại mẹ tôi sao lại mắng cô ấy như thế khi không ai làm giúp việc nhà. Lúc đó, vợ tôi câm nín khóc, hai hàng nước mắt chảy dài khiến tôi cảm nhận cô ấy đau khổ như thế nào khi vừa mất con, vừa bị chửi mắng nhẫn tâm như thế.

Rồi 6 tháng sau, cô ấy có bầu sinh con. Lúc này, mọi việc nhà phó thác hết cho mẹ và hai đứa em gái. Mẹ tôi kêu ca mệt mỏi, hai đứa em mỗi việc rửa bát, giặt quần áo mà mặt mày méo xệch. Tôi có nhiệm vụ giặt đồ con. Vợ tôi lúc này bỏ bê kệ hết mọi người, cô ấy chỉ chăm chăm với con nhỏ. Tôi thì mệt mỏi vì ngày đi làm, tối về lại không ngủ yên khi con cứ lâu lâu lại quấy khóc, từ đó sinh ra cáu bẳn hay hay quát mắng vợ.

Cô ấy vẫn im lặng mặc tôi nói khiến tôi càng tức giận hơn. Rồi phòng tôi có nhân sự mới, một cô gái trẻ trung tỉnh lẻ thân hình bốc lửa và rất giỏi đưa tình với anh em. Tôi cũng lọt vào tầm ngắm của nàng khi ngày nào nàng cũng cố tình tiếp cận để được ngồi xe tôi đưa về.

Rồi một lần nhậu say, cô ta bảo để lại xe rồi bắt taxi đưa tôi về nhà. Nhưng cô ta lại dẫn tôi về phòng trọ của mình rồi cởi hết quần áo. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi giật mình hoảng hốt khi nằm bên cạnh là cô nhân viên mới. Điện thoại chỉ có một cuộc gọi của vợ lúc 1 giờ sáng nhưng tôi không nhớ là mình nghe máy hay cô ta.

Tôi vội vã mặc lại đồ chạy về nhà. Vợ tôi không nói gì, chỉ ôm con rồi quay lưng lại với tôi. Từ đó, vợ tôi lạnh nhạt chẳng cho tôi đụng vào.

Còn cô gái kia lấy chuyện đó đe dọa bắt tôi phải đi lại, ngoại tình thường xuyên nếu không sẽ khiến tôi phải thân bại danh liệt vì qua đêm với cô ta.

Rồi khi con tôi tròn 1 tuổi chính là đêm Noel vừa rồi, khi cô ấy đã chuẩn bị mọi thứ để làm lễ sinh nhật con, cô bồ lại gọi điện bắt tôi đưa đi chơi nếu không sẽ tung ảnh ra cho khắp cơ quan và gia đình tôi biết.

Tôi đành thất hứa với vợ, trễ hẹn với sinh nhật tròn tuổi của con trai đưa cô ta đi chơi khắp thành phố. Khi về nhà đã 12 giờ đêm, vợ tôi chìa lá đơn ly hôn kèm theo tuyên bố, căn nhà đó đã đứng tên con trai và sau này con tròn 18 tuổi, nó có quyền cho tôi được ở trong ngôi nhà đó hay không. Tôi choáng váng không tin nổi vào tai mình.

Đến giờ, vợ con tôi đã dọn về ngoại ở, còn bố mẹ tôi suốt ngày chì chiết chửi tôi hư hỏng. Tôi chán nản vô cùng. Chẳng biết làm sao để cứu vãn hạnh phúc gia đình, cũng chẳng biết cuộc sống tương lai sẽ như thế nào khi vợ con bỏ đi như thế.

Ngay giờ đây, trong tôi là cảm giác ân hận và tội lỗi vô cùng vì không dự được lễ sinh nhật của con và bị một đứa con gái dắt mũi. Tôi phải làm sao với cuộc đời mình đây? Xin hãy tư vấn giúp tôi.