Cưới 3 năm chưa có con, lúc vợ tắm, tôi uất nghẹn biết lý do

Nhiều người nói có lẽ do chúng tôi không hợp nhau nên mới không thể sinh con khi hai đứa đều bình thường. Nói thật nếu tôi mới ngoài 30 thì sẽ ly hôn ngay để cưới người khác.

41 tuổi tôi mới lấy vợ, ở cái tuổi đã khá muộn màng. Bởi vì tình duyên của tôi lận đận, lúc còn trẻ tuổi cứ mãi đi tìm hình bóng người phụ nữ lý tưởng. Tới khi đã gần 40 tuổi rồi giật mình nhìn lại thấy xung quanh các đối tượng phù hợp với mình đã chẳng còn nhiều.

Cuối cùng tôi nên duyên với Huệ, người vợ hiện tại, qua mai mối. Thời điểm chúng tôi kết hôn là cô ấy 30 tuổi, đối với phụ nữ thì đã “toan về già”. Cả hai đứa đều muộn màng nên đám cưới tổ chức khá nhanh gọn. Bố mẹ tôi sốt sắng có cháu bế lắm rồi, ông bà thì già yếu, tôi lại ngoài 40 tuổi.

Sau đám cưới mẹ tôi bảo con dâu dành ra ba, bốn năm gác lại mọi chuyện để sinh liền hai đứa con, cô ấy cũng đâu còn trẻ nữa. Vợ tôi đồng ý. Nhưng oái oăm hay ba năm rồi mà vợ tôi vẫn không mang thai. 

Sau 6 tháng kết hôn, chúng tôi sớm đi khám, sức khỏe của hai đứa hoàn toàn bình thường. Thế mà cô ấy mãi không thể mang bầu. Nhà tôi nóng ruột vô cùng, thuốc thang đủ kiểu nhưng vợ chồng vẫn chẳng thể có tin vui. Thà có bệnh thì còn biết đường mà chữa, đằng này khám ở bệnh viện lớn uy tín cũng không ra vấn đề, chúng tôi vừa nóng ruột vừa bất lực không biết phải làm sao.

Nhiều người nói có lẽ do chúng tôi không hợp nhau nên mới không thể sinh con khi hai đứa đều bình thường. Nói thật nếu tôi mới ngoài 30 thì tôi sẽ ly hôn ngay để cưới người khác. Nhưng tôi đã ngoài 40 tuổi, tái hôn đâu dễ dàng và tôi thì không thích kết hôn với phụ nữ một đời chồng. Vậy là đành cố gắng cùng vợ bồi bổ, giữ tinh thần thoải mái, mong ngóng sớm có em bé.

Ba năm đằng đẵng, chúng tôi phải chịu áp lực rất lớn. Bố mẹ tôi lo lắng đến mất ăn mất ngủ nhưng dường như vợ tôi chẳng hề hấn gì. Cô ấy không chủ động tìm hiểu, chạy chữa, tôi bảo làm gì thì làm đấy, bắt uống thuốc Bắc còn sửng cồ lên không chịu. Lý do vợ đưa ra là cô ấy không sao cả, sao phải uống. Chán nản, tôi không biết rồi cuộc hôn nhân của mình sẽ đi về đâu.

Hôm vừa rồi vợ tôi đi làm về muộn. Về đến nhà cô ấy lấy quần áo đi tắm ngay. Vợ đang tắm thì mẹ vợ gọi đến, tôi tự nhiên cầm điện thoại đẩy cửa nhà tắm đưa máy cho cô ấy nghe. Nhưng khi vợ giơ tay lên, tôi vô tình nhìn thấy ở cánh tay cô ấy có dán một miếng dán urgo. Vợ vội nghe máy nên không để ý, tôi giật mảnh urgo ra thì sững người khi phát hiện có một vết tiêm. Rõ ràng hôm nay cô ấy đã đi tiêm gì đó, hẳn cũng là lý do vợ về muộn.

Lúc đó tôi bất ngờ chưa kịp nghĩ ngợi gì nhưng sau bình tĩnh lại, tôi giật mình khi nghĩ tới có một biện pháp chính là tiêm thuốc tránh thai. Lẽ nào vợ tôi đã tiêm thuốc tránh thai, vậy nên sức khỏe chúng tôi rất bình thường mà 3 năm rồi không có con?

Đợi cô ấy tắm xong, tôi hùng hổ quyết làm cho ra ngô ra khoai. Không chối cãi được nữa, vợ mới thừa nhận tất cả. Ngay sau đám cưới, khi mẹ tôi tuyên bố trong ba năm đầu vợ phải hoàn thành trách nhiệm sinh hai đứa cháu cho bà, cô ấy đã đi tiêm thuốc tránh thai đều đặn từ khi ấy đến giờ.

- Tôi đâu phải cái máy đẻ cho gia đình anh, chuyện sinh con lúc nào, sinh bao nhiêu đứa là quyền của tôi. Tôi đang phấn đấu thăng chức nên không thể sinh con lúc này được. Hai năm nữa, 35 tuổi tôi sẽ sinh con, mà tôi cũng chỉ sinh một đứa dù là trai hay gái.

Nhà anh có chấp nhận hay không là quyền của gia đình anh. Nếu anh không đồng ý thì có thể ly hôn, tôi sẽ không hy sinh quyền lợi của mình vì bất kỳ ai cả. Hi sinh sự nghiệp, thời gian và sức khỏe để sinh con rồi ở nhà chăm con, cuối cùng người phải chịu hậu quả chính là tôi chứ không phải ai khác!

Cuoi 3 nam chua co con, luc vo tam, toi uat nghen biet ly do

Nghĩ đến số tuổi của mình mà tôi lại một lần nữa phải thở dài chán nản. (Ảnh minh họa)

Tôi giận đến run cả người. Sao lại có người phụ nữ ngang ngược và vô lý đến mức ấy. Đã kết hôn, làm vợ làm dâu nhưng lại không muốn hy sinh vì gia đình và nhà chồng, chỉ chăm chăm cho sự nghiệp của bản thân và quyền lợi của mình.

Nghĩ đến số tuổi của mình mà tôi lại một lần nữa phải thở dài chán nản. Nếu còn trẻ chắc chắn tôi sẽ ly hôn người vợ không biết điều này ngay lập tức. Nhưng tôi đã 44 tuổi rồi, ly hôn có chắc tìm được một người phụ nữ vừa ổn về cả ngoại hình, công việc, gia đình và tính cách như vợ tôi hiện tại? Song làm theo ý cô ấy nghĩa là đợi hai năm nữa mới sinh con và cũng chỉ sinh một đứa, như vậy tôi thật không cam tâm chút nào.

Tôi đến phát điên vì vợ. Bây giờ cách tốt nhất cho tôi là thuyết phục cô ấy sinh con ngay lập tức nhưng phải làm thế nào mới thuyết phục được vợ? Trông thái độ thì biết vợ tôi đã hạ quyết tâm khó ai lay chuyển nổi!

Chồng thu nhập 60 triệu/tháng, tôi vẫn ly hôn sau một đêm mặn nồng

Chúng tôi cãi nhau ầm ĩ và rồi tôi quyết định viết đơn ly hôn rời đi ngay trong đêm.

Không giống những cặp đôi khác, vợ chồng tôi kết hôn được 10 ngày đã phải xa nhau tận 5 năm. Lý do chồng tôi phải sang nước ngoài làm ăn, kiếm tiền lo cho gia đình. Tôi và anh trước đây từng là bạn học cấp 3, có quen biết nhau nhưng mãi đến lúc anh đi nước ngoài cả hai mới nảy sinh tình cảm, yêu rồi cưới. Thời điểm cưới, anh chỉ về nước chơi được nửa tháng. Thời gian bên nhau quá ít thành ra tôi cũng chưa có bầu.

Xa chồng, tôi không ở nhà nội mà về nhà ngoại ở cho thoải mái, chồng tôi cũng khuyên như vậy. Năm năm chờ đợi chồng hết hạn về nước thật là dài, cô đơn và buồn tủi. Là vợ anh, chờ đợi anh nhưng từng ấy năm chồng tôi lại gửi hết tiền về cho mẹ, chỉ cho vợ mỗi tháng 5 triệu thêm vào ăn tiêu. Thú thực tôi không thích, nhưng nhà chồng và chồng không tin tưởng tôi giữ tiền của anh nên tôi cũng kệ. Mỗi tháng anh thu nhập 60 triệu, gửi về hơn 40 triệu. Đó là con số không nhỏ.

Giúp việc kêu mất tiền, tôi định đuổi thì phát hiện chuyện đáng sợ

Nghĩ bác giúp việc có vấn đề khi liên tục kêu mất tiền, tôi định cho thôi việc thì phát hiện một sự thật đáng sợ trong gia đình mình.

Trong vòng một tháng, bác Ngọc giúp việc nhà tôi đã 3 lần than phiền mất tiền, khi thì vài trăm nghìn, lúc thì cả triệu đồng. Thật ngược đời, lẽ ra chỉ có chủ nhà kêu mất tiền, đằng này giúp việc cứ suốt ngày báo mất, chẳng lẽ lại muốn đổ cho chủ nhà lấy? Tôi nghĩ bác ấy có tuổi nên hay quên, cất tiền kỹ quá hoặc để linh tinh nên không nhớ, nhưng bác vẫn một hai khẳng định là mất.

Mỗi lần như thế, tôi đau hết cả đầu và rất khó chịu. Một tuần nay, tôi đang kín đáo tìm người mới để cho bác ấy nghỉ việc.

Con gái bị ngã, biết nguyên nhân, tôi quyết định ly hôn chồng

Đến năm thứ 7 sau khi kết hôn, tôi sinh được một bé gái. Con bé được khen ngợi giống bố như đúc.

Hai vợ chồng tôi yêu từ năm đầu tiên đại học. 4 năm bên nhau trôi qua nhanh chóng, chúng tôi có nhiều kỉ niệm đẹp khó quên. Đến khi ra trường là chồng xin phép bố mẹ cưới tôi ngay. Anh còn tâm sự: "Cưới vợ phải cưới liền tay, để lâu ngày quá là đứa khác cướp mất". Tôi thực sự cảm thấy hạnh phúc vì luôn được anh xem là tâm điểm, chăm sóc như trẻ con. Đôi lúc tôi còn cố tình đành hanh, giận dỗi vô cớ để được anh chiều chuộng.

Cưới nhau về, chúng tôi ở chung với bố mẹ chồng. Ban đầu mẹ chồng cũng hài lòng về tôi, nhưng sau đó, bà thấy chồng chiều tôi quá, lúc nào cũng vợ là nhất nên bà tỏ ra ghen tị. Có lần ngồi ăn cơm bà nói bóng nói gió: "Sinh nó ra nuôi cho khôn lớn, lấy vợ rồi thì chỉ biết đến vợ, không biết đến ai. Rồi sau này cho vợ lên đầu mà sống". Tôi nghe vậy cảm thấy rất xúc phạm, còn chồng thì chỉ cười qua loa rồi xoa dịu mẹ. Mối quan hệ giữa mẹ con anh ấy vẫn tốt đẹp, còn với tôi thì ngày một đi xuống.