Cú lừa ngoạn mục của gã 'sở khanh' khiến tôi đau đớn

Đến cuối cùng, tôi mới nhận ra rằng anh người yêu tài giỏi, thành đạt của tôi chỉ là một gã sở khanh bịp bợm không hơn không kém.

Tôi năm nay 25 tuổi, hiện làm công việc marketing với mức lương đủ ăn, đủ tiêu. Tôi quen biết anh trong một lần lên bar. Anh hơn tôi 11 tuổi, thành đạt, giỏi giang. Quan trọng, anh ta là một gã sở khanh, "đỉnh cao bịp bợm".

Hồi gặp nhau, anh thấy tôi xinh xắn, cá tính nên xin số, xin Facebook làm quen. Tôi lúc đó cũng ngà ngà say, thấy anh đẹp trai, phong độ nên cũng đồng ý. Sau hôm đó, anh nhắn tin tán tỉnh tôi nhiều. Anh nói rằng rất thích tôi.

Cu lua ngoan muc cua ga 'so khanh' khien toi dau don

Anh tâm sự với tôi rằng anh đã có 1 đời vợ, 2 đứa con. Vợ chồng anh sống với nhau không hạnh phúc nên đã chia tay nhau được 2 năm nay rồi. Anh cho tôi xem ảnh 2 đứa con của anh và cho tôi xem cả đoạn chat anh cãi nhau với vợ, cô ấy đòi ly dị anh.

Để tôi thêm phần tin tưởng, đi ăn uống, gặp gỡ bạn bè ở đâu, anh cũng dẫn tôi đi theo và giới thiệu với bạn bè rằng tôi là bạn gái của anh ấy.

Yêu nhau được 4 tháng, anh dẫn tôi về nhà ra mắt. Bố mẹ anh rất quý tôi. Hai bác liên tục giục tôi và anh sớm tổ chức đám cưới để hai bác được yên lòng. Tôi như say trong men hạnh phúc nên quyết trao thân gửi phận cho anh.

Ngày sinh nhật của tôi, anh mua tặng tôi một bó hoa hồng lớn cùng một chiếc nhẫn vàng để cầu hôn. Anh nói anh yêu tôi thật lòng, anh muốn tôi về làm vợ anh, làm mẹ của con anh và ở bên anh đến khi mắt mờ, chân chậm. Anh bảo chỉ cần tôi gật đầu, anh sẽ đưa bố mẹ sang hỏi cưới tôi luôn.

Người ta bảo mật ngọt chết ruồi. Tôi dần mê muội, đặt hết lòng tin vào anh. Tình yêu của tôi với anh cứ thế lớn lên. Tôi nghĩ rằng tôi đã gặp được người đàn ông của cuộc đời mình.

Và rồi 1 ngày đẹp trời, 1 người phụ nữ xuất hiện và nói chuyện với tôi với tư cách là vợ của anh. Trời ơi, người mà tôi nguyện gắn bó cả đời hóa ra lại dắt mũi tôi suốt nửa năm nay. Chị Quyên- vợ của anh tìm đến tôi với thái độ nhã nhặn của một người phụ nữ có học và trải đời. 

Chị bảo, chị vẫn sẽ tin chồng chị là người đàn ông mẫu mực, thương vợ, yêu con nếu bạn chị không nhìn thấy chồng chị dắt tay tôi ở trung tâm thương mại.

Sau đó, chị kiểm tra Facebook, Zalo của anh ta thì phát hiện ra anh ta đang lừa dối cùng lúc cả tôi và chị. Những ngày anh ta nói dối vợ rằng làm tăng ca, đi công tác ngắn ngày, đều là ngày anh ta đến với tôi.

Ngày anh ta đưa tôi về ra mắt là ngày chị bận làm quyết toán thuế ở công ty, các con thì đi học thêm hết. Anh ta chớp cơ hội đó, thuê ngay một bác lao công và một bác xe ôm về đóng giả làm bố mẹ mình. 

Anh ta nói lý do với họ: “Bố mẹ cháu mất từ khi cháu còn bé. Cháu muốn cưới vợ nhưng hoàn cảnh gia đình như thế sợ cô ấy không chịu. Cô/chú đóng giả bố mẹ cháu gặp cô ấy. Bao giờ cô ấy đồng ý cưới cháu cháu sẽ nói sự thật rằng cháu không có gia đình hay người thân. Cô/chú cố gắng giúp cháu cháu sẽ hậu đãi”.

Chiếc nhẫn anh ta mang đến cầu hôn tôi thực ra là chiếc nhẫn chị Quyên được mẹ anh ta tặng trong ngày cưới. Đến khi chị Quyên phát hiện bị mất chiếc nhẫn thì anh ta cười xòa và bảo: "Mất rồi thì thôi, hôm sau mua chiếc khác."

Chưa kể mấy lần anh ta đăng ảnh chụp với vợ con thì anh ta đều ngoại trừ tôi. Bạn bè của anh ta ai cũng lăng nhăng, bồ bịch nên sẵn sàng bao che cho anh. Vì vậy, anh ta mới có thể thoải mái dẫn tôi đến giới thiệu với họ như vậy.

Tôi hỏi chị về những tin nhắn anh chị cãi nhau, đòi ly dị. Chị bảo, bát đũa trên chạn cũng xô. Vợ chồng cãi nhau, giận nhau là chuyện khó tránh. Biết mình bị lừa, bỗng chốc thành kẻ thứ 3, tôi lí nhí xin lỗi chị. Chị không trách tôi, chỉ trách chồng chị lừa lọc quá giỏi. 

Tôi về nhà, cắt đứt hết liên lạc với anh ta và cảm thấy cực kỳ có lỗi với chị vợ. May cho tôi rằng chị là người có học, hiểu chuyện. Nếu không, tôi đã ăn một trận đòn ghen tơi bời khói lửa, về nhà bố mẹ chẳng nhận ra con rồi!

5 năm nuôi người yêu ăn học, mẹ anh vẫn cay nghiệt chia rẽ

5 năm tôi bán dưa cà, mắm muối nuôi người yêu học đại học. Khi muốn tổ chức cưới, mẹ anh lại tìm cách chia rẽ.

Tôi đang trong một mối quan hệ bế tắc với người cùng làng. Anh và tôi học chung lớp cấp 3 nhưng nảy sinh tình cảm sau khi tốt nghiệp.

Ép chồng ăn món 'bổ thận tráng dương', vợ 'nhắn nhủ' thế này

Tôi cảm thấy một sức ép rất lớn mỗi khi vợ bắt ăn một món “khỏe lắm’ nào đó, kèm theo ánh mắt trông đợi gửi gắm. Tôi thấy như cô ấy đang trách tôi làm ăn chả ra gì, và ra tối hậu thư kiểu “anh làm sao thì làm”...

Ep chong an mon 'bo than trang duong', vo 'nhan nhu' the nay

Vợ dứt khoát không bán nhà cứu bố chồng bị ung thư

Cô ấy kiên quyết không bán nhà, bảo rằng nếu cô ấy có tiền có vàng tiết kiệm thì sẵn sàng bỏ ra đến đồng cuối cùng chữa cho bố, nhưng nhà thì không. Cô ấy viện con cái ra để từ chối, rằng thà cô ấy có lỗi với một mình bố còn hơn có lỗi với cả 4 người...

Tôi không ngờ người vợ đồng cam cộng khổ với mình bao nhiêu năm nay giờ lại ích kỷ đến như vậy.

Tôi 42 tuổi, còn vợ tôi 40. Chúng tôi lấy nhau đã 15 năm và có 2 mặt con, 1 trai 1 gái. Trước giờ chúng tôi sống rất hòa thuận. Cô ấy là người vợ, người mẹ, người con dâu tốt. Lấy một người đàn ông nghèo như tôi, cô ấy cũng đã không hề kêu ca phàn nàn. Mấy lần tôi làm ăn thất bại, mất hết vốn liếng bao năm gầy dựng, cô ấy cũng không một tiếng trách móc hay than thở. Thế rồi năm ngoái, chúng tôi cũng đã mua được một căn hộ chung cư để đón bố mẹ tôi ở quê lên sống cùng. Cuộc sống tưởng thế là viên mãn, đến hồi khổ tận cam lai, nhưng rồi tai họa lại ập đến.

Bố tôi bị phát hiện mắc ung thư phổi, cần phẫu thuật rồi hóa trị, xạ trị. Số tiền phải chi rất lớn trong khi chúng tôi không có một đồng tiết kiệm nào vì tiền mua nhà vẫn trả nợ chưa xong. Nhà ở quê là nơi hương hỏa thờ tổ tiên nên không thể bán được, có bán cũng chả được mấy đồng, nên tôi bàn với vợ bán căn hộ đang ở để lấy tiền chạy chữa cho bố. Từ trước đến nay chúng tôi luôn đồng vợ đồng chồng, vợ tôi chưa bao giờ tính toán, hẹp hòi với nhà chồng, nên tôi vô cùng sốc khi cô ấy phản đối.

Vợ tôi nói, cả đời chắt chiu mới mua được căn nhà, vẫn còn nợ một đống tiền, giờ bán đi thì mỗi tháng mất thêm một đống tiền thuê nhà nữa, và với chừng ấy chi tiêu, chừng ấy nợ nần thì đến kiếp sau cũng chưa mua được nhà trở lại. Cô ấy bảo, bố già yếu rồi, chính bác sĩ cũng bảo nên cân nhắc việc phẫu thuật vì không biết sức cụ có chịu nổi không, vậy tại sao phải bán nhà để mổ, cụ thì chịu đau mà không chắc cứu được, trong khi con cháu sẽ phải khổ lâu dài. Tôi trả lời vợ rằng, những điều cô ấy nói, tôi đều biết, nhưng đạo làm con, không thể ngồi yên nhìn bố mình chết, nên phải còn nước còn tát, mất nhà thì sẽ tìm cách mua lại, chứ bố thì không có lại được. Tôi nói, cho dù không thể chữa khỏi cho bố thì ít ra mình cũng không ân hận vì đã cố gắng hết sức.
Vo dut khoat khong ban nha cuu bo chong bi ung thu

Nhưng vợ tôi không nghe. Cô ấy kiên quyết không bán nhà, bảo rằng nếu cô ấy có tiền có vàng tiết kiệm thì sẵn sàng bỏ ra đến đồng cuối cùng chữa cho bố, nhưng nhà thì không. Cô ấy viện con cái ra để từ chối, rằng thà cô ấy có lỗi với một mình bố còn hơn có lỗi với cả 4 người, nhất là 2 đứa con. Tôi rất thất vọng. Tôi không ngờ vợ mình ích kỷ, tính toán với người ruột thịt của tôi như vậy. Cô ấy nói yêu tôi, nhưng nếu không có bố thì làm sao có tôi? Cô ấy yêu tôi sao nỡ để tôi phải dằn vặt suốt đời vì không làm tròn chữ hiếu?

Giờ tôi không biết giải quyết sao. Dù tôi quyết bán nhà thì cũng không được vì phải có sự đồng ý của cô ấy. Tôi định một mình đi vay nợ, nhưng cũng khó vì những ai có thể vay đều đã vay hết rồi, vay ngân hàng thì vợ phải đồng ý thế chấp nhà mới được. Càng quẫn trí, tôi càng oán trách vợ. Giá như trong lúc nước sôi lửa bỏng như vậy, cô ấy chịu đồng hành cùng tôi.