Có gì đau bằng nhìn con mình bị chính cha ruột ghét bỏ

Tôi cay đắng tột cùng trước câu nói của chồng. Hóa ra, anh chán ghét con trai đến vậy. Hèn chi anh chưa từng ẵm bế, cũng chưa từng hôn con.

Con tôi không được may mắn như những đứa trẻ khác. Thằng bé bị Down thể nhẹ, cần được chăm sóc đặc biệt. Thương con, tôi nghỉ việc từ lúc sinh con đến bây giờ là 2 năm. Chồng tôi là trụ cột kinh tế trong nhà và cũng chẳng biết từ khi nào, anh coi thường vợ ra mặt.

Chồng tôi mặc định vợ ở nhà thì phải làm hết mọi chuyện. Hàng tháng, anh đưa tôi 8 triệu là hoàn thành nghĩa vụ của một người chồng, người cha. Mà với số tiền đó, tôi phải chi tiêu, chắt bóp lắm mới đủ.

Co gi dau bang nhin con minh bi chinh cha ruot ghet bo

Tháng nào con bệnh thì tôi phải vay mượn thêm bên ngoài rồi tháng sau chắt chiu trả lại. Sống túng thiếu nhưng chỉ cần thấy con khỏe mạnh là tôi đủ hạnh phúc rồi.

Hôm chủ nhật, chồng tôi đi câu cá với nhóm bạn chung công ty. Đến 2h chiều, con tôi bỗng phát sốt, dùng thuốc vẫn không hạ. Nóng lòng, tôi gọi điện bảo chồng về đưa mẹ con tôi đến bệnh viện. Nào ngờ, chồng tôi bực tức đáp lại: "Con cô thì cô tự liệu đi. Đừng có khiến tôi cảm thấy chán nản mệt mỏi thêm nữa".

Tôi cay đắng tột cùng trước câu nói của chồng. Hóa ra, anh chán ghét con trai đến vậy. Hèn chi anh chưa từng ẵm bế, cũng chưa từng hôn con. Có nỗi đau nào bằng nỗi đau nhìn con mình bị chính cha ruột ghét bỏ?

Tôi gọi điện cho em trai đến đưa hai mẹ con vào viện. Em tôi biết chuyện thì giận lắm. Em ấy bảo tôi không nên tiếp tục chịu đựng nữa mà phải vùng dậy để chồng không được phép coi thường vợ con nữa.

Nếu có thể, tôi nên gửi con trai rồi đi làm để kiếm thu nhập. Khi nào ổn định kinh tế thì mới có quyền, có tiếng nói trong nhà.

Đâu phải tôi không muốn như thế. Nhưng con tôi không giống những đứa trẻ khác. Tôi không nhẫn tâm gửi con khi thằng bé luôn ngơ ngác, chậm phát triển. Người ngoài làm sao đủ kiên nhẫn và dịu dàng chăm sóc con như mẹ đẻ của bé. Tôi phải làm sao đây? 

Sau lần đi chợ cùng mẹ, chồng vội thêm cho vợ 3 triệu/ tháng

Tôi than thở không đủ tiền chi tiêu thì chồng lại giận dữ. Vậy mà giờ anh lại chủ động đưa cho.

Sau khi sinh con thứ hai, tôi đắn đo mãi rồi quyết định nghỉ việc để chăm sóc con nhỏ. Con tôi không may mắn như những đứa trẻ khác, cháu bị bệnh tim bẩm sinh. Bao nhiêu tiền bạc tiết kiệm được đều vì bệnh của cháu mà đội nón ra đi.

Tôi nghỉ làm, gánh nặng càng đè lên vai của chồng tôi. Mỗi tháng, anh đưa tôi 11 triệu, còn 7 triệu thì giữ lại để chi tiêu cá nhân. Với số tiền đó, thú thật, dù tằn tiện hết sức, tôi vẫn không thể lo nổi cho hai đứa con (một đứa đang học lớp 3, một đứa 2 tuổi) và gia đình 4 người.

Ông chú cưới vợ, đêm tân hôn đã gặp sự cố ngao ngán

Chú Lân năm nay 50 tuổi. Mười mấy năm trước chú bị vợ bỏ, rất may còn con gái muốn ở lại với chú. Kể từ khi ly hôn chú sống với con, có nó bên cạnh cũng không cảm thấy cô quạnh.

Chớp mắt một cái, mười mấy năm vụt trôi qua, con gái chú giờ đã học đại học, không còn suốt ngày ở nhà với bố như trước, tuần nó chỉ về nhà có một lần vào cuối tuần.

Không có ai bầu bạn, chuyện trò, chú muốn tìm kiếm một người vợ, một người bạn đời cùng ở bên những năm tháng về sau.

Mẹ chồng đi ăn cưới nửa ngày, cháu 1 tháng khát sữa khóc khản cổ

'Vừa mở cổng đã nghe thấy tiếng con em khóc oe oe. Chạy vội vào, em thấy bà cứ bế thằng bé tay còn rung lắc mạnh để ru ngủ'.

Em mới sinh con được một tháng 3 ngày thì đứa bạn thân cưới. Vì nhà gần mà trước cưới em nó cũng nhiệt tình rồi nên giờ em gửi con cho mẹ chồng để đi ăn cưới bạn.

Nếu mà trời không nắng nóng là em cũng đưa con theo rồi, đỡ phải nhờ vả ai cho phiền hà. Nhưng dạo này thời tiết nắng nóng nên em buộc phải để con ở nhà cho bà trông, mình đi tranh thủ rồi về.