![]() |
Ảnh minh họa. |
![]() |
Ảnh minh họa. |
Vợ “lâu năm” là cách nói vui của những người đàn ông, ám chỉ vợ mình “tuy chưa già nhưng không còn trẻ nữa”. Vợ “lâu năm” hiểu chồng cặn kẽ đến từng chân tơ kẽ tóc, nên rất dễ “bắt bài” .
Anh bạn thân tôi đưa mắt về phía chị nhà đang thoăn thoắt đôi tay lấy hàng cho khách, bảo: “Bà vợ “lâu năm” của tôi có tật nói nhiều. Trong nhà, chồng con làm gì đều không qua mặt cô ấy, nhưng phải công nhận vợ tôi quán xuyến gia đình tài tình lắm. Vợ vén khéo, đảm đang, lèo lái con thuyền gia đình chạy đúng hướng, dù đôi khi sự chủ quan của vợ cũng làm tôi bực mình". Anh thẳng thừng tổng kết về người vợ của mình một cách hồn nhiên, chân thành, và không giấu nổi vẻ tự hào.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Bạn tôi khéo léo hãm tật nói nhiều của vợ bằng cách này cách nọ, thay vì bực mình, đôi co. Có hôm anh nhậu về khuya. Biết lỗi, anh im lặng đóng cửa, rồi tìm cách… đánh bài chuồn, vào ngủ với con trai, cốt chỉ để trốn bị vợ “thuyết”. Vợ anh nói nhiều, nhưng lại ít để bụng. Nói để giải tỏa sự bực bội, nói để mong chồng con rút kinh nghiệm, nói cho đã nư rồi thôi. Nghĩ vậy, nên anh chẳng chấp. Biết anh xởi lởi, tôi đùa: “Có khi nào anh thấy nhàm vì bà vợ của anh có phần “cũ kỹ” không?”. Anh bảo: “Cũ” hay mới cũng chỉ vì chuyện cơm áo gạo tiền. Những lúc lo toan, bận bịu, trông cô ấy cứ “mòn” dần; lúc thư thái, rảnh rang, cô ấy cũng biết làm mới mình”.
Thiên chức làm vợ, với biết bao niềm vui, nỗi buồn, sự “thâm niên” ấy khiến vợ anh sống thật, bày tỏ một cách rõ ràng nhất, mà đôi khi sự thật dễ gây nhàm chán, mếch lòng. Dù vậy, vợ “lâu năm” của anh luôn có một thế mạnh nhất định bởi những gì cô ấy tạo ra cho gia đình. Vợ chồng sống với nhau lâu bền, con cái lớn khôn, thành đạt, là tài sản, là thành quả của những năm tháng vất vả nuôi con, vượt qua sóng gió gia đình, cùng nhau xây dựng mái ấm hạnh phúc. Dân gian có câu “gừng càng già càng cay”. Thật chính xác.
Cô không biết mình đã về nhà bằng cách nào. Khi tỉnh dậy, cô thấy mình đang nằm trên chiếc giường quen thuộc, bên cạnh là chồng: “Em tỉnh rồi à? Có mệt lắm không?”, vẻ mặt chồng cô không giấu nổi sự lo lắng. “Mệt thì không nhưng đau đầu”. Chồng cô đưa tay lên bóp đầu cho vợ, giọng nhẹ nhàng: “Có đói bụng không, để anh nấu cái gì ăn nhé. Đêm qua, nôn hết sạch rồi còn gì”. “Em nôn á?”, “Chứ còn gì nữa… Anh phải đi lau nhà, rồi giặt drap cả đêm đấy”. Cô cố gắng nhớ lại chuyện đêm qua nhưng đầu nặng trịch không nhớ được gì. Điều duy nhất cô nhớ được là cô đã uống rất nhiều rượu vì giận anh.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Cô diện bộ cánh đẹp nhất, trang điểm cầu kỳ hơn mọi ngày. Gạt những giọt nước mắt giận hờn, cô tự tin bước ra khỏi nhà. Bạn bè thoáng vẻ ngạc nhiên khi thấy cô đến muộn và chỉ có một mình: “Xin lỗi mọi người nhé, chồng mình có chút việc đột xuất, sẽ đến sau”. Cô nói điều trong lòng cô không nghĩ. Cô ngồi xuống ghế, thoáng nhìn đã nhận ra anh ta đang ngồi đối diện với mình. Bên cạnh anh ta là một cô gái nhỏ nhắn, trẻ trung trong chiếc váy cổ bèo màu hồng nhạt. Cô cười rất tươi chào họ. Anh nhìn cô, cái nhìn không khác ngày xưa là mấy nhưng nó không làm cô bối rối nữa. Cô lờ đi, chủ động chuyện trò vui vẻ với mọi người. Đang giữa bữa tiệc, anh ta và cô gái đứng lên xin phép về trước. Họ khoác tay nhau, thân mật, tình tứ ra dáng một cặp tình nhân lướt qua mặt cô... Một cảm giác chao vào lòng cô nhưng cô biết chắc đó không phải là sự tiếc nuối hay ghen tị.
Cô ngồi lại cùng bạn bè tới khuya. Uống vì niềm vui của bạn và nhiều hơn là vì giận chồng nên cô say. “Em có biết nhìn em say anh lo thế nào không?”. “Việc gì phải lo cho em?”. Anh ôm cô vào lòng: “Em là vợ anh, không lo cho em thì lo cho ai?”. “Thế anh mới biết lúc anh say, em cũng lo cho anh nhiều như thế nào”. “Anh biết rồi mà. Tối qua anh không thể sắp xếp được chứ anh đâu muốn để em đi một mình như vậy. Anh thực sự rất áy náy”, chồng cô hôn nhẹ lên má vợ thay lời xin lỗi. Rồi anh bưng bát phở bốc khói tự tay mình nấu, giục nịnh cô ngồi dậy và bón cho cô ăn. Khóe mắt ươn ướt vì hạnh phúc, cô tủm tỉm cười: “Mình thật ngốc nghếch khi cố uống thật say chỉ vì một lý do vớ vẩn”.