Chồng mang đơn ly hôn đến nhưng thấy vợ thì cuống quýt xin lỗi

Vừa giận vợ không biết điều, vừa bị chạm tự ái, Huy quyết tâm mang đơn ly hôn đến gặp Lan để giải quyết dứt khoát mọi chuyện.

Làm vợ, làm dâu - chỉ mấy chữ ngắn gọn nhưng nhiều khi lại đủ sức đẩy người phụ nữ vào cảnh ngộ tủi hờn. "Làm vợ phải thế này..., làm dâu phải thế kia..." - Chính vì những định kiến và áp đặt ấy mà nhiều người vợ bước chân vào hôn nhân lại đồng nghĩa với rước về bi kịch.

Huy (33 tuổi) chia sẻ trong suốt quãng thời gian tuổi thơ, anh đã được chứng kiến rõ nét cảnh làm vợ, làm dâu của chính mẹ anh. Gia đình chồng mang đậm tư tưởng phong kiến, mẹ Huy đã phải sống cả đời trong những quy tắc và định kiến trói buộc người phụ nữ.

"Tôi nghĩ rằng đã làm vợ, làm dâu là phải như mẹ tôi. Nhà cửa mới êm ấm, con cái mới ngoan ngoãn và gia đình chồng mới quý mến. Chính vì thế sau khi kết hôn, tôi cũng mong muốn vợ có thể làm được như mẹ tôi ngày trước. Một lòng vì chồng con, hết dạ vì gia đình chồng...", Huy nói.

Huy "khoán trắng" việc nhà, chăm sóc con cái, phụng dưỡng mẹ chồng cho vợ. Trách nhiệm của anh chỉ là đi làm, hết giờ làm thì gặp gỡ bạn bè, đồng nghiệp hoặc nghỉ ngơi, giải trí. Hễ Lan - vợ Huy nhờ chồng việc gì, anh luôn cau có, gắt gỏng mắng vợ không làm tròn phận sự. Huy quên mất rằng, khi xưa phụ nữ chỉ ở nhà quanh quẩn với gian bếp, còn nay Lan vẫn đi làm kiếm tiền chẳng khác gì chồng.

Chong mang don ly hon den nhung thay vo thi cuong quyt xin loi

Ảnh minh họa

Mẹ Huy luôn răn dạy con dâu một khi đi lấy chồng thì Lan đã trở thành người nhà chồng. "Ăn cây nào rào cây ấy", Lan phải dành mọi tâm huyết, thời gian, sức lực và cả tiền của cho nhà chồng. Sau này đây sẽ chính là nhà cô, các con của cô cũng sinh ra và lớn lên ở đây chứ không phải là nhà ngoại. Lan thấy mẹ chồng nói không sai hoàn toàn nhưng việc bà cấm đoán cô về thăm bố mẹ đẻ, bắt cô gần như phải "đoạn tuyệt" với bố mẹ thì cô không chấp nhận.

Ấy vậy nhưng 4 tháng trôi qua mà Lan vẫn chẳng hề có ý định đưa con về xin lỗi gia đình chồng. Cô càng không chủ động liên lạc với Huy, có đôi lần Huy không nhịn được gọi cho vợ thì Lan bình thản đáp rằng mẹ con cô vẫn ổn.

Vừa giận vợ không biết điều, vừa bị chạm tự ái, Huy quyết tâm mang đơn ly hôn đến gặp Lan để giải quyết dứt khoát mọi chuyện. Trên đường đi Huy nhủ thầm anh đã cho vợ thời gian để hối lỗi song cô ngang bướng không hiểu ra sai trái của bản thân, đến giờ này cũng đừng trách anh.

Huy nói: "Khi nhìn thấy vợ, chỉ qua một ánh mắt đầu tiên mà tôi đã đủ bàng hoàng sửng sốt. Cô ấy khác lắm, từ diện mạo tới thần thái và nụ cười. Nhìn vợ xinh đẹp, tươi tắn, rạng rỡ hẳn ra. Đâu như lúc còn ở bên tôi, luôn cau có, u ám, tâm trạng nặng nề khó tả, ngoại hình thì xuề xòa, đơn giản...".

Chong mang don ly hon den nhung thay vo thi cuong quyt xin loi-Hinh-2

Ảnh minh họa

Lan thấy Huy nhìn mình chằm chằm thì cười nhẹ lên tiếng: "Anh thấy đấy, rời xa anh có 4 tháng mà tôi tươi trẻ, xinh đẹp và hạnh phúc hơn rất nhiều. Vậy thì anh phải xem lại bản thân, tại sao ở bên cạnh anh, tôi lại không thể có được những thứ đó. Anh nghĩ một người bình thường sẽ chọn con đường nào cho chính mình, chẳng cần nghĩ nhiều cũng biết phải không?".

Nói rồi Lan hỏi Huy đến gặp cô với mục đích gì, nếu là đưa đơn ly hôn thì cô sẽ ký luôn để anh về cho sớm. Huy lập tức lắc đầu phủ nhận, bày tỏ muốn đến thăm cô vì lâu ngày không gặp vợ con. Anh còn cố gắng biện minh rằng thời gian qua quá bận rộn công việc, không lên với Lan và con được. Trước lời bào chữa vụng về của chồng, Lan hiểu thấu song chỉ cười, từ chối cho ý kiến.

"Thôi thu xếp về nhà đi, ở nhà ngoại lâu thế ai nhìn được...", Huy xuống nước nhẹ nhàng bảo vợ. Lan nghiêm túc đáp lời: "Anh hãy về suy nghĩ thật kỹ xem bản thân cần làm gì. Em chỉ muốn nhấn mạnh rằng, em sẽ không sống cuộc sống như trước đây đâu".

Cuộc gặp gỡ với vợ sau 4 tháng xa cách khiến Huy nhận ra một điều, đừng bao giờ so sánh phụ nữ hiện đại với các bậc cha mẹ của thế hệ trước. Khi xưa vì định kiến xã hội nên phụ nữ mới phải chịu thiệt thòi. Ngày nay phụ nữ kết hôn là phải được hạnh phúc, nếu người chồng không thể yêu thương, san sẻ với vợ thì hôn nhân cũng trở nên vô nghĩa.

Chồng mới mất em trai chồng đã đề nghị chuyện khiến tôi bàng hoàng

Cậu ta bảo chồng tôi mất rồi, mẹ chồng còn mỗi người con trai là cậu ta nên cậu ta phải về ở với bà.

Tôi và chồng gặp nhau khi tôi đã 40 tuổi, còn anh hơn tôi 3 tuổi. Cuộc đời tôi từng trải qua nhiều sóng gió và sự phản bội khi còn trẻ. Vì thế lúc gặp được chồng, tôi đã nghĩ anh là hạnh phúc muộn của mình.

Sau đám cưới, tôi dọn về chung sống với anh và mẹ chồng. Mỗi người chúng tôi đều có 1 đứa con riêng đang học Đại học xa nhà, thi thoảng mới về thăm nhà. Tuổi tác lại chẳng còn trẻ nên tôi và anh quyết định không sinh thêm con.

Đàn ông kiên trì ăn gừng mỗi sáng, cơ thể thay đổi kinh ngạc

Nếu đàn ông kiên trì ăn vài lát gừng sau khi thức dậy vào buổi sáng, chỉ trong thời gian ngắn sẽ đạt được 6 lợi ích cực lớn, cơ thể thay đổi diệu kỳ.

Với sự phát triển không ngừng của xã hội, mức sống của con người cũng có những thay đổi lớn. Con người có những ý thức nhất định về sức khỏe, nhưng đối với các bạn nam thì nhận thức về sức khỏe của còn tương đối thấp. Hơn nữa, nam giới là trụ cột của gia đình, vì vậy, họ có ít thời gian để nghĩ về việc giữ gìn sức khỏe.

Nàng dâu chán nản vì mới cưới mẹ chồng đã "đuổi" ra ở riêng

Khi biết người yêu tôi là con một, các bạn tôi đã tỏ ra lo ngại việc tôi sẽ phải sống chung với bố mẹ chồng. Nhưng tôi lại không coi đó là vấn đề, sống chung càng tốt chứ sao.

Tôi nhìn lại chị dâu tôi, từ ngày về làm dâu nhà tôi chị ấy chẳng phải lo lắng bất cứ một việc gì. Ngày chị đi làm, tối về sớm thì phụ mẹ nấu cơm, ngày nghỉ rảnh rỗi thì đi chợ, còn lại việc trong nhà mẹ tôi làm hết. Chị bầu bì mẹ tôi lo cho từng bữa ăn.

Chị sinh nở, mẹ tôi thức đêm bồng ẵm cháu cho chị ngủ. Rồi con lớn cũng là ông bà nội trông, sáng chiều đón đưa đi nhà trẻ. Làm dâu như chị tôi chẳng sướng à. Tôi cũng ước mong mình sẽ được như thế.

Vậy nên khi tôi yêu anh, anh có hỏi tôi rằng: "Em có ngại sống chung cùng bố mẹ chồng không?", tôi liền trả lời không nghĩ ngợi: "Sao phải ngại, sống chung mới vui vẻ đầm ấm, mới giống gia đình chứ". Khỏi phải nói, anh ấy vui cười hớn hở. Vậy là chúng tôi cưới nhau.

Bố mẹ chồng tôi vừa mới về hưu, tuổi chưa đến sáu mươi, trông vẫn còn trẻ lắm. Nhất là mẹ chồng tôi, bà da trắng dáng xinh, ăn diện vào có khi cánh thanh niên còn thua xa. Ngay lần đầu về nhà anh chơi, thấy ông bà xởi lởi, phong cách trẻ trung là tôi đã thích rồi.

Cưới nhau xong, tuần đầu chúng tôi đi trăng mật. Sau chuyến du lịch trở về, nhìn phòng ốc đã được mẹ chồng chuẩn bị chu đáo tôi rất xúc động. Tôi tự nhủ lòng, dù người ta có nói mẹ chồng nàng dâu thế nọ thế kia, tôi nhất định phải lấy lòng mẹ chồng, phải làm nàng dâu ngoan hiền hiếu thảo.

Thế nhưng, điều bất ngờ lại chờ đợi ở phía trước. Ngay sau bữa cơm tối đầu tiên ở nhà chồng, mẹ chồng bảo tôi: "Thằng Hoàng là con một, tức là con sẽ phải làm dâu suốt đời đấy Thương ạ". Tôi cười dễ dãi: "Nàng dâu hiện đại không ngại chuyện làm dâu đâu mẹ ơi. Bọn con sống chung với bố mẹ, sau này con cái còn nhờ ông bà chứ".

Vừa nghe đến đó, mẹ chồng tôi liền kêu lên: "Đấy, đấy, chưa gì đã giao việc cho ông bà già rồi. Mẹ nói thật, mẹ nuôi Hoàng khôn lớn, học hành thành đạt, cưới vợ xong xuôi rồi. Giờ trở đi, thân ai nấy lo nhé. Hai đứa tính ra ở riêng đi, một là bố mẹ cho một ít, hai đứa vay mượn thêm ở đâu được thì vay rồi mua một căn chung cư nhỏ.

Hai là mua nhà trả góp cũng được, bố mẹ hỗ trợ một phần. Sau này có con, ông bà trông được ngày nào thì trông, còn lại hai đứa tự thu xếp việc gia đình mình, đừng trông mong gì ở ông bà già này nhé".

Lúc đầu tôi nghĩ mẹ chồng nói đùa, nhưng sau nhận ra bà đang nghiêm túc nên không dám ý kiến gì.

Nang dau chan nan vi moi cuoi me chong da
Ảnh minh họa.

Về phòng ngủ tôi liền hỏi chồng tôi: "Là mẹ không thích em hay sao ấy nhỉ. Thông thường, chỉ các nàng dâu sợ sống chung, nhà mình lại mẹ chồng sợ sống chung. Thông thường, các nàng dâu đòi ở riêng, đằng này mẹ chồng bắt ra riêng. Em cứ thấy mọi chuyện sai sai kiểu gì ấy nhỉ".

Chồng tôi nghe xong chỉ cười, bảo bố mẹ giờ về hưu rồi, chỉ thích dắt nhau đi du lịch đó đây thôi. Ngày xưa bận bịu đủ thứ không đi được, giờ có thời gian rồi, không đi thì bao giờ đi. Vả lại, mình còn trẻ, sống riêng tư chả thích hơn à? Mà anh cũng chưa từng thấy ai như em, được bố mẹ chồng cho tách ra ở riêng sao lại mặt mày ủ dột như thế?

Tôi không còn muốn tranh cãi với chồng chuyện này nhưng trong lòng ngập tràn nỗi thất vọng. Vậy là bố mẹ chồng sau khi cưới vợ cho con trai hệt như trút xong một gánh nặng. Họ muốn mau chóng tống chúng tôi ra khỏi nhà để có thể thoải mái hưởng thụ tuổi già.

Còn tôi sẽ bắt đầu cuộc sống mới với đủ thứ lo toan từ việc dọn dẹp nhà cửa, chợ búa, cơm nước. Sau này tôi có con, bà thích thì đón về chơi ít hôm, không thích thì tôi tự chăm con lấy. Ít ra thì bố mẹ chồng cũng nên để chúng tôi sống chung và hỗ trợ đôi vợ chồng trẻ một thời gian đã chứ. Ôi chỉ nghĩ thôi đã thấy cuộc sống mới không hề ngọt ngào rồi.

Mấy hôm nay tôi thấy chồng liên hệ với nhân viên môi giới nhà đất để tìm mua chung cư mà trong lòng buồn không muốn nói. Tôi rất muốn bảo chồng cứ từ từ hãy mua nhà, mình cứ sống ở đây lẽ nào bố mẹ lại đuổi.

Vả lại ngôi nhà này trước sau gì bố mẹ chả cho chúng tôi, sao lại cứ bắt sống riêng, phải mua nhà riêng, sao phải làm mọi chuyện cồng kềnh phức tạp thêm như thế. Tôi càng nghĩ càng thấy không hiểu nổi, càng nghĩ càng thấy bức xúc khó chịu trong lòng.

Là bố mẹ chồng tôi ích kỷ hay là suy nghĩ của họ hiện đại hơn những ông bố bà mẹ khác?