![]() |
Ảnh minh họa. |
![]() |
Ảnh minh họa. |
“Nhìn mẹ chồng chị về chuyến này ốm hẳn, chị xót xa lắm, càng giận em dâu mà không dám nói vì sợ bà không hiểu lại cho rằng chị ganh tị với em dâu” - chị Minh Hà, nhà ở đường Lũy Bán Bích, quận Tân Phú, TP HCM, kể.
Sợ con trai mất vợ
Chị Hà kể chị về làm dâu được vài năm thì 2 đứa em chồng lấy chồng, lấy vợ. Vợ chồng chị phải dọn ra ngoài ở riêng, nhường chỗ cho vợ chồng cậu em út. Trong khi gia đình chị vất vả thuê trọ rồi tích góp mua được nhà thì vợ chồng người em trai vẫn sống bám vào ba mẹ chồng chị. Khi vợ chồng Luân, em chồng chị, sinh con thì gánh nặng càng đè lên vai mẹ chồng. Tiền sữa, tiền tã, tiền ăn, tiền quần áo..., con dâu đều réo “Mẹ ơi...”. Cô con gái giữa lấy chồng người Singapore nên làm thẻ cho bà được lưu trú dài hạn bên đó nhưng bà không sang chơi, nghỉ ngơi mà phụ giúp ở một cửa hàng rau quả của người Việt. Số tiền tích góp được, bà mua thức ăn, sữa, đóng học phí cho con cậu con út. “Trong khi đó, em dâu chị ra đường phải xe xịn, quần áo hàng hiệu vì biết có mẹ chồng lo. Khi chị đem những bức xúc này nói với mẹ chồng, bà than: Vợ chồng con tự lo được, mẹ không lo nữa. Mẹ còn sống ngày nào thì cố gắng lo cho vợ chồng thằng Luân ngày ấy vì mẹ sợ vợ nó không chịu được cực khổ, bỏ chồng mất. Đến mức này thì chị đành chịu” - chị Hà ấm ức.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Con dâu cao tay
Bà con ở phường 13, quận Tân Bình, TP HCM vô cùng tức giận trước thái độ trịch thượng của con dâu bà Năm đối với bà. Bà Ngọ, hàng xóm của bà Năm, kể: “Sáng sớm, nó đưa con đi học rồi dừng xe trước cửa nhà bóp kèn inh ỏi. Bà Năm chạy ra lấy gói xôi con dâu đưa rồi vào nhà. Tuyệt nhiên, không có tiếng chào hoặc hỏi thăm. Thấy gai mắt quá, tôi hỏi bà ấy sao để con dâu làm thế, không cho nó một bài học thì bà Năm tâm sự bị con dâu đối đãi thế này là do lỗi của bà ấy”. Trước đây, bà Năm không chấp nhận cô con dâu của mình vì cho rằng gia đình con dâu nghèo, không xứng với gia đình bà. Ngờ đâu, con dâu để trong lòng và quyết “trả đòn” mẹ chồng bằng thái độ lạnh nhạt, khinh khỉnh.
Có những nàng dâu từ đầu không gây ấn tượng với nhà chồng nhưng bằng sự khôn khéo, thật lòng của mình, họ đã chinh phục được mẹ chồng. Trong 3 nàng dâu, Luyến - nhà ở đường Phan Văn Hân, quận Bình Thạnh, TP HCM - “lép vế” hơn về nhan sắc, xuất thân. Biết được điểm yếu của mình, Luyến luôn tìm cách lấy lòng mẹ chồng bằng những món quà nho nhỏ, đúng sở thích của bà. Thỉnh thoảng, cô hỏi ý kiến mẹ chồng về chuyện này, chuyện kia rồi khen bà có cách giải quyết khéo. Ngày nghỉ, cuối tuần, cô cùng mẹ chồng đi chợ, nấu ăn trong khi các nàng dâu kia bận ngủ nướng hoặc đi chơi cùng bạn bè. “Tôi tin tưởng nếu mình chân thành thì mẹ chồng cũng đối xử tốt với mình” - Luyến tâm sự.
Tôi yêu cô ấy và cả hai đã có tuổi nên nhanh chóng đi quá giới hạn với nhau, cô ấy có bầu. Đây là điều tôi mong chờ vì có con cô ấy không thể chần chừ chuyện cưới xin được nữa.
Nhưng khi biết tin mình có bầu, thay vì niềm vui được làm mẹ thì cô ấy lại khóc như mưa khiến tôi không thể nào hiểu nổi. Cô ấy tắt máy, trốn tránh gặp tôi khiến tôi thấy hoang mang vô độ. Tới lúc, không thể khóc mãi mà không có lời giải thích, cô ấy mới thú nhận thật với tôi rằng, cô ấy là gái từng có một con, ly hôn với chồng trước khi đến với tôi.
Cô ấy đắng chát kể lại chuyện lấy chồng từ năm 19 tuổi nhưng chỉ sau khi sinh con đầu lòng được 5 tháng cô ấy phải ôm con về nhà bố mẹ đẻ. Vì không chịu đựng nổi những trận đòn roi vô lý từ người chồng nát rượu, sự cay nghiệt của mẹ chồng. Sau đó 4 tháng cô ấy ly hôn. Không chịu nổi lời dèm pha của mọi người cũng như ánh mắt thương hại của những người nhiều chuyện, cô ấy ôn con lên Hà Nội, gửi con ở nhà trẻ tư thục, kiếm việc làm. Cuộc sống hai mẹ con tốt lên nhờ sự chăm chỉ làm việc của cô ấy. Khi con đi học lớp 1 cô ấy gửi về với ông bà ngoại, một mình ở thành phố vừa kiếm tiền nuôi con, vừa đi học, sau đó xin việc làm ở một công ty nhà nước thu nhập tạm ổn. Đứa bé đó bây giờ đã 15 tuổi.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Cô ấy nói, không dám níu giữ tôi, tôi ruồng bỏ cô ấy cũng cam chịu vì thấy không có quyền gì để trách cứ tôi. Nhưng cô ấy không thể nuôi đứa bé vì không thể lại thêm một lần nữa làm bố mẹ phải đau lòng, con gái tổn thương. Khả năng của cô ấy cũng không thể nuôi hai con cùng lúc mà lại khác cha. Cô ấy chỉ mong tôi thông cảm vì cô ấy không thể giữ được con. Mọi chuyện giờ phụ thuộc hoàn toàn vào tôi.
Tôi thì hoang mang vô cùng. Tôi không biết phải làm gì nữa. Tôi thương đứa trẻ trong bụng nhưng khi nghĩ lấy người vợ hơn mình 2 tuổi lại từng có con, có một đời chồng rồi thì tôi không cam lòng. Và chắc chắn gia đình tôi cũng sẽ không chịu chuyện này. Tôi là niềm tự hào của cả gia đình về sự thành đạt, học hành đến nơi đến chốn, có công việc tốt. Nhưng bỏ cô ấy tôi cũng không đành lòng, tôi thương con mình và cũng yêu cô ấy. Tôi phải làm gì lúc này đây, tôi hoang mang quá!
Chia tay không lý do, rồi nghe phong thanh rằng anh cưới vợ giàu có, em thật sự suy sụp, mọi thứ tưởng như khép lại. Nhiều lần, trong cơn buồn bã tuyệt vọng, em đã nghĩ phải gọi cho anh, chỉ để hỏi, vì đâu anh nỡ…
May sao, dù muốn lắm, nhưng em vẫn chưa một lần thực hiện ý định đó. Hơn hai năm trước, mình gặp lại nhau trong ngỡ ngàng. Lúc ấy, cuộc sống riêng của em vẫn không mấy thuận lợi. Nghe anh khen, “giờ trông em dễ thương quá, em có hạnh phúc không?”, em bỗng thấy muốn khóc. Vì sao ta lạc mất nhau? Hà cớ gì một người đàn ông như anh lại đành đoạn bỏ em, kết hôn với một phụ nữ khác, lỡ dở mối tình mà chúng ta đã dành cho nhau biết bao mộng mơ tốt lành…
Loay hoay với những câu hỏi ấy và dư âm của cuộc gặp gỡ, em đã chủ động liên lạc với anh. Ban đầu chỉ là tin nhắn. Rồi em điện thoại. Có khi anh không bắt máy. Một vài hôm sau, mới thấy anh trả lời: “Em gọi anh à, có việc gì không?”.
Em chưng hửng nhận ra, mình hình như đã hơi bị ảo tưởng. Biết đâu, vài câu dịu ngọt hôm đó chỉ là thói quen xã giao. Chút ân cần kia chẳng qua là “nhân tiện”. Vậy thôi. Dù rất thất vọng, em vẫn cố giữ chút sĩ diện, bằng cách tiếp tục im lặng cố quên anh, như bao lâu nay mình không hề qua lại với nhau, tựa hồ cuộc gặp gỡ kia chẳng hề tác động đến em chút nào…
![]() |
Ảnh minh họa. |
Em giờ cuộc sống buồn nhiều hơn vui. Nhưng cũng thừa tỉnh táo để nghĩ, nếu đang đủ đầy hạnh phúc, hẳn anh đã không nhớ đến em. Em hình dung, có khi anh đã lướt lên đảo xuống cái danh bạ, tìm xem ai khả dĩ có thể “giải trí” cho quên sầu nữa kìa!
Em đa nghi quá chăng? Hay nỗi đau dằng dặc từ ngày xa anh đã làm cho em mất niềm tin đến vậy? Tự trấn an mình, anh là người cũ đấy thôi, nào phải ai xa lạ. Đời người ngắn ngủi, muộn phiền thì nhiều lắm, hà cớ gì phải làm khổ nhau thêm?
Nhưng rồi, có cái gì đó đã ngăn em mở lòng, khi anh bắt đầu kể lể về hiện tại của mình. Đặc biệt, sau chầu cà phê cơm trưa mà em là người thanh toán, anh hình như phán đoán, cuộc sống của em nay đã “dễ thở” hơn, em có thể dành thời gian và có thể cả tiền bạc để cùng anh khuây khỏa đây đó. Anh gợi ý về một chuyến đi xa chỉ có hai người, cái cách đề nghị em đặt vé luôn cho tiện chợt làm em ngờ ngợ. Em thực tế quá, hay chính sự thản nhiên của anh khiến em bỗng e ngại …
Tình yêu cũ đã lỡ làng, anh giờ chưa phải là người tự do, càng không rõ tình ý em thế nào, chỉ thấy em ừ hử không phản đối, là anh đã vội vàng... Chắc anh cho rằng em đâu có gì để mất? Nếu ngày xưa, giữa chúng ta không là đổ vỡ, thì giờ chắc em cũng như người phụ nữ đang bên anh, trở thành đề tài cho anh than thở. Em không mù quáng đến mức chỉ nghe và tin. Em thử đặt mình vào vị trí cô ấy, để hiểu cái câu nói có phần khắc nghiệt từng được nghe, rằng “với đàn ông, phụ nữ nói chung đều giống nhau, chỉ khác mỗi khuôn mặt”. Phũ phàng đến vậy sao?
Em chợt giật mình hiểu ra, nếu anh đang bận vun vén cho bản thân, công việc thuận lợi, kinh tế dư dả để bù khú, thì em đã không có “phần phước” được anh để mắt. Ai đó bảo, thời buổi này, tự dưng có ai đó liên lạc lại, thì phải dè chừng, đa phần là họ đang cần… nhờ vả. Em không dám nghĩ nhiều đến vậy, nhưng so sánh với thời điểm lẽ ra anh có thể đối xử với em tốt hơn, thì lần này đúng là khác hẳn. Em chẳng có gì để tiếp tục một mối quan hệ chỉ còn vấn vương bởi quá khứ, càng không hứng thú với một hiện tại thế này, dù là đến tận bây giờ, mỗi khi nghĩ về anh, em vẫn còn buồn nhiều thật nhiều...