Chỗ dựa đàn bà

Phải nhón gót lên, chỏm tóc bà mới chạm vai ông, nhưng bây giờ bà là “chỗ dựa” thật vững chãi cho người chồng bệnh tật. 

Bệnh viện Tâm thần TP.HCM ngày đầu tuần đông nghịt. Nhiều người nhà bệnh nhân đứng tràn ra lề đường. Vừa khó nhọc chen lấn, họ vừa phải tập trung để nghe gọi tên bệnh nhân từ các phòng khám.
Vợ chồng nhà nọ, tuổi tầm sáu mươi, ông cao lêu nghêu, bà thấp hơn nhiều. Phải nhón gót lên, chỏm tóc bà mới chạm vai ông, nhưng bây giờ bà là “chỗ dựa” thật vững chãi cho người chồng bệnh tật. Ông ngồi, đôi chân dài ngoằng gác lên chiếc thùng rác khiến thùng ngã tung. Bà dịu dàng: “Gác chân lên ghế đi anh. Ráng… ráng chút… em cũng mỏi, nhưng mà mình ráng chút nghen!”. Khó khăn lắm bà mới có thể nhấc đôi chân chồng gác lên chiếc ghế, nhưng vài phút sau đã thấy ông dịch chân mình sang… thùng rác! Chiếc đầu ông gục gà gục gặc khi trời đã dần về trưa. “Anh, anh… dựa vào đầu em ngủ chút đi nè… Chút bác sĩ kêu liền thôi mà…”.
Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Rì rầm bà kể chuyện: “Cách đây 10 năm chú bị tai nạn lao động nứt hộp sọ. Hồi trước chú lao động siêng năng, thương yêu vợ con dữ lắm. Giờ, những lúc hết thuốc không đi tái khám kịp hoặc gặp chuyện bực mình là chú cộc tính lắm. Cộc nhưng rất ưa nói ngọt. Thím biết tính chú rồi nên ráng mà chiều. Vợ chồng là duyên phận. Phải duyên thì vuông tròn hạnh phúc, gặp phận phải chịu chút khó khăn…”.
“Chút khó khăn” của bà, người “yếu bóng vía” nhìn vô là sợ. Tay xách nách mang những thức ăn, quần áo; miệng thì luôn dịu ngọt an ủi chồng. Tiếng loa gọi tên từ phòng nhận bệnh, bà lay ông “Dậy… dậy anh…bác sĩ gọi kìa…”. “Ơ… ngủ chút đi! Mệt quá gọi… gọi…”. “Thôi mà anh, công mình chờ từ sáng giờ… dậy đi mà… chút ngủ nữa…”.
Bà hất túi xách lên vai, tay trái vòng sau lưng chồng, tay phải nắm cánh tay ông, nửa phần cơ thể bên trái của bà làm lực đẩy nâng ông về phía trước. Ông còn say ngủ, nhưng bà vẫn dịu dàng động viên ông bước về phía phòng khám bằng những tiếng anh à, anh ơi rất dịu dàng.
Đó là một trong nhiều mẩu chuyện hàng ngày ở Bệnh viện Tâm thần TP.HCM. Vậy mà có lúc nào đó, những người chồng, người vợ lại không tiếc lời cáu bẳn, thóa mạ nhau. Họ không nghĩ rằng rồi sẽ có lúc mình sẽ cần một chỗ dựa.

Sợ lộ “tật” với người yêu

(Kiến Thức) - Khi còn nhỏ, tôi bị tiêm nhầm vào gân chân khiến chân trái của tôi hơi lệch so với chân phải.

Khi còn nhỏ, tôi bị tiêm nhầm vào gân chân khiến chân trái của tôi hơi lệch so với chân phải. Nếu tôi mặc quần dài, đi giầy cao gót thì tôi vẫn giống như bao cô gái lành lặn khác, người tinh ý mới nhận ra tôi bị tật. Tuy nhiên, vì mặc cảm này, tôi không dám yêu ai. Gần đây do gia đình quá giục giã, tôi đồng ý gặp một người qua mai mối. Thật bất ngờ, tôi với anh quá hợp nhau và tôi đã nhận lời tỏ tình của anh. Chúng tôi đã đi chơi nhiều buổi với nhau, rất hạnh phúc. Nhưng khi về, bao giờ trong tôi cũng là cảm giác dằn vặt. 
Tôi vẫn chưa dám nói thật cho anh biết tình trạng thật bệnh tật của mình. Nhiều người khuyên tôi, hãy để tình cảm khăng khít thêm nữa thì hãy nói, nguy cơ tan vỡ sẽ giảm đi. Nhưng tôi mặc cảm, mình đang lừa dối anh, và tôi sợ lúc biết, anh cũng sẽ kết tội tôi như vậy. Xin cho tôi lời khuyên - Trần Hồng Vân (Ninh Bình).

Chạnh lòng vì vợ ích kỷ

Vì lối ứng xử của chị mà gia đình mất dần những mối quan hệ. Thương con nhưng đầu anh đã thoáng qua hình ảnh của tờ đơn ly hôn.

Anh vẫn thầm mong không bao giờ phải đem vợ mình ra so sánh với bất cứ người phụ nữ nào. Cũng như anh không muốn chị ví von, giá như anh được như người này, người nọ. Nhưng không ít lần anh chạnh lòng.

Chị người thành phố, anh dân tỉnh lẻ. Người ta vẫn thường bảo “thuyền theo lái, gái theo chồng”. Nhưng chị thì luôn nói rằng đó là phong tục cổ hủ. Hai vợ chồng lập nghiệp ở thành phố. Rất ít khi có dịp về quê. Những ngày đầu đưa vợ về ra mắt, anh đã dặn trước, mình về quê thì phải đi chào họ hàng cho phải phép. Nhưng mới về đến nhà là chị than ngồi tàu xe mệt. Miễn cưỡng qua chào họ hàng thì chị nói chuyện với giọng điệu “ở trên phố thì…”, làm anh cảm thấy ngại. Anh nghĩ, vợ chồng lấy nhau mấy khi về quê, thôi dần dần chị thay đổi.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Mỗi khi có bạn anh đến chơi, chị đều cư xử rất vô duyên. Anh mời bạn ở lại ăn cơm, chị hậm hực đi nấu. Món ăn mặn nhạt thất thường. Anh góp ý thì chị gay gắt: “Bạn anh sao tôi phải hầu”.

Chị sinh con, anh chia sẻ với vợ nhiều việc. Cứ hết giờ làm việc là anh mau chóng về nhà. Chị thấy anh quấn quýt con thì phó mặc. Đêm con khóc, mình anh thức dỗ dành. Anh nhẹ nhàng bảo vợ, sáng anh còn phải dậy sớm đi làm nên tối con khóc vợ dỗ con giúp anh. Chị vùng vằng: “Cả ngày tôi phải bế con rồi, có tí buổi đêm mà anh không chăm được à? Anh sống vô trách nhiệm thế!”.

Thỉnh thoảng chị giận anh điều gì là bỏ về bên ngoại. Anh thường năn nỉ chị, chị được nước làm tới. Chị kể anh đủ thứ tội trước mặt bố mẹ. Bố mẹ chị thương con, xót cháu cũng xúm vào trách anh. Anh khuyên chị có gì về nhà hai vợ chồng đóng cửa bảo nhau. Chị cự lại, bảo phải nói cho tất cả mọi người biết, cho anh chừa, anh biết tay...

Ai cho gì, biếu gì chị đều vui vẻ nhận. Nhưng đến khi họ ốm đau, bệnh tật chị ít khi quan tâm. Anh có đem biếu lại họ thì chị gạt phắt đi. Chị bảo đèn nhà ai nấy rạng, hơi đâu bao đồng.

Vì lối ứng xử của chị mà gia đình anh mất dần những mối quan hệ. Thương con nhưng trong đầu anh đã thoáng qua hình ảnh của tờ đơn ly hôn.