Đàn ông liêu xiêu

Bà chủ quán cà phê rồi cũng nhận ra. Bà thẳng thừng độp một câu: “Cậu có vợ con chưa?”. Anh không khỏi giật mình. Và đỏ mặt.

Lần đầu tiên cô tới là để sửa cái quạt. Chỉ ngồi phía sau có người chở thì nội việc cầm cái quạt cồng kềnh trên đường đông đúc cũng dễ bị va quẹt, huống chi vừa cầm lái vừa cầm quạt. Cô ngừng xe trước quán của anh vừa lúc một chiếc xe khác trờ tới, cô phải vội xìa cái quạt qua chỗ khác, tay lái chao nghiêng… suýt nữa thì cả người, xe lẫn quạt đổ nhào.
Ông chồng đâu mà để vợ phải như vậy? Anh tự hỏi.
Lần sau cô đem tới cây đèn bàn cũ kỹ với nụ cười áy náy: “Cây đèn này mua cái mới cũng chẳng tốn bao nhiêu, nhưng nó là kỷ niệm nên thằng bé nhà tôi muốn giữ cho bằng được, anh thông cảm sửa giùm”.
Một người mẹ chiều ý muốn giữ lại vật kỷ niệm cho con, thật đáng cho anh nhớ. Quá khác với vợ của anh, cái đồng hồ đeo tay anh tặng kỷ niệm ngày cưới chỉ ngày hôm sau là đã bị thay sợi dây kiểu khác.
Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Lần tiếp, cô đem tới cái bàn ủi. Cậu thợ ngạc nhiên, cái bếp từ là ca khó thì ông chủ phải tự tay làm, sửa cái bàn ủi là chuyện vặt sao ông chủ cũng phải ra tay?
Lần nữa, cô đem tới cái lò nướng, loại lò mua cách đây cả chục năm. Thoáng đỏ mặt, cô phân bua: “Còn xài được mà bỏ thì phí”. Thường thì gặp những món quá cũ này anh từ chối ngay, vì mua đồ thay thế rất khó, sửa xong cũng chóng bị hư hỏng lại, đã vậy còn khó tính tiền công. Nhưng với cái lò của cô, anh bỏ ra cả buổi ở chợ bán đồ cũ tìm mua những thứ cần thiết để thay thế. Người bán hàng quen nể mặt anh lục tung cả kho phế liệu để tìm, vừa lục vừa càu nhàu: “Bữa nay chơi đồ cổ à?”.
Cậu thợ bưng cái lò nướng đặt lên xe giùm cô, loay hoay nhích tới nhích lui cho nó được thăng bằng, anh thì dắt cái xe máy của mình ra đường. Đợi cô chạy một đoạn, anh chạy theo sau. Anh từng thắc mắc gã đàn ông nào lại để vợ một mình kiểu này, nhưng sau thì anh mơ hồ đoán ra... Mà sao con cô không bưng bê giúp mẹ? Hay do cô chiều con quá? Những bà mẹ một mình thường bù đắp cho con bằng cách cưng chiều quá mức.
Đúng như anh đoán, chỉ hai mẹ con cô với nhau thôi. Bà chủ quán cà phê vỉa hè miệng mồm nhanh nhảu, anh ra vẻ bâng quơ hỏi một câu là bà tuôn ra một tràng. Phòng trọ đó không thấy đàn ông, đứa con bị liệt phải ngồi xe lăn. Mẹ thương con ghê lắm, làm nghề bán hàng cho người ta mà chiều nào cũng xin về sớm một tiếng đồng hồ để đẩy xe cho con ra hoa viên ngắm cảnh và chơi với mấy con chim sâu. Đàn ông có người sao quá tệ, con mình sinh ra tật nguyền mà bỏ đi được? Mà cô vợ thì đẹp người, đẹp nết cỡ đó...
Đẹp người đẹp nết, giọng người kể lộ vẻ tiếc nuối một thì lòng anh tiếc nuối gấp vạn lần. Để rồi, khi quay về nhà, anh khó mà cười xòa khi vợ lại bày ra một mớ váy áo mới mua, phân bua là nhân đợt giảm giá. Anh khó chịu khi đi làm về thấy hình ảnh quen thuộc là nhà cửa lôi thôi, đứa con vừa đi mẫu giáo về ba lô còn đeo sau lưng mà vợ thì lo trang điểm cho một cuộc hẹn với bạn bè. Anh bực bội khi mâm cơm vẫn thường là những món kho, món xào nấu sẵn mua ở siêu thị…
Anh hay theo sau, đến hoa viên lặng lẽ nhìn cô đẩy cái xe lăn dạo quanh. Tóc cô cột cao, lộ cái cổ hằn những đường gân xanh. Cô gầy quá. Nhưng tay cô đẩy cái xe lăn thật vững. Anh thấy mình trào lên ước muốn được cầm lấy bàn tay rất gầy đó. Thằng bé trong xe thích thú được đi ra đường, nó cười tươi và chỉ trỏ lung tung. Anh thấy mình trào lên nỗi thương cảm muốn bồng bế, nhấc bổng nó lên.
Bà chủ quán cà phê rồi cũng nhận ra. Bà thẳng thừng độp một câu: “Cậu có vợ con chưa?”. Anh không khỏi giật mình. Và đỏ mặt.
Anh sẽ là một gã quá tệ nữa trong mắt bà chủ quán nếu chiều nào cũng đến đây. Vợ anh không đẹp người đẹp nết nhưng đứa con nhỏ của anh thì đang mong ba đi làm về.

Nỗi nhọc sắm vai hạnh phúc

Dù không phải là diễn viên nhưng họ đã gồng mình diễn vai những người hạnh phúc.

Đang đi ngoài đường, tôi phải dừng lại vì tiếng điện thoại reo liên tục. Giọng Hằng, em họ tôi, hét toáng lên trong điện thoại: “Em vừa thấy ông Thanh, chồng chị Loan, vào khách sạn với cô nào đó. Nhìn ông ấy hiền lành thế mà...”. Hằng định nói thêm nữa nhưng tôi tắt máy và gọi ngay cho chị Loan. Tưởng đâu Loan sẽ gào khóc, hỏi ngay địa chỉ khách sạn để đến bắt tận tay, day tận mặt nhưng giọng chị yếu xìu: “Chị biết rồi”.

Vì con?

Chị Loan làm phó giám đốc chi nhánh ngân hàng tại quận 1, TP HCM; còn anh Thanh, chồng chị, làm trưởng phòng của một công ty chứng khoán. Họ có nhà lầu, xe hơi và 2 cô con gái đang du học ở Singapore. Nhìn họ, ai cũng ngưỡng mộ vì sự thành đạt, hạnh phúc, con cái ngoan ngoãn, học giỏi. Khi biết anh Thanh có người khác, không chỉ Hằng mà tôi cũng sốc nặng. Chị Loan xinh đẹp, giỏi giang thế kia thì anh Thanh còn đòi hỏi gì nữa?

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
“Anh chị tuy sống chung nhà nhưng đã ly thân mấy năm nay rồi. Vợ chồng chị giao ước với nhau việc ai người đó làm, có người mới thì người kia không được ghen tuông nhưng phải khéo để mọi người không biết, kể cả 2 đứa con” - giọng chị Loan nghèn nghẹn. “Sống như vậy mà chị chịu được sao? Chia tay là điều không ai muốn nhưng em tin 2 con chị sẽ hiểu, thông cảm” - tôi phản đối. Chị cười buồn: “Chia tay vào lúc này không được đâu, nhất là khi bé Thi còn nhỏ quá. Nếu anh chị chia tay, con bé sẽ bỏ học về nước ngay. Rồi việc vợ chồng gãy đổ sẽ ảnh hưởng đến gia đình hai bên, công việc làm ăn của anh chị...”. Chị còn nói thêm nhiều lý do nữa nhưng tôi chẳng nhớ hết.

Vậy mà mới hôm qua, tôi lại thấy vợ chồng chị tay trong tay đến tham dự đám cưới của một người bà con. Trong mắt mọi người, họ vẫn là cặp đôi rất hạnh phúc.

Sợ bị cười chê

Nhiều cặp vợ chồng cố gắng diễn cảnh hạnh phúc dù gia đình họ đã đứng bên bờ vực tan vỡ. Chỉ có người trong cuộc mới biết mình “gồng” được bao lâu nữa, như trường hợp của Hoa - ngụ đường Dương Bá Trạc, quận 8, TP HCM.

Ngày Hoa lên xe hoa, bà con và bạn bè ai cũng mừng vì cô lấy được chồng giàu có. Nhưng về nhà chồng, Hoa mới té ngửa khi tất cả những gì cô và mọi người nghĩ đều không thật. Ngay trong đêm tân hôn, mẹ chồng Hoa ngọt nhạt: “Bên ngoài bây giờ đầy cướp giật, đeo trang sức nguy hiểm lắm, con đưa đây mẹ giữ cho”.

Điều đó không làm Hoa buồn bằng việc chồng cô hằng ngày phát tiền đi chợ và bắt kê khai mua món gì, bao nhiêu tiền và còn dư bao nhiêu phải trả lại. Thuộc loại người “đo lọ muối, đếm củ hành” nhưng chồng Hoa ra ngoài lại khoe khoang tặng vợ quần áo đẹp, xe xịn, son phấn đắt tiền... “Sao em không vạch mặt anh ta cho mọi người biết?” - tôi thắc mắc. Hoa giải thích: “Xấu chàng hổ thiếp chị ạ. Quan trọng hơn, em sợ ba má ở quê biết được, lo nghĩ thì tội lắm. Cứ để mọi người nghĩ em đang rất hạnh phúc”.

Cũng như Hoa, Bích - bạn tôi - cố gắng tạo một vỏ bọc hạnh phúc hoàn hảo cho mình dù cuộc hôn nhân của cô chỉ tồn tại trên giấy tờ. Mỗi khi có ai hỏi đến Bích, bà Năm - mẹ cô- lại khoe: “Vợ chồng nó hạnh phúc lắm. Mới tháng trước, vợ chồng nó còn gửi tiền về cho thím sửa lại nhà”.

Bà Năm hay khoe con gái lấy chồng giàu, đi xuất ngoại, thường xuyên gửi tiền về... Song, chỉ ai thân thiết mới biết được Bích đang phải cày ngày cày đêm ở xứ người để trả nợ cho hợp đồng kết hôn giả, thỏa mãn ước mơ được ra nước ngoài của cô và gia đình.

Vợ bỗng dưng mê mẩn tiểu thuyết

Nhìn lướt qua tựa mấy cuốn sách nàng vừa "thỉnh" về là biết toàn tiểu thuyết tình cảm lãng mạn, loại sách gần đây vợ tôi bỗng dưng mê mẩn...

Sau cả buổi rong ruổi ở Hội sách, vợ tôi tha về hàng tá túi giấy lớn nhỏ đựng... sách. Nét mặt bơ phờ nhưng giọng nàng vẫn hớn hở vì mua được nhiều sách khuyến mãi, giảm giá. Phụ nữ kể cũng lạ, ai cũng thích mua hàng khuyến mãi bất kể đó là áo quần, thực phẩm hay... sách.

Nhìn lướt qua tựa mấy cuốn sách nàng vừa "thỉnh" về là biết toàn tiểu thuyết tình cảm lãng mạn, loại sách mà gần đây vợ tôi bỗng dưng mê mẩn đến mức đi đâu cũng kè kè bên mình một cuốn. So với các sở thích mua sắm "tốn kém" của phụ nữ thì nghiện sách có vẻ như một sở thích tao nhã và bổ ích hơn cả. Có điều, tôi không khỏi khó chịu khi nội dung những cuốn sách (phần nhiều là do trí tưởng tượng) ấy cứ ám ảnh nàng mọi lúc mọi nơi, nàng đọc rồi cứ đắm chìm trong đó, mơ mộng rồi so sánh, ước ao.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Ai đời xem tiểu thuyết của Dương Thuỵ, nàng cứ ước một ngày nào đó được đi dạo trên những con đường ngập nắng hay được... run lập cập giữa khung trời đầy tuyết của châu Âu bên cạnh "người mộng" của mình (là gái có chồng, tôi không hiểu nàng còn tơ tưởng đến "bạch mã hoàng tử" nào đây?) Nàng kể tôi nghe chuyện công ty mình người ta tranh giành quyền lực, đấu đá, chơi xấu nhau ra sao rồi không quên liên tưởng đến một cuốn tiểu thuyết ăn khách trong đó một vị sếp hào hoa phong nhã luôn ra tay đúng lúc để bảo vệ người yêu cũng là "lính" của mình theo đúng mô-típ "anh hùng cứu mỹ nhân"!

Vợ "lậm" tiểu thuyết đến độ cứ xuýt xoa khi xem đến đoạn nào đó trong cuốn tiểu thuyết dành cho tuổi teen miêu tả nhân vật nam không ngại đường xa giữa đêm khuya khoắt đi mua cho nhân vật nữ món ăn mà nàng ưa thích! Rồi nàng càm ràm sao cuộc sống hôn nhân nhàm chán, tẻ nhạt chứ không lãng mạn, thi vị như trước khi cưới. Sao vợ không thử hình dung nếu hai nhân vật ấy bước ra khỏi tiểu thuyết, liệu họ có còn lãng mạn được như vậy không hay cũng mặt chau mày quạu vì những bài toán cơm áo gạo tiền hay cũng bầm dập bởi những va đập, thăng trầm trong cuộc sống?

Không thể phủ nhận có những cuốn sách hay giúp người đọc mở mang kiến thức, giúp người ta biết đó biết đây bởi đâu phải ai cũng có điều kiện đi khắp thế giới. Xem những cuốn tiểu thuyết viết về những cuộc tình đẹp, những cuộc tranh đấu với kết thúc có hậu theo chân lý "chính luôn thắng tà", người ta cũng thấy lạc quan, tin tưởng hơn vào những điều tốt đẹp bởi cuộc sống trần trụi ngoài đời thực vốn đã đầy rẫy những bất hạnh, khổ đau. Chỉ mong vợ tỉnh táo phân biệt đâu là tiểu thuyết (vốn là sản phẩm của trí tưởng tượng) đâu là cuộc sống thực để biết cách "lãng mạn hoá" cuộc sống hôn nhân của mình bằng những hành động thiết thực thay vì cứ mơ mộng viễn vông, đừng mải mê đắm chìm trong những cảm xúc ảo bởi đời thực không thiếu những thứ đáng yêu, đáng quý hơn nhiều.