Chờ anh đến… tuổi hưu?

Anh tính rồi, chừng nghỉ hưu, lo cho hai đứa nhỏ xong xuôi, công việc vợ con đầy đủ, khi đó anh sẽ ly hôn chung sống với em!

Tôi cúi mặt trước dự định tốt lành anh đang hớn hở vẽ ra cho mình. Tôi ba mươi hai tuổi, là nhân viên công ty anh từ lúc mới tốt nghiệp, đi làm đến giờ. Rồi tôi lấy chồng, cũng là đồng nghiệp. Hôn nhân không mấy hạnh phúc vì chồng tôi an phận, ít biết dịu ngọt quan tâm. Chúng tôi hay cãi nhau. Mỗi lần như vậy, tôi lại đi làm với đôi mắt sưng húp vì khóc và mất ngủ.
Anh nhận ra điều đó, hay bâng quơ an ủi tôi, rồi nâng đỡ tôi lên phó một bộ phận. Trong lúc buồn bã, yếu lòng, tôi ngã vào tay anh. Từ đó về sau, cứ thỉnh thoảng anh lại gọi tôi “cùng đi công việc” một lần. Tôi có thai với anh, nhưng không dám nói sự thật cho chồng tôi biết. Anh không nói gì, chỉ bảo, nếu muốn sinh con cho anh, thì phải ly hôn với chồng. Anh sẽ lo hết. Tôi loay hoay, cuối cùng quyết định báo tin “đổ vấy” cho chồng. Chồng tôi nhẹ nhàng bảo, hồi nhỏ anh bị quai bị, vô sinh, nếu em sinh con, chúng ta sẽ để nuôi, không có vấn đề gì. Tôi vừa nhục nhã vừa uất nghẹn với ý nghĩ: bấy lâu bị chồng lừa dối chuyện vô sinh. Tôi cương quyết đòi ly hôn. Chồng tôi cũng chẳng phản đối, chỉ nói đơn giản “tùy em quyết định”.
Hai mươi bảy tuổi, tôi thành người phụ nữ đã qua một lần đò, với cái bào thai cuối cùng cũng không giữ được. Tự do rồi, tôi chính thức cặp bồ với anh, tất nhiên là lén lút. Chồng cũ của tôi bị anh tìm cách cho nghỉ việc. Tôi cũng không bận tâm vì còn mải mê vui sướng với những chăm chút của anh, bằng lòng với những “chiến lợi phẩm” vật chất do anh mang lại.
Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Ban đầu tôi chỉ nghĩ đơn giản là mình kiếm một chỗ dựa, một người đàn ông để được bảo bọc. Nhưng dần dà, tình cảm phát sinh, tôi khóc thầm những đêm thui thủi một mình, thèm một người đàn ông cho riêng mình, nghĩ giờ này anh đang êm ấm bên vợ con, những người mà càng gần gũi bên anh, tôi càng cay đắng nhận ra, họ mới là người thân, được anh coi trọng. Còn tôi, dù có toàn tâm toàn ý với anh thế nào, tôi mãi mãi vẫn là người ngoài, một cô nhân tình trong bóng tối. Vậy thôi.
Một lần, tôi tình cờ nghe đám phụ nữ nhiều chuyện trong công ty thì thầm, sếp đang tăm tia em kế toán trẻ đẹp mới vào. Tôi giật mình, nhưng cho rằng đó chỉ là tin đồn của những kẻ ganh ăn tức ở, nhằm hạ uy tín anh. Muốn hỏi anh cho rõ, nhưng những quyền lợi kinh tế gắn kết nhau và cái vị thế nhân viên lệ thuộc đã ngăn tôi lại. Rồi lại rộ lên những xì xầm là có người gặp sếp “đi khách sạn” với cô nhân viên PR bốc lửa dưới chi nhánh. Tôi mặc kệ mọi thứ, nổi cơn tam bành với anh, buộc anh giải thích về những lời đồn đó. Anh chối quanh, thề thốt, mang dao ra dọa sẽ “chứng minh sự trong sạch” cho tôi thấy. Những lời dỗ dành của một người đàn ông nhiều kinh nghiệm cả cuộc sống lẫn tình trường đã làm tôi bùi tai…
Chừng ấy thời gian quen anh, tôi sống trong khổ sở vì ghen tuông, vì ra vô bệnh viện giải quyết, bởi những dằn vặt toan tính của riêng mình để giữ anh, một người đàn ông không có gì hấp dẫn bề ngoài. Chẳng hiểu tình yêu hay thói quen đã khiến tôi dù biết mình mù quáng vẫn không dứt ra được. Hạn hữu lắm, chúng tôi mới cùng nhau xuất hiện ở nơi công cộng, bởi sự chênh lệch tuổi tác thu hút những ánh mắt tò mò của người xung quanh. Điều đó làm cho anh khó chịu, khiến tôi ngại ngần. Tôi ngày càng vật vã với những hờn ghen của mình. Từ lúc bỏ đi cái bào thai thứ ba, tôi cũng không còn khả năng làm mẹ nữa… Lẽ ra, ở tuổi ngoài ba mươi, tôi vẫn có thể làm lại từ đầu. Tôi dư tự tin và kiêu hãnh để khiến anh phải lồng lộn, lo nắm giữ. Nhưng, tôi không làm được. Ngược lại, tôi loay hoay canh chừng những mối quan hệ của anh, mải mê tìm hiểu, thấp thỏm lo âu khi biết mình ngày càng nhàm chán, quen thuộc trong mắt anh. Lời dỗ dành rằng, tôi mới chính là chỗ dựa, là “đồng minh” của anh, khiến tôi mờ mắt bỏ qua những lần anh ham của lạ. Tôi là gì mà có thể ra mặt canh chừng anh? Vợ anh còn phải cam chịu kia mà! Tôi không ghen với chị ấy vì nghĩ chị chẳng có gì nguy hiểm, anh đối với gia đình chỉ là chu toàn là bổn phận. Tôi chỉ cần trái tim người đàn ông mình yêu …
Lâu rồi, những người theo đuổi tôi đã lần lượt bỏ cuộc. Chỉ vài năm nữa thôi, anh cũng tới tuổi hưu. Khi đó, anh sẽ thật sự thuộc về em, bù đắp cho em… Có lần, anh đề nghị tôi nghỉ việc cho êm chuyện, anh nuôi, nhưng tôi cương quyết gạt đi. Tôi im lặng ngó lại chính mình… Tôi đã trên dưới bốn mươi, không con cái, gia đình, chẳng có gì ràng buộc hoặc mong chờ… Tôi sẽ sở hữu một người đàn ông biết toan tính sắp đặt đời mình đâu ra đó, tinh tươm hết rồi. Tôi sẽ cùng người ấy đối mặt với những căn bệnh tuổi già, hay những ngày ấm êm thơ mộng như phim kiểu “trồng hoa nuôi gà” ư? Tôi sẽ hầu hạ anh bữa cơm ly nước, cùng anh ôn lại những ký ức đẹp đẽ trong cuộc đời bay nhảy của mình chăng? Không! Tôi chắc chẳng đủ dũng khí để “hốt cú chót” kiểu ấy. Thậm chí, để ngay lúc này, can đảm nhìn thẳng vào anh và hỏi một câu: Khi ấy, anh còn lại gì để mà cho em? tôi cũng u mê không làm nổi…

Tâm tình vợ gửi cho nhân tình chồng

Nghe râm ran chuyện chồng mình với ấy, mình cũng hơi chột dạ, nhưng ấy đừng vội đắc thắng vì mình chưa đến nỗi xoắn lên đâu.

Chẳng khó để tìm ra “lịch sử chát” của chồng mình với ấy qua Skype mà anh quên "xoá dấu". Nhờ vậy, mình biết mối quan hệ giữa hai người chỉ mới ở mức độ… ve vãn nhau!

Công ty của vợ chồng ấy là đối tác của công ty chồng mình. Sau vài lần theo chồng đến công ty chồng mình giao dịch, chẳng biết bằng cách nào ấy đã "câu" được chồng mình. Hẳn chồng ấy cũng không ngờ mình đem vợ mình "cúng" cho một gã đàn ông khác. Đàn bà bây giờ đáng sợ thật, có chồng con rồi mà tư tình với chồng người khác chẳng biết ngượng! Đọc những dòng tán tỉnh của chồng mình dành cho ấy, mình không tức giận mà trái lại thấy buồn cười, mình cũng từng nghe những lời lẽ ấy từ một vài người đàn ông khác, cứ như thể tất cả họ - những người đàn ông thích “đánh bắt xa bờ” đều đọc những câu ấy từ một quyển sách, học cùng lớp, cùng… thầy mà ra.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Nhưng mình tự hào vì mình sáng suốt hơn ấy khi không “mắc bẫy” của những người đàn ông tham lam, trong khi chẳng biết ấy có “giả nai” không mà cứ tin chồng mình sái cổ, lại còn chia sẻ, an ủi khi anh than thở về sự “cơm không lành canh không ngọt” ở nhà. Ấy có biết là chồng mình có đi đâu cũng về nhà ăn vì cơm đường cháo chợ, thậm chí “phở” là món ưa thích cũng chẳng khiến anh “chung thủy” được lâu vì anh bảo không ăn ở đâu vừa miệng như cơm nhà vợ nấu? Ấy có biết chồng mình yêu con hơn tất cả những thứ quý giá nhất trên đời này? Và anh chẳng bao giờ đi đâu qua đêm chỉ vì không muốn ngủ mà thiếu vợ bên cạnh? Thế mà, buồn cười làm sao khi ấy cứ ngây thơ tin vào cái bi kịch mà anh sáng tác ra để... "lừa tình" ấy! Thật tội nghiệp khi mình biết gia đình ấy cũng hạnh phúc, chồng ấy không tệ, vậy mà ấy vẫn tự đưa mình vào bẫy… tình.

Công ty chồng mình tổ chức tiệc cuối năm. Vợ chồng ấy cũng đến dự. Mình cảm nhận được chồng mình và ấy vẫn giữ một khoảng cách vừa phải giữa đám đông dù vài lần bắt gặp ánh mắt cùng nụ cười hai người khẽ trao nhau dưới "lớp vỏ" xã giao thông thường. Mình thất vọng vì ấy không đẹp, không trẻ hơn mình dù kém mình đến vài tuổi, vóc dáng ấy thô kệch, trang phục lại xoàng (mình rất tự tin về ngoại hình của mình nhé). Nhìn mọi người vui vẻ hưởng ứng những câu pha trò duyên dáng của mình, trong khi ấy cứ lủi thủi, thỉnh thoảng chen vào vài câu nhạt nhẽo, mình lại tin rằng khả năng ngoại giao của mình hơn hẳn ấy! Trông hai cục cưng của mình bụ bẫm, đáng yêu bao nhiêu, lại được mẹ chăm chút từ đôi giày đến chiếc nón thật sành điệu thì hai cô công chúa của ấy trông tội nghiệp bấy nhiêu. Nếu ấy dành thời gian lo cho con thay vì tung tẩy với người đàn ông khác hẳn các con ấy trông đã khoẻ mạnh, xinh xắn hơn! Hoặc nếu ấy dùng thời gian đưa đẩy với người khác để tập trung cho công việc, hẳn ấy đã thoát khỏi cái bóng mờ nhạt bên chồng như hiện tại.

Thì ra, chồng mình đến với ấy chẳng qua vì bản năng cố hữu ở những người đàn ông luôn háo hức với những cuộc chinh phạt ái tình chứ chưa hẳn vì ấy hơn mình. Thực ra, không phải phụ nữ không biết chán những cái đã cũ, mòn trong cuộc sống vợ chồng, mình tin rằng ấy cũng thế. Có điều, mình không refresh (*) hôn nhân bằng cách đi tìm một vòng tay mới như cách ấy đang tìm ở chồng mình. Mình không cao ngạo đến mức lố bịch khi tự nâng mình lên trước một kẻ được cho là (sắp) đánh bại mình khi chồng mình có biểu hiện “say nắng” ấy nhưng khi đã xác định được điểm yếu, điểm mạnh của mình sau lần gặp ấy trong phạm vi "cận cảnh", việc trị “cảm nắng” cho chồng mình xem chừng đã dễ dàng hơn.

Hãy khoan hạnh phúc với những niềm vui vừa “nhặt” được, đừng vội ngủ quên khi tưởng mình đã là người chiến thắng cũng như hãy còn quá sớm để ấy vui mừng khi đã hai “lửa” rồi mà vẫn “hạ gục” được một ông sếp tài ba như chồng mình, anh ấy chỉ vờ bị “đốn ngã” để ấy tự dẫn mình vào "hang cọp" đấy thôi. Đàn ông muôn đời vẫn thế bởi họ đâu có mất gì, ai dại thì cứ tự "nạp mạng" thôi. Mình không dám cho rằng mình sẽ luôn "bách chiến bách thắng" nhưng trong cuộc cạnh tranh này, nếu xem mình với ấy là đối thủ thì hãy tin một điều: mình sẽ không bao giờ là người thua cuộc!

Vợ theo... trái bóng

Cảm động nhất là lúc có con, em lăn theo trái bóng, anh cũng lặng lẽ trở dậy pha sữa, dỗ con ngủ lại khi con thức giấc.

Em và anh đều là con một trong gia đình cũng có chút của ăn của để. Chỉ khác ba anh mất khi anh tròn 10 tuổi, mẹ dạy học nuôi anh khôn lớn. Mẹ em là điều dưỡng trong bệnh viện, ba em là thợ bảo trì trong một ví nghiệp may. Ba em là một người rất “mê” bóng đá, nếu có cá độ cùng bạn bè, hàng xóm chỉ là một chầu cà phê hay một bữa ăn sáng.

Mùa World Cup ba em chỉ thức một mình. Mẹ mua sẵn bánh mì thịt nguội cho ba bồi dưỡng giữa trận. Mùa World Cup thường rơi trúng mùa hè nên em không bận học hành. Em luôn thức với ba để xem bóng đá!

Ba đã giảng giải cho em thật kỹ những luật lệ trong bóng đá như khi nào là nhận thẻ vàng, lúc nào là việt vị, lúc nào là quả phạt đền. Từ hiểu biết, em say mê luôn môn bóng đá. Em rất yêu ba, thân thiết với ba nên cũng rất dễ hiểu em sẵn sàng thức với ba để lăn cùng…quả bóng.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa.

Ba rất thích đội tuyển Đức. Mỗi đầu trận đấu ba “hãnh diện” nói với em: “Đấy, con xem mấy ‘lính’của ba kìa”. Em thích đội Anh vì em học tiếng Anh và vì đội Anh nổi tiếng chơi “fair play”, tức chơi rất công bằng, không ăn gian…

Rồi cũng đến ngày em gặp anh trong lớp Sư Phạm Toán của trường Đại Học Sư Phạm. Mùa bóng đá, em rất ngạc nhiên và hơi…thất vọng khi anh hoàn toàn “vô cảm” với môn bóng đá này. Anh chỉ buồn buồn chia sẻ cùng em: “Anh đâu có ba để dạy cho anh môn bóng đá đâu”.

Nhiều lần em cố dạy nhưng hình như em chỉ có khả năng sư phạm toán chứ không phải sư phạm…bóng đá. Càng nói anh càng …ngơ ngác! Tuy nhiên anh rất tôn trọng sở thích của em. Mùa bóng đá Euro, World Cup hay Sea Games…anh đều hỏi em tỉ số thắng thua dù em biết anh ù ù cạc cạc như vịt nghe sấm.

Cưới nhau sau khi tốt nghiệp đại học, anh và em sở hữu hoàn toàn căn gác, mẹ ở dưới nhà. Mùa bóng đá anh lặng lẽ “soạn giáo án” dùm em, nhờ cả hai đều dạy chung trường. Anh lặng lẽ mua mì gói, trà, cà phê …để sẵn. Còn anh vào phòng trong…ngủ. Nhiều lúc em hét lên khi đội Anh hụt vào khung thành khiến anh giật mình rồi càu nhàu…yêu:_”…Ui cha…thiệt tình”.

Cảm động nhất là lúc có con, em lăn theo trái bóng, anh cũng lặng lẽ trở dậy pha sữa, dỗ con ngủ lại khi con thức giấc. Con trai bọn mình giống em cũng mê bóng đá. Anh thường mắng hai mẹ con: “Một mình mẹ con yêu trái bóng ba đã muốn chết…Giờ thêm con nữa”.

Cuối năm nay mình kỷ niệm Lễ Bạc. Con trai mình đã tốt nghiệp đại học và có việc làm ổn định. Nó tuyên bố vợ nó cũng phải yêu bóng đá. Em đã khuyên nó: “ Đừng bắt vợ con yêu bóng đá, mà chỉ mong cô ấy thông cảm cho niềm vui của con là đủ. Về phía con đừng xem bóng đá như trò đen đỏ. Như mẹ nè, xem cho vui, có bắt độ cũng chỉ bữa ăn sáng hay một chầu sinh tố cùng bạn bè. Dù ba con không mê bóng đá, gia đình ta cũng hạnh phúc…Có sao đâu”.

Anh ạ! Thật là sáo rỗng khi em lại cám ơn anh hiểu em. Em chỉ viết những dòng này để thấy rằng em là một phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời khi có anh và con bên cạnh trái bóng…