Chết lặng trước bản thỏa thuận ly hôn của chồng

Chị đọc đi đọc lại và phát cáu, nhấn phím reply và gõ thật nhanh, nhưng khi đưa con trỏ đến phím send, ngón tay chị ngập ngừng dừng lại…

Anh hẹn sau giờ làm việc chiều nay sẽ bàn với chị về chuyện phân chia tài sản. Họ sẽ ra tòa một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Chị nhìn đồng hồ, càng gần đến giờ chị càng hồi hộp. Chị thấy xấu hổ khi phải đối diện với điều này. Chị ước gì mình đủ giàu có để kiêu hãnh dắt hai đứa con đi ra khỏi nhà mà không cần nghĩ đến chuyện chia chác.
Nhưng, chị đang không có tiền và cũng chẳng có việc làm. Thành vợ anh, chị đã tự nguyện làm người nội trợ vì tiền lương của chị lúc đó chỉ đủ trả công người giúp việc, trong khi nghề xây dựng buộc anh phải thường xuyên đi theo những công trình xa. Nếu lúc đó, chị vượt qua được sự khó khăn chỉ mang tính nhất thời, bây giờ ít nhất chị cũng đã là trưởng phòng. Bạn bè cùng thời với chị có người còn lên đến chức giám đốc. Ai cũng nói chị sướng, chẳng phải làm gì, chẳng phải lo toan gì. Lúc này đây, chị thật sự thấm thía thân phận tầm gửi của mình. Anh chị em bạn bè ai nấy đều e ngại cho chị trong vụ ly hôn này, rõ ràng thiên hạ ai cũng thấy chỉ mình anh vất vả làm lụng, còn chị thì…
Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Chăm sóc con cái học hành giỏi giang, ngoan ngoãn và chu toàn chợ búa cơm nước, nhà cửa gọn gàng có đáng gọi là công việc không? Mỗi khi về đến nhà anh được thư thái không phải vướng bận gì nữa, có đáng được đánh giá cao không? Chị tự hỏi trong nỗi tức giận. Nhưng, chẳng còn nhiều thời gian để tự dằn vặt mình nữa. Chị nhìn đồng hồ, gần đến giờ anh về rồi. Chị bật máy tính, vào mạng, nhấp chuột, đọc đi đọc lại những điều đã thuộc lòng nhưng vẫn không ngăn được nỗi phập phồng. Có khi nào… anh sẽ vin vào điểm yếu của chị... Hoặc, chị phải ở lại cùng hai đứa con? Hoặc, hai đứa con ở với anh, chị ra đi với hai bàn tay trắng? Nghĩ tới cảnh đã đến tuổi 40 mà phải làm lại từ đầu, chị không thể không rùng mình.
Hiện ra email của anh: “Không có em chăm sóc con thì anh chẳng yên tâm đi làm xa, không có em thu vén thì anh làm ra bao nhiêu cũng chẳng giữ được, của chồng công vợ, ý anh là mọi thứ để dành cho hai đứa con. Từ nay anh sẽ không về nhà nữa. Tiền lương cuối tháng anh sẽ gửi vào tài khoản như trước đây khi anh đi làm xa, nhờ em chăm sóc con giùm anh. Mong em đồng ý”.
Chị đọc đi đọc lại và phát cáu. Chị không cần sự cao thượng đó. Chị nhấn phím reply và gõ thật nhanh: “Tốt nhất là chia đôi và chấm dứt, em muốn rõ ràng, không muốn ai phải hối hận”. Nhưng, khi đưa con trỏ đến phím send, ngón tay chị ngập ngừng dừng lại…
Những chữ cái trước mặt chị bỗng nhảy nhót, như một bức màn vừa được vén lên, cho chị thấy một người rất khác với người mà từ khi quyết định ly hôn, chị luôn lo sợ người đó sẽ hất chị ra đường với hai bàn tay trắng. Chị đã chuẩn bị để chiến đấu với người đó, chị sục sạo tìm hiểu những quy định có lợi nhất cho mình, bookmark các trang web tư vấn hôn nhân, đọc đi đọc lại những điều khoản a, b, c… và tính toán xem nếu người đó không nương tay thì luật pháp quy định cho chị được chia bao nhiêu… Chị sẽ không tiếc tiền thuê luật sư và chị cũng đã tự trang bị cho mình lý lẽ bằng cách đọc đến thuộc lòng các trang web tư vấn luật…
Không thể không tự đỏ mặt với những tính toán của mình khi đối diện với email anh vừa gửi. Chị nhận ra mình đang quyết chiến với một người chỉ do mình tưởng tượng ra.
Chị bỗng thấy hoang mang và có gì đó như là nuối tiếc. Cuộc sống xa nhà thường xuyên của anh khiến chị luôn có nhiều tưởng tượng. Anh em thợ xây dựng lại thường có những câu giật gân trong bàn nhậu để rồi hôm sau họ quên béng, còn chị thì nhớ… Anh thường ngạc nhiên và cáu kỉnh hỏi lại chị: “Em nghe ai nói điều đó vậy?”. Trong cuộc nhậu, làm sao mà nhớ rõ ai là ai.
Chị đọc lại email mình vừa gõ, mắt chăm chăm nhìn dòng chữ “không muốn ai phải hối hận”. Có phải chị gõ cho chính mình không?
Chầm chậm, chị xóa dần từng chữ rồi thừ người trước màn hình trống không như chính chị. Chị không nghĩ được gì rõ ràng trong đầu, ngoài cảm giác bất an kinh khủng…

Ly hôn - chẳng qua là hạnh phúc đến chậm

Tôi có đứa bạn có ông chồng ngoại tình. Bạn tôi đến đánh ghen nhưng thế nào về sau lại yêu luôn chồng của tình địch. Sau thì họ kết hôn với nhau. Cuộc hôn nhân sau thậm chí còn dài hơn cuộc hôn nhân trước. Đúng là kỳ lạ. Ly hôn chắc chắn không phải điều tồi tệ đâu.

Vực xoáy

Mẫn vui lòng chăm sóc những ngày cuối đời của chồng như không hề có chuyện từng bị anh phản bội.

Gia đình anh Bổng, chị Mẫn sống nghề buôn thúng bán bưng, nuôi 2 đứa con lít nhít chênh nhau một chút chỏm đầu trong cái chòi canh rẫy xiêu vẹo. Rồi bỗng dưng, anh Bổng trúng số độc đắc đến vài tỉ đồng khiến anh sốc đến.. phát sốt.

Biết tính chồng tốt bụng nhưng suy nghĩ nông cạn, thích huyênh hoang, chưa từng biết cách sử dụng đồng tiền cho hợp lý nên khi lấy tiền về, chị Mẫn lo tìm mối lái mua kỳ được căn nhà lầu ngoài mặt đường thị xã cho các con thoát cảnh lều tranh giột nát. Cũng nhân cơ hội này, chị cất giấu được mấy cây vàng phòng lúc gia đình gặp cơ đen vận túng.

Từ ngày trúng số, lúc nào Bổng cũng mở tiệc linh đình, đãi mấy gã vô công rồi nghề. Được ăn, được nói, được gói mang về sau mỗi lần nhậu, vài gã chở hon đa ôm còn khéo uốn lưỡi tôn vinh Bổng lên “Mạnh Thường Quân” của thế kỷ, được Bổng cho vay tiền sắm xe tay ga đời mới làm kỷ niệm. Có bữa, anh còn lên bệnh viện huyện tài trợ kinh phí cho những ca phẫu thuật mà không cho bất cứ ai biết tên mình. Anh không như nhiều kẻ bỏ chút tiền bố thí lại làm rùm beng dư luận chỉ để mua danh.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Trong số những bệnh nhân được Bổng tài trợ, có một bệnh nhân tên Vũ Lộc phải cấp cứu mổ ruột thừa đang lúc trên đường đi công tác, người nhà chưa kịp đến đóng viện phí. Vốn là người giàu có, do tính hiếu kỳ, sau khi xuất viện, đã điều tra được danh tính, nơi ở của nhà hảo tâm Trần Bổng. Từ ấy, người “thi ân bất cầu báo”, kẻ “thụ ân bất khả vong” trở thành đôi bạn tâm giao. Bổng được Lộc dẫn tới các nhà hàng cao cấp, đi du lịch những danh lam thắng cảnh. Những món ăn sơn hào hải vị, men kích thích từ những chai rượu ngoại hảo hạng, rồi cả các em chân dài lúc nào cũng nũng nịu chuốc rượu vây quanh khiến thân thể Bổng rạo rực một cảm giác lạ như thuở mới dậy thì. Bổng theo Lộc tận hưởng lạc thú nơi tiệm xoa bóp xông hơi, những cuộc vui tàn canh chốn quán bar, đèn mờ...

Thế rồi Bổng bị ánh mắt phong tình như chớp lửa địa ngục của Loan - cô gái chân dài trong một quán cà phê ôm thiêu cháy con tim. Những đêm say mùi men rượu ngoại, được người đẹp chăm sóc thân xác, Bổng như lạc vào chốn thiên thai ái tình. Rồi Loan cố tình có thai để trói buộc Bổng cùng đống tài sản kếch xù của nah. Trước áp lực, sự quyến rũ và mưu đồ của Loan, Bổng đã ly dị vợ, mơ vào miền cực lạc chốn trần gian với người đẹp.

Đời vốn không như là mơ, vào một buổi chiều định mệnh, Bổng bị tai biến mạch máu não, liệt nửa người, phải tiếp nhận thức ăn bằng dây dẫn vào dạ dày. Loan kiếm một người chăm sóc bổng, còn cô bỏ đi biền biệt với những người tình mới. Rồi một ngày, theo hợp đồng với Loan, người tài xế lạ mặt đã vực Bổng dậy đặt vào taxi chở về căn nhà nơi vợ con anh ở thị xã, nhằm vào lúc vợ cũ về thăm quê, hai đứa con anh đi học chưa về.

Bổng chưa làm hôn thú, cửa nhà lại đứng tên Loan, vì trước đây Bổng sợ những đứa con tranh chấp quyền thừa kế. Vô tình Loan có cơ may đẩy anh ra khỏi nhà rồi chiếm đoạt tài sản như hợp pháp. Mẫn hiểu điều này nhưng vì tình nghĩa bao năm gắn bó ngày xưa, vì những đứa con, Mẫn vui lòng chăm sóc những ngày cuối đời của chồng như không hề có chuyện từng bị anh phản bội.

Cặp mắt quầng sâu của Bổng bỗng sáng lên như tia nắng chiều chói chang khi trời sắp đổ mưa, lóng lánh 2 giọt nước bên khóe bờ mi. Linh cảm phút giờ vĩnh biệt, siết chặt bàn tay lạnh giá của chồng, như an ủi chính mình, Mẫn nức nở: “Cuộc đời là chặng đường đầy chông gai cạm bẫy, không ai có quyền chấp nhặt bước đi trượt ngã của con người. Anh hãy ra đi thanh thản như một linh hồn thánh thiện. Các con không về kịp gặp anh lần cuối. Anh hãy mừng cho chúng nó không phải có giây phút này quá sớm trong đời. Em sẽ nuôi chúng nó nên người bù cho sự vắng mặt của anh.”

Đôi tay bại liệt của Bổng như có phép thần, đủ sức nâng bàn tay nhỏ ấm áp của Mẫn lên, anh đặt vào đó nụ hôn trước khi về cõi vĩnh hằng. Ánh mắt nhìn vợ lần cuối như thay cho lời chân thật: “Cảm ơn em! Anh đã được sống như một người hạnh phúc!”