Chết điếng nhìn cảnh vợ địu con lau nhà vẫn bị mẹ chồng mắng sa sả

Nhìn cảnh vợ mới sinh được hơn 3 tuần, vừa địu con vừa leo 3 tầng lầu lau nhà nhưng vẫn bị mẹ chồng mắng sa sả mà tim tôi đau nhói.

Chào mọi người, hôm nay tôi viết tâm sự này mong mọi người cho tôi một lời khuyên khi chứng kiến vợ bị mẹ chồng mắng sa sả. Tôi kết hôn đã được 2 năm, vợ tôi từng là một cô gái xinh đẹp, tốt nghiệp đại học loại giỏi, tốt tính, có nhiều người theo đuổi. Thế nhưng cô ấy chọn tôi, một kẻ chỉ học hết trung cấp nghề và đi làm thợ bởi tin tưởng hoàn toàn vào tôi.
Thế nhưng, khi cưới về mọi chuyện không suôn sẻ khi cưới được 2 tháng, cô ấy có bầu, cơ thể lại yếu nên đành phải ở nhà nằm một chỗ. Mẹ vợ tôi phải nghỉ việc ở quê lên chăm sóc cho mẹ con cô ấy. Cuộc sống dù cơ cực nhưng vợ chồng tôi vẫn rất hành phúc, đôi lúc mẹ vợ tôi than vãn cực khổ, bố vợ lại ở quê không ai chăm lo cho nên hàng tháng, vợ chồng tôi vẫn gửi tiền về quê cho ông chợ búa.
Đôi lúc mẹ tôi gọi điện hỏi thăm, tôi cứ thật thà kể hết mà không biết, chính sự vô tư của mình đã gây ra những mâu thuẫn của hai bên gia đình sau này.
Nghe tin vợ chồng tôi vẫn gửi tiền về quê cho ông thông gia, mẹ tôi tức tốc lên bảo mẹ vợ về quê nghỉ ngơi, để bà thay chăm sóc cho vợ con tôi. Mẹ vợ thấy thế mừng lắm đi về luôn. Nhưng từ đó, tôi thấy vợ tôi sức khỏe càng yếu. Tôi đi làm về lúc nào cũng thấy cô ấy mỏi mệt, hỏi vì sao thì cô ấy chỉ cười bảo dạo này yếu hơn, còn mẹ tôi cứ xum vào bảo “Mẹ cho ăn toàn những thứ bổ dưỡng mà vợ con chả thấy khỏe lên chút nào”.
Chứng kiến cảnh mẹ đứng chửi mắng vợ tôi sa sả, không ngớt lời nhiếc móc, lăng nhục mà tôi nhói đau chạy vào ôm lấy mẹ con. Ảnh minh họa.
 Chứng kiến cảnh mẹ đứng chửi mắng vợ tôi sa sả, không ngớt lời nhiếc móc, lăng nhục mà tôi nhói đau chạy vào ôm lấy mẹ con. Ảnh minh họa.
Có lần tôi về thấy vợ kêu đau, sợ quá đưa cô ấy đi cấp cứu thì mẹ tôi ngăn bảo “Bầu đau là chuyện bình thường, việc gì phải đi cho tốn kém”. Thế nhưng may mà tôi thấy bất an nên quyết gọi xe đi khám bằng được. Sau đó, bác sĩ gọi riêng tôi vào nói chuyện, mọi việc mới vỡ lẽ.
Bác sĩ bảo tôi cố gắng giúp đỡ vợ việc nhà, đừng để cô ấy quá sức, trong tình trạng này phải nằm một chỗ không được vận động, thai dọa sẩy, nếu còn để một lần như thế này nữa có thể mất con. Tôi choáng quá bảo, vợ tôi ở nhà đã có mẹ tôi chăm sóc, có làm gì đâu mà bảo làm quá sức. Bác sĩ vẫn khẳng định, cô ấy làm việc nhiều nên mới bị như vậy, lúc này tôi mới bắt đầu nghi ngờ…
Trên đường về nhà, dù gặng hỏi nhiều lần nhưng vợ tôi vẫn chối bảo không phải làm gì mẹ tôi làm hết việc nhà cho. Về đến nhà, thấy mẹ tôi đã nấu nướng hết, còn chạy ra đon đả hỏi thăm vợ tôi ốm như thế nào, có sao không rồi bảo: “Mẹ đã nói rồi, cần gì phải đi khám, cứ ở nhà cho đỡ tốn tiền”, tôi mới yên tâm phần nào. Có thể bác sĩ chỉ hù dọa thế chứ vợ tôi có phải làm gì đâu mà.
Thế rồi, độ 1 tuần sau, khi đang làm việc, đột nhiên mẹ tôi gọi điện bảo vợ tôi ngã, máu ra, mẹ đã gọi xe cấp cứu. Tôi vội vã chạy về. Con tôi bị sinh non. Mới 31 tuần đã chào đời. Nhìn con phải nằm trong lồng kính thở yếu ớt, vợ xanh xao nằm phòng cấp cứu mà tim tôi nhói lại. Vì sao mà mẹ con cô ấy ra nông nỗi ấy? Vì sao?
Rồi ngày xuất viện về nhà, mẹ vợ tôi lên chăm sóc được 2 tuần thì đòi về vì không chịu được mẹ tôi. Bà chối khéo ở quê có việc, bố vợ lại ốm nên cáo về sớm. Vợ tôi dù không muốn nhưng vẫn để cho mẹ về quê, có thể cô ấy thương mẹ vất vả. Vậy là mọi việc chăm sóc mẹ con cô ấy trông nhờ vào một mình mẹ tôi.
Vì vậy mà tôi càng thương mẹ hơn. Thương bà đã nhiều tuổi vẫn phải đêm hôm chăm sóc con cháu. Nghĩ thế, tôi lại cố làm nhiều hơn, kiếm thêm tiền để mua đồ bồi bổ cho mẹ và vợ con.
Nhưng rồi, một ngày vì mệt quá nên tôi xin về sớm. Vừa đến cổng nhà, tôi nghe thấy tiếng mẹ quát vợ sa sả. Nhìn cảnh vợ mới sinh được hơn 3 tuần, vừa địu con vừa leo 3 tầng lầu lau nhà còn mẹ tôi miệng không ngớt mắng nhiếc mà tim tôi đau nhói. Đứng chừng 10 phút, tôi lại bàng hoàng hơn khi thấy mẹ tôi chạy lại dúi đầu vợ xuống chửi “Lau không sạch được chỗ này thì mày phải liếm sạch cho tao. Đồ vô tích sự”. Trong khi đó, con tôi khóc thét mà mẹ tôi vẫn không hề dỗ dành cháu, chỉ đứng chửi con dâu. Vợ tôi vẫn im lặng không cãi lại một lời nào… Vậy mà trước đây, tôi cứ nghĩ cô ấy sướng khi được mẹ tôi phục vụ hoàn toàn. Giờ thì mọi chuyện đã rõ.
10 phút chứng kiến cảnh tượng đó, tôi đã chạy vào giằng lấy cái chổi lau nhà vứt đi rồi bế con dỗ dành. Tôi kéo mẹ tôi vào phòng, dọn hết đồ bà cho vào ba lô rồi bảo mẹ về quê luôn, tôi không cần mẹ ở đây hạch sách, làm nhục vợ tôi nữa.
Mẹ tôi bù lu lên rằng, bà nuôi tôi khôn lớn bao năm, mua cho căn nhà ở thành phố, giờ tôi nghe vợ, đội vợ lên đầu rồi đuổi bà đi. Tôi vẫn bỏ ngoài tai đưa mẹ ra bến xe mua vé cho bà về.
Quay lại nhà, tôi gặng hỏi vợ vì sao lại bị ra máu sinh non và mấy lần sẩy thai trước đó. Vợ tôi vẫn chưa thể tin được chuyện tôi đuổi mẹ về quê nên cứ đứng ôm con thần người ra mà nước mắt chảy dài.
Thật may mắn, một lần về sớm đã giúp tôi nhận ra mọi việc lâu nay. Ảnh minh họa.
 Thật may mắn, một lần về sớm đã giúp tôi nhận ra mọi việc lâu nay. Ảnh minh họa.
Tôi vuốt tóc cô ấy gặng hỏi, rồi cô ấy vẫn chối bảo tại sức khỏe yếu. Tôi phải quát lớn cô ấy mới bảo: “Mẹ bắt em làm việc nhà từ lúc anh đi đến lúc anh về. Mẹ bắt em leo lầu lau nhà, bê quần áo từ dưới phòng giặt lên tầng thượng phơi đồ, chạy ra chợ mua đồ cho kịp giờ nấu ăn, rồi những công việc không tên khác như kỳ cọ nồi sao cho sạch bóng, nếu không làm thì mẹ chửi vô dụng, lười nhác.
Mẹ bảo nhà này mẹ mua, nếu muốn sống trong nhà này phải lo mà làm nếu không thì ra đường. Em sợ anh đi làm vất vả, về nhà lại buồn lòng nên không cãi lại, chỉ im lặng làm thôi”.
Lúc này, tôi đã rơi nước mắt từ lúc nào. Hóa ra chính vì mẹ tôi bắt cô ấy làm cật lực nên mới phải đi cấp cứu mấy lần. Vậy mà mẹ tôi vẫn có thể cười bảo “Không sao, đi cho tốn tiền”.
Tối hôm đó, tôi đã ôm lấy hai mẹ con rồi vỗ về “Anh sẽ cố gắng lo cho hai mẹ con. Từ nay anh không để cho em phải uất ức nữa. Mai anh gọi mẹ em lên nhé. Mẹ chăm vài tháng con cứng cáp rồi về cũng được…”

Kết thảm cho người đàn bà tống tiền tình già, nuôi tình trẻ

Để có tiền nuôi tình trẻ, Lành dựng kế hoạch bị đánh ghen để dễ bề xin xỏ tình già...

Tham thì thâm

Chuyện muôn thuở mẹ chồng nàng dâu “ăn miếng trả miếng“

Chuyện mẹ chồng nàng dâu có nhiều điều thú vị khi cả hai có những cách đối phó nhau bằng chiêu trò vô hại.

Mẹ chồng tôi về bản chất không phải là người xấu. Có lẽ còn khá trẻ nên bà luôn có đủ những mánh khóe để "chơi" một đứa con dâu lắm chiêu và không ít lươn lẹo như tôi. Thế nên có thể nhận định luôn, chuyện mẹ chồng nàng dâu của tôi không giống với các chị khác, mà biến tấu khôn lường: Khi dịu ngọt, lúc tức điên... nhưng chúng tôi vẫn là người một nhà.
Chuyen muon thuo me chong nang dau
 

Trao cái “ngàn vàng” rồi cố giữ lại cái thai

Trao đi cái ngàn vàng của con gái cho sai người, tôi có thai nhưng may mắn được cha mẹ che chở, yêu thương. 

Người ta nói “con dại cái mang” quả không sai. Những dại khờ, vấp ngã trong tình yêu của tôi luôn mang lại phiền phức cho cha mẹ. Ngày tôi vừa tốt nghiệp đại học cũng là ngày mà tôi tin tưởng vào người yêu và trao đi cái ngàn vàng của con gái. Chỉ vì tin anh, tin vào những lời hứa đầu môi của anh mà tôi phải chịu những nỗi đau, dằn vặt suốt nhiều năm. Không chỉ có tôi mà gia đình tôi cũng điêu đứng muôn phần.

Sau khi tôi nói cho anh biết cái thai đã được hơn 5 tuần, ngỡ tưởng anh sẽ vui mừng khôn xiết và bàn tính chuyện cưới xin, thì đằng này anh lại lạnh tanh, tỏ rõ là người đàn ông phụ bạc, nói bỏ cái thai đi. “Anh còn trẻ, anh còn muốn sống cuộc sống tự do. Anh nghĩ sẽ tốt hơn nếu em bỏ cái thai đi. Muốn có con thì đợi sau này đi. Còn nếu em muốn giữ lại đứa bé thì một mình em giải quyết, anh không nghĩ là mình có thể đủ tự tin để tiến tới hôn nhân…”. Mặc cho tôi khóc lóc, từ nài nỉ van xin đến cãi vã, mắng nhiếc anh cũng vẫn quyết tâm tuyệt tình. Sau trận cãi vã hôm đó anh cắt đứt liên lạc với tôi. Lúc đầu tôi cũng có tìm đến anh vài lần nhưng kết quả cũng vẫn là con số không.

Trao cai “ngan vang” roi co giu lai cai thai
Ảnh minh họa. 

Khi cái thai đã quá lớn có muốn bỏ cũng không được nữa, đằng này chính bản thân tôi cũng không có đủ dũng cảm để làm chuyện thất đức ấy. Những ngày tháng đó tôi sống trong nỗi sợ hãi, cô đơn và stress nặng. Những lời hứa, những lời đường mật trước kia của anh đến bây giờ tôi lại cảm thấy khinh bỉ. Tôi quyết tâm giữ lại cái thai cho dù trước mắt tôi là cả một bầu trời đen tối. Tôi không dám nói với gia đình, phần vì tủi hổ, phần vì sợ làm liên lụy đến cha mẹ. Ông bà là những người sống rất nguyên tắc, là những nhà giáo mẫu mực. Tôi không thể để bố mẹ vì mình mà chịu tiếng xấu của đời.

Lúc đầu tôi định bỏ đi đâu đó thật xa, cho dù có phải vất vả cũng còn hơn là sống và làm vết nhơ cho gia đình. Thế nhưng khi cái thai không thể che giấu được nữa cũng là lúc mẹ tôi đau đớn ôm tôi. Ngỡ tưởng lúc đó mẹ tôi sẽ suy sụp và trách móc tôi. Nhưng trái lại, chính mẹ lại một lần nữa cứu vớt cuộc đời tôi. Mẹ nói mẹ trách bản thân mình nhiều hơn vì đã không quan tâm đến tôi để tôi phải chịu đau khổ một mình suốt mấy tháng qua. Mẹ cũng nói tôi đã làm đúng khi giữ lại cái thai. Chính câu nói của mẹ đã tiếp thêm sức mạnh cho tôi: “Con đã sai khi quá tin vào một người đàn ông, nhưng cái sai này không phải chỉ riêng mình con mắc phải. Con đã đúng khi giữ lại đứa trẻ. Nó vô tội, mẹ sẽ gánh vác một phần những nỗi đau cho con. Đừng bao giờ chịu đựng một mình khi bên cạnh con vẫn còn gia đình, còn cha mẹ…”.

Mặc cho những tiếng cười chê của người đời, mẹ tôi vẫn vui vẻ chăm sóc tôi từ lúc mang thai đến khi sinh nở. Mẹ chưa bao giờ oán trách tôi vì đã mang thai ngoài ý muốn, đã mang đến nỗi đau cho gia đình. Mẹ vẫn thường giấu nỗi đau vào tim, bố tôi cũng thường xuyên ru thằng bé và nói “Sai lầm của con người là không biết sửa sai và vượt qua nỗi đau. Rồi một ngày nào đó sẽ có một người đàn ông tốt bằng lòng làm cha con, làm chồng của mẹ con…”.

Cuộc sống này có nỗi đau nhưng cũng có nhiều niềm vui, chỉ có gia đình mới yêu thương ta vô điều kiện.