Biến chồng thành... “sư tử“

Không phải đợi đến khi nghe bà hàng xóm nói, Hường mới biết mấy ngày nay chồng mình đang phải “đóng vai” sư tử bất đắc dĩ.

“Quái lạ, chồng gửi thư cho mình. Chuyện gì nhỉ?. Ở với nhau cả tối qua sao không nói, giờ còn bày đặt viết thư”. Ý nghĩ dồn dập đến với Hường khi cô mở ngăn kéo bàn phấn lấy túi đi làm thì bắt gặp lá thư chồng gửi.
“Gần chục năm lấy nhau anh chẳng chê bai hay trách cứ gì em cả. Chỉ phiền một nỗi dạo này anh cảm thấy em giống sư tử quá. Bố con anh tối đi học đi làm về ngồi vào mâm cơm cứ bị em quát tháo um cả lên, không quát thì cũng nói rõ to. Nhà mình ở chung cư, một câu nói to cả tầng nghe thấy. Thiên hạ chắc tưởng vợ chồng mình ly dị đến nơi nên tối nào cũng cãi nhau. Bữa sáng trước khi ra khỏi nhà, bố con anh lại được nghe “bài ca năm tấn” một lần nữa, hết cả dũng khí đi học, đi làm. Đề nghị em hãy ngừng đóng vai sư tử, kéo dài thế này chắc bố con anh sẽ ra thuê nhà bên ngoài sống cho yên…”, lá thư viết.
Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Đọc xong lá thư Hường thở dài nhẹ nhõm vì may quá không có chuyện gì xảy ra như cô lo lắng. Nhưng ngay lập tức sau đó, cô thấy máu nóng bốc lên mặt: “A, chồng giỏi thật, đã ví vợ với sư tử, lại còn đòi ra ngoài thuê nhà sống, mang cả trẻ con đi nữa”.
Đúng là dạo này Hường hay nói to với bố con nhà nó thật. Nhưng không thế không được. Chiều nào cũng vậy, 6 giờ dắt xe khỏi cổng cơ quan là Hường cắm đầu lao về nhà cơm nước cho kịp bữa tối 8 giờ ba bố con đi học, đi làm về. Có hôm tắc đường, cả nhà gần 9h tối mới được ngồi vào mâm, cái giờ mà thiên hạ đã ung dung ngồi rung chân xem tivi. Đã thế hai đứa trẻ con cứ chí chóe tranh nhau quyển truyện tranh, chẳng để ý gì đến ăn. Ông bố chúng cũng thế, vừa ăn vừa xem bóng đá. Cứ chiều theo cách kéo dài bữa cơm tối của mấy bố con, có hôm gần 11 giờ đêm Hường vẫn đang lục đục rửa bát.
Chiều tối hôm đó, dù biết rằng ông chồng mấy lần liếc xéo dò xét thái độ của vợ nhưng Hường vẫn bình thường như không. Cô chuẩn bị cơm nước đầy đủ rồi thông báo bắt đầu từ hôm nay cô nhận trực ca đêm thay cô bạn cùng cơ quan một tuần, nên cô đã ăn trước để đi cho khỏi muộn. Sáng hôm sau 6 giờ hết ca, cô về nhà chuẩn bị bữa sáng rồi kêu mệt đi nằm, kệ ba bố con ăn với nhau.
Được ba hôm như vậy, một buổi cô đi làm về, bà hàng xóm chặn lại hỏi thăm: “Cô Hường này dạo này cô đi đâu mà ít nghe tiếng thế. Tối nào cũng thấy bố nó quát tháo mấy đứa trẻ cứ như sắp vỡ nhà đến nơi. Bọn trẻ nhà cô còn hét tướng lên là bố bảo mẹ giống sư tử chứ bố cũng khác gì. Bên nhà tôi cứ là nghe rõ mồn một”.
Không phải đợi đến khi nghe bà hàng xóm nói, Hường mới biết mấy ngày nay chồng mình đang phải “đóng vai” sư tử bất đắc dĩ. Mấy sáng nay nằm trong buồng cô nghe đủ lời bố quát con, con mè nheo bố, cuối cùng chẳng ai ăn được ra hồn, muộn học, muộn làm ra khỏi nhà với cái bụng đói…
Một tuần trôi qua, lá thư “đính chính” trong hộc ngăn kéo Hường biết là sẽ không bao giờ có. Nhưng được chồng hiểu và thông cảm hơn thì cô chắc chắn.

Mắc nợ chồng

Em nghĩ kiếp này em đã mắc nợ anh, để kiếp sau mình lại làm vợ chồng, em sẽ trả nợ, có tính cả lãi...

Mẹ bị đột quỵ, hôn mê suốt cả tuần, nhà mình đang đau đớn chuẩn bị đón tin xấu thì kỳ diệu thay, mẹ tỉnh lại.

Mỗi ngày bác sĩ cho người thân vào phòng hồi sức một lần để chăm sóc mẹ. Anh nói em và chị Hai yếu đuối, để anh làm. Nhìn cách anh lau rửa, thay đồ cho mẹ, các bác sĩ cứ tưởng anh là con ruột. Sau ba tuần, mẹ được về nhà với nửa người bên trái hoàn toàn mất cảm giác.

Tối, anh và em trải chiếu nằm hai bên giường mẹ để trông chừng. Cả đêm mẹ đau nhức, vợ chồng thay nhau xoa bóp chân tay, lật trở đổi bên cho mẹ đỡ mỏi. Cứ hai giờ mẹ lại đòi đi tiểu, uống nước. Mới mấy ngày em đã chóng mặt, lên huyết áp vì cả đêm không ngủ được. Anh chị Hai và thằng út nuôi mẹ vài hôm cũng chịu không thấu. Chỉ có anh cần mẫn thức trông mẹ đêm này qua đêm khác.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Nhà mình phải thuê người mát-xa và tập vật lý trị liệu cho mẹ. Được vài hôm, anh nhìn cách họ làm rồi làm theo. Anh kinh doanh chứng khoán nên bê luôn máy tính vào cạnh giường mẹ để làm việc. Cứ nửa giờ, anh lại ngưng công việc để trở lưng, xoa bóp cho mẹ. Mẹ đi vệ sinh, em và chị Hai hè hụi mãi mới đỡ được mẹ lên xe lăn. Anh thì làm rất nhẹ nhàng. Anh choàng tay mẹ lên vai, xốc nách để mẹ đứng tựa vào người, chân giữ chặt xe lăn, xoay nhẹ một cái là đã đặt mẹ ngồi vững trên xe. Mẹ vệ sinh xong, anh cẩn thận lau chùi sạch sẽ. Bác hàng xóm sang thăm, nắm tay mẹ ước ao: “Tôi có con rể vầy chắc tôi cưng dữ lắm. Cả trăm đứa chưa được một. Chị thiệt có phước”. Mẹ mỉm cười nhìn anh âu yếm: “Bốn đứa con của tui, chẳng đứa nào chăm sóc tôi được như nó. Nói thiệt, mấy lần đầu tui hơi mắc cỡ, nhưng rể nó nói “con là con của mẹ, có sao đâu”, nghe thiệt là thương”...

Đọc báo, thấy nói người già phải tập đọc chữ ngược, học tính toán cộng trừ để đầu óc minh mẫn. Cách đó không phù hợp với mẹ nên anh nghĩ ra cách khác. Anh hỏi mẹ: “Con nhớ hồi đó mẹ làm bánh xèo ngon lắm. Cách làm ra sao hả mẹ”. Mẹ nói từng chữ “nửa ký bột thì 600g dừa…”. Hôm sau anh lại hỏi: “Con thèm xôi vò mà vợ con không biết nấu, nấu sao cho ngon hả mẹ?”… Nhờ vậy mà mẹ rất tỉnh táo, còn nhớ được những chuyện xa lơ xa lắc.

Mẹ thương anh lắm, đến nỗi tài sản dành dụm để dưỡng già, mẹ dặn cả nhà để hết cho anh, không đứa nào được chia chác. Ai cũng nói em tu mấy kiếp mới lấy được anh làm chồng. Em thì nghĩ kiếp này em đã mắc nợ anh, để kiếp sau mình lại làm vợ chồng, em sẽ trả nợ, có tính cả lãi, để vợ chồng mình nợ nhau hoài hoài, nhé anh.

Tình đi theo... của

Anh ta đã cố công tìm chị chỉ để tống tiền chứ chẳng phải “tình cũ không rủ cũng tới”. Chị gỡ mình ra khỏi anh ta và mở két….

Đầu năm, vợ chồng anh chị làm một chuyến hành hương, lễ chùa. Lúc ở trên đò, chị cứ cảm thấy nhồn nhột đằng sau gáy, ngoảnh lại mấy lần nhưng không thấy gì. Tâm trạng bất an cứ bám theo chị, dai dẳng và mơ hồ. Chắp tay quỳ trước tượng Phật, chị cố tĩnh tâm, lẩm bẩm những câu khấn đã thuộc lòng, thế mà bỗng dưng quên mất. Anh thắp hương rồi đi ra ngoài vãn cảnh, chị quỳ rất lâu. Tuy nhắm mắt nhưng chị vẫn cảm giác có một người quỳ cạnh chị, cũng lâu như vậy và lạ thay, cái cảm giác nhồn nhột sau gáy và tâm trạng bất an biến mất tự lúc nào.

Chị tìm một chỗ vắng vẻ ngồi đợi anh, bỗng có người ngồi cạnh chị từ khi nào chẳng rõ, cất tiếng gọi tên chị. Bàng hoàng, chị nhận ra người đàn ông một thuở vụng trộm của chị. Anh ta có vẻ già đi, béo hơn nhưng khuôn mặt đượm buồn và cái nhìn phảng phất xa xăm thì vẫn thế. Ôi, chính cái vẻ “sầu vạn cổ” của người đàn ông kia đã từng thu hết hồn vía chị, đến nỗi có lúc chị muốn bỏ chồng để tự do với anh ta.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Chị đâm ghét cái sự vui vẻ, phổi bò của chồng và không ít lần so sánh chồng với anh ta – một người như trẻ con, người kia điềm đạm và chín chắn. Một thời chị si mê người đàn ông này đến lộ liễu, không thể giấu nổi ai, ngoài chồng chị. Anh cả tin và còn khù khờ nữa. Nhưng chính sự si mê đã làm lộ mối tình bất chính và chính vợ của anh ta đã cho chị một bài học nhớ đời nhưng có ý nghĩa thức tỉnh để chị vẫn còn chồng con và cuộc sống gia đình hôm nay.

Sau chuyện tình “hút chết” với thủ trưởng của mình, may thay, anh được chuyển công tác về thành phố và mang cả gia đình theo. Xa đã hơn chục năm trời, nay gặp lại chị hốt hoảng thực sự, tim đập muốn nhảy khỏi lồng ngực. Chị lắp bắp: “Anh liều thế, anh ấy kia kìa…”. Người đàn ông vẫn giữ tay chị trong đôi tay to lớn của mình: “Cho anh số điện thoại, anh nói chuyện với em sau”. Chị hổn hển: “Không, không!”. Người đàn ông cười buồn, nét thân thuộc quyến rũ không chịu nổi: “Số của em là… Anh thuộc lòng đấy”. Rồi anh ta bỏ đi nhẹ nhàng không tiếng động cho đến lúc chồng chị đến giục hạ lễ chị mới bừng tỉnh.

Trên đường về rồi mấy ngày sau đó, chị như người mất hồn, nói trước quên sau, làm cái gì cũng lóng ngóng, đổ vỡ. Anh lẳng lặng làm thay chị, thậm chí lau lại nhà khi chị vừa lau xong. Cứ nghe chuông điện thoại là giật mình, chị phải tắt di động đi.

Một sáng, anh đi làm rồi chị mới dám mở điện thoại. Vài cái tin nhắn của anh ta và cái mới nhất: “Anh đang đứng trước nhà em. Mở cổng cho anh vào”. Trong ngôi nhà của mình, chị thấy tự tin hơn nhưng lúc pha trà mời khách, tay chị vẫn run. Thái độ của chị không qua được mặt khách, anh tiến lại, đỡ phích nước trong tay chị, dìu chị ngồi xuống đi văng rồi ôm chị thật chặt. Bất giác, chị cũng siết chặt lấy anh ta. Anh từ tốn kể cho chị nghe, mất chị, anh ta dần dần mất mọi thứ, từ cương vị công tác rồi phải bỏ nghề, bị vợ con khinh rẻ. Cuối cùng, anh ta thổ lộ rằng vợ anh vướng vào đường dây tín dụng đen, có nguy cơ bị mất nhà và cần đến sự giúp đỡ của chị.

Chị lập tức nghĩ ngay đến khoản tiền 20 nghìn đô chuẩn bị gửi cho đứa con du học nước ngoài. Nhưng đưa cho anh ta thì lấy gì mà bù đắp vào đấy, khoản tiền anh chị ky cóp hàng năm trời! Dường như đọc được sự phân vân của chị, anh ta chuyển chủ đề, hỏi thăm thằng em trai chị. Ôi, nó chính là người được anh ta xin việc để đến bây giờ có cương vị vững chắc, đàng hoàng. Và, chị chợt hiểu, anh ta đã cố công tìm chị chỉ để tống tiền chứ chẳng phải “tình cũ không rủ cũng tới”. Chị gỡ mình ra khỏi anh ta và mở két…

Hôm ấy, chồng chị đi nhậu với bạn, trở về khá muộn. Anh vừa vào nhà, chị đã ôm lấy anh khóc rưng rức. Trông cảnh nhà cửa tối om, mọi thứ chưa dọn dẹp gì, anh bảo chị: “Thôi nào, của đi thay người em ạ, lầm lỗi nào mà chẳng phải trả giá”. Chị điếng người, suốt cả ngày bần thần rồi đi đến một quyết định dũng cảm là thú thật với chồng, thế mà anh biết hết chuyện rồi, thật kỳ lạ cho người chồng phổi bò, vui đâu chầu đấy và có phần cù lần trong con mắt chị!