![]() |
Ảnh minh hoạ. |
![]() |
Ảnh minh hoạ. |
Vợ “lâu năm” là cách nói vui của những người đàn ông, ám chỉ vợ mình “tuy chưa già nhưng không còn trẻ nữa”. Vợ “lâu năm” hiểu chồng cặn kẽ đến từng chân tơ kẽ tóc, nên rất dễ “bắt bài” .
Anh bạn thân tôi đưa mắt về phía chị nhà đang thoăn thoắt đôi tay lấy hàng cho khách, bảo: “Bà vợ “lâu năm” của tôi có tật nói nhiều. Trong nhà, chồng con làm gì đều không qua mặt cô ấy, nhưng phải công nhận vợ tôi quán xuyến gia đình tài tình lắm. Vợ vén khéo, đảm đang, lèo lái con thuyền gia đình chạy đúng hướng, dù đôi khi sự chủ quan của vợ cũng làm tôi bực mình". Anh thẳng thừng tổng kết về người vợ của mình một cách hồn nhiên, chân thành, và không giấu nổi vẻ tự hào.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Bạn tôi khéo léo hãm tật nói nhiều của vợ bằng cách này cách nọ, thay vì bực mình, đôi co. Có hôm anh nhậu về khuya. Biết lỗi, anh im lặng đóng cửa, rồi tìm cách… đánh bài chuồn, vào ngủ với con trai, cốt chỉ để trốn bị vợ “thuyết”. Vợ anh nói nhiều, nhưng lại ít để bụng. Nói để giải tỏa sự bực bội, nói để mong chồng con rút kinh nghiệm, nói cho đã nư rồi thôi. Nghĩ vậy, nên anh chẳng chấp. Biết anh xởi lởi, tôi đùa: “Có khi nào anh thấy nhàm vì bà vợ của anh có phần “cũ kỹ” không?”. Anh bảo: “Cũ” hay mới cũng chỉ vì chuyện cơm áo gạo tiền. Những lúc lo toan, bận bịu, trông cô ấy cứ “mòn” dần; lúc thư thái, rảnh rang, cô ấy cũng biết làm mới mình”.
Thiên chức làm vợ, với biết bao niềm vui, nỗi buồn, sự “thâm niên” ấy khiến vợ anh sống thật, bày tỏ một cách rõ ràng nhất, mà đôi khi sự thật dễ gây nhàm chán, mếch lòng. Dù vậy, vợ “lâu năm” của anh luôn có một thế mạnh nhất định bởi những gì cô ấy tạo ra cho gia đình. Vợ chồng sống với nhau lâu bền, con cái lớn khôn, thành đạt, là tài sản, là thành quả của những năm tháng vất vả nuôi con, vượt qua sóng gió gia đình, cùng nhau xây dựng mái ấm hạnh phúc. Dân gian có câu “gừng càng già càng cay”. Thật chính xác.
Hôm nay tình cờ Trang gặp lại Thúy ở sân bay. Trang tiễn mẹ về quê, còn Thúy vừa đi “bụi” từ Ấn Độ trở về.
Trang say sưa ngắm Thúy sau chuyến đi xa bụi bặm. Thúy đen và ốm hơn nhiều. Bàn chân quen đi săng-đan nên lộ rõ những đường da trắng hơn nơi quai dép chạy qua, trong khi nắng đã đốt… đều những phần da còn lại. Nói Thúy xấu đi cũng được, nhưng lạ là Trang nhìn Thúy cứ thấy sự hấp dẫn toát ra từ phong thái tự tin, từ đôi mắt hoang dại… Thúy “bắn” tiếng Anh với những người bạn ngoại quốc đi cùng “siêu” đến độ Trang không sao nén được chút lòng ganh tỵ.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Trang nhìn lại mình, một bà mẹ bước qua tuổi 30, nuôi con, chăm chồng đến mức không còn thời gian đọc hết một quyển sách, xem hết một bộ phim mình thích… Cuộc sống của Trang sao mà yên ổn đến chán! Ngày trước Trang nghĩ ra trường phải ráng cho thành đạt, phải được ở lại trường đại học làm việc. Thì Trang đã làm được rồi, mà đâu thấy vui lắm. Rồi Trang phấn đấu lên tổ trưởng chuyên môn, cũng được rồi, cũng không quá vui.
Giờ nhìn Thúy, Trang thấm thía cái nỗi “không vui” mơ hồ kia của mình. Hình như cuộc sống của Trang bình lặng, mà lòng Trang còn nhiều sôi nổi quá. Trang thèm được như Thúy, quảy ba lô lên vai rồi cứ mặc bước chân đưa mình phiêu du đến bất cứ đâu, và viết… Ôi, giấc mơ “xê dịch” của một người đàn bà chọn cuộc sống chôn chân!
Hai người bạn tranh thủ vào quán cà phê tâm sự. Trang nói: “Giờ mày có thể đi khắp nơi, còn tao ru rú trong bốn bức tường văn phòng. Cuộc đời thật lạ lùng!” Thúy cười: “Thì đó. Vậy nên giờ mày lên tổ trưởng chuyên môn, chồng giỏi con khôn, còn tao vẫn lang bạt, không nghề không ngỗng, không có gì trong tay ngoài kỷ niệm vài chuyến đi và vài quyển sách. Cuộc đời nào đáng mơ ước hơn?” Cả hai trầm ngâm.
Vấn đề là lựa chọn cuộc sống phù hợp nhất với bản thân. Và biết đủ để mà hạnh phúc. Những giấc mơ đâu đánh thuế, thôi thì chẳng cần ép mình phải từ bỏ nó.