Anh trai chỉ biết nhà vợ, bố mắng anh dại dột rồi lặng thinh

Chuyện năm xưa là của người lớn, nhưng anh không bỏ qua. Anh luôn đổ mọi lỗi lầm cho bố mẹ tôi thì làm sao có thể vui vẻ với nhau được.

Tuy tôi và anh Phong là 2 anh em cùng cha khác mẹ, nhưng tôi rất quý anh. Trong khi đó, anh thì luôn bực tức, khó chịu với tôi. Anh cho rằng vì mẹ con tôi mà bố mẹ anh chia tay, anh không nhận tôi là em gái. Lớn lên tôi mới biết sự thật. Hoá ra trước đây bố ngoại tình với mẹ tôi, rồi có tôi. Bố về ly hôn vợ, cưới mẹ tôi. Thời điểm ly hôn anh Phong đã 7 tuổi, anh biết hết tất cả nên rất giận bố. 

Ngày đó, tôi không hiểu vì sao bố kiên quyết đòi nuôi anh Phong, không cho mẹ anh quyền nuôi con. Không được ở gần mẹ, lại giận bố thành ra anh tính ngày càng lì lợm, cộc cằn. Cho đến bây giờ anh vẫn chưa chấp nhận mẹ tôi, dù mẹ rất tốt, coi anh như con ruột của mình. Với lại mẹ anh giờ cũng có hạnh phúc mới, có thêm 3 đứa con rồi. Anh không thể bỏ qua chuyện cũ được ư?

30 tuổi anh Phong lấy vợ cùng làng nên mọi thứ đều thuận tiện. Từ ngày lấy vợ anh mát tính hơn, nhưng để ngồi ăn chung mâm cơm với 3 người chúng tôi thì anh từ chối. Chị Loan - vợ anh khá hiền lại thân thiện. Tôi rất quý chị và chị cũng vậy. Con trai lấy vợ nhưng bố không hài lòng vì anh chỉ biết nhà vợ. Cứ cuối tuần nghỉ làm là anh lại qua nhà vợ chơi, làm hộ cái này cái kia rồi ở lại ăn cơm. Anh thân thiết với nhà vợ hơn cả bố đẻ. 

Hàng xóm nói ra nói vào, bố tôi không thích. Bố gọi anh vào tâm sự, dặn anh nên cân bằng 2 nhà. Vậy mà anh bảo: "Với con, nhà ngoại là người thân. Còn bố thì sao? Đã bao giờ bố coi con là con chưa? Hay con trong mắt bố, con chỉ là một thằng vô dụng, hỗn hào? Bố thừa hiểu con bướng là vì đâu mà".

Bố đứng hình sau lời phản pháo của anh. Tôi không ngờ anh lại nói ra những lời đó. Có thể bố và anh không hợp nhau, hay gắt gỏng, cãi vã. Nhưng đó là bố lo cho anh, thương anh nhưng chưa biết cách để bố con có thể nói chuyện dễ dàng với nhau.

Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy bố xin lỗi anh. Xin lỗi về tất cả, vì bố mà mọi người phải chịu tổn thương, nhất là anh Phong. Bố giờ không ép anh làm theo ý ông nữa, mà để anh tự lo cuộc sống của mình, miễn sao anh thoải mái là được. Nhà ngoại anh rất tốt, họ coi anh như ruột thịt. Tôi thấy anh rất vui khi ở đó chứ không khó chịu như ở nhà mình.

Bố giờ cũng ngoài 60 rồi, bố luôn day dứt vì chuyện năm xưa. Ông không biết đến bao giờ anh mới tha thứ cho mình. Còn tôi thấy thương anh, thương bố vì chuyện bao năm qua mà 2 người sống trong giận dữ, dằn dặt nhau. Tôi phải làm gì để giúp hai người đàn ông mình thương đây?

(Xin giấu tên)

Dọn phòng mẹ chồng, lật đệm tôi sốc khi thấy thứ khiến tôi trắng tay

Hôm qua dọn phòng cho mẹ, thấy thứ này dưới đệm tôi cực kỳ sốc và hụt hẫng vô cùng.

Cuộc đời đúng là vô thường, chẳng ai biết ngày mai sẽ thế nào. Tôi và chồng từng yêu nhau 7 năm mới cưới, vậy mà sau 3 năm tôi đã trở thành người đàn bà góa chồng. Anh ra đi đột ngột trong một vụ tai nạn, khi tôi mới sinh con được hơn một tháng. Ngày biết tin, tôi sốc mà ngất lên ngất xuống. Chưa bao giờ tôi nghĩ mình lại bất hạnh đến vậy. Nếu không có cô con gái nhỏ, tôi đã chẳng đủ mạnh mẽ mà sống tốt nữa.

Chồng mất, mẹ con tôi phải làm quen với cuộc sống mới. Tôi vừa làm mẹ, vừa làm bố của con. Vất vả, tủi thân có cả nhưng vì con, vì anh tôi phải cố gắng. Mẹ chồng sợ tôi vội tái hôn nên tâm sự dặn tôi đợi đến khi bốc mộ cho anh xong. Tôi cũng chưa có ý định đi bước nữa phần vì rất yêu chồng, phần vì thương con, và muốn thay chồng lo cho mẹ. Hai mẹ con tôi vẫn ở với bà nội, mẹ con, bà cháu nương tựa, giúp đỡ nhau.

Chiếc mật khẩu tố cáo bí mật động trời của anh rể

Thái độ trơ trẽn của anh rể khiến cả nhà tôi bức xúc. Nhưng khó hiểu nhất chính là chị gái tôi, cứ nằng nặc biện minh cho chồng dù anh ta cặp bồ rõ mười mươi.

Thật sự lúc này tâm trí tôi rối như tơ vò vậy. Một mặt muốn nín nhịn cho yên cửa yên nhà, nhưng mặt khác lại muốn xả hết ra cho đỡ ức chế. Biết là không nên vạch áo cho người xem lưng, cơ mà tôi thực sự thấy thương chị gái mình quá.

Chị tôi lấy chồng sớm, 22 tuổi đã lên xe hoa. Anh rể là con nhà bạn đồng niên với bố tôi, 2 nhà quen biết nhau khá lâu nên 2 thế hệ đều thân thiết vô cùng. Ngày chị em tôi còn nhỏ 2 gia đình cứ hứa hẹn sẽ làm thông gia, không ngờ 2 chục năm sau ước nguyện biến thành sự thật.

Sống ê chề vì bị em chồng phát hiện bí mật

Em chồng mang bí mật của tôi nói với mẹ và anh trai. Kể từ đó, tôi sống những ngày tháng khổ sở, uất ức.

Câu chuyện tôi kể ra đây như vết dao cứa vào lòng. Tôi cũng không biết là mình sai hay chồng sai, em chồng tôi sai?

Hơn 7 năm lấy chồng, chúng tôi chưa từng có mâu thuẫn lớn. Những lần cãi vã chẳng qua cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt mà ở bất cứ gia đình nào cũng có. Tôi vốn không để trong lòng. Suy cho cùng, vợ chồng xác định gắn bó với nhau cả đời không nên so đo tính toán. Tôi cố gắng chấp nhận những điểm chưa được của chồng, nghĩ tích cực hơn để tâm trạng lúc nào cũng vui vẻ.

Chồng tôi là một người chu đáo nhưng cũng khá gia trưởng. Dù có gia đình riêng nhưng với anh, bố mẹ vẫn là số một. Bất cứ công to việc lớn gì trong nhà, người con cả là anh đều đứng ra lo liệu hết.

Anh có một cô em gái và rất yêu thương cô ấy. Từ bé, anh đã nuôi em ăn học rồi xin việc cho em. Thấy tình cảm anh dành cho gia đình, tôi cũng vui lây. Bởi một người đàn ông biết quan tâm người thân thì họ cũng sẽ coi trọng vợ con của mình.

Song e che vi bi em chong phat hien bi mat

Uất ức vì mẹ chồng soi mói, tôi mang chuyện kể với bạn bè rồi lãnh hậu quả. Ảnh minh họa. Nguồn: Pxfuel

Thế nhưng mẹ chồng lại có phần trái tính trái nết. Mẹ là người khá bảo thủ và luôn soi mói con dâu. Mỗi lần tôi làm gì, đi đâu, mẹ đều hỏi đến tận cùng. Tôi đi uống cà phê với bạn bè, mẹ cũng nói bóng nói gió. Có lần tôi ra ngoài tiếp khách và uống vài chén rượu, mẹ nói mấy ngày không thôi.

Mẹ không cho phép tôi giữ tiền lương của chồng. Mẹ yêu cầu con trai chỉ được đưa tiền sinh hoạt cho vợ, tiền dư ra phải đưa mẹ quản. Nhưng tôi sao có thể chấp nhận yêu cầu vô lý đó. Tôi mang chuyện ý kiến với chồng nhưng anh không mảy may nói một lời. Đối với anh, mọi điều mẹ nói đều đúng.

Thái độ của anh khiến tôi hiểu trong gia đình này, tôi mãi chỉ là người dưng. Anh đưa tiền cho mẹ nhưng lại không nghĩ tôi mới là người phải lo lắng mọi việc trong gia đình. Con còn nhỏ, không lẽ mỗi lần con ốm đau, tôi đều hỏi tiền từ mẹ chồng?

Tôi thường mang chuyện mẹ chồng, gia đình tâm sự với hội chị em. Ngoài tâm sự ở quán cà phê, chúng tôi còn lập nhóm chát trên mạng. Ở nhóm đó, chị em như được cởi tấm lòng. Ai có chuyện gì trong nhà là xả hết. Tôi từng nói những chuyện không hay về gia đình mình và than phiền về mẹ chồng, em chồng.

Lúc nóng giận, tôi như núi lửa tuôn hết ra những ấm ức trong lòng bằng lời lẽ khó nghe. Và tôi thật không ngờ em chồng biết tất cả những chuyện đó do một lần mượn máy tính của tôi làm việc.

Sau khi đọc xong tin nhắn, em chồng còn chụp màn hình gửi cho tôi để dọa. Dù tôi van xin em đừng nói với chồng và giải thích rằng đó chỉ là lời nói lúc nóng giận, em vẫn không bỏ qua. Em gửi toàn bộ hình ảnh đó cho mẹ và anh trai đọc.

Mẹ chồng vì tức mà lên cơn đau tim rồi ngất. Cả nhà tôi đưa mẹ vào viện cấp cứu. Lúc tỉnh dậy, mẹ cho tôi hai bạt tai, nói tôi là đứa con dâu mất nết. Mẹ bắt tôi quỳ gối xin lỗi, tôi cũng cắn răng chịu đựng.

Những ngày sau đó, tôi sống ê chề, khổ sở. Chỉ cần tôi có ý kiến là chồng bắt “ngậm miệng”. Anh nói người con dâu, người vợ như tôi không có tư cách lên tiếng trong gia đình anh.

Nghĩ cho cùng, dù tôi có quá lời về mẹ chồng với bạn bè thì đó cũng là chuyện có thể thông cảm. Mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu đâu phải chuyện hiếm. Làm đàn ông, làm chồng lẽ ra anh phải hiểu điều đó hơn ai hết. Nhưng bởi anh gia trưởng, bởi anh chưa từng coi tôi là người nhà nên sự việc mới đi quá xa.

Anh bắt tôi nói rõ mọi chuyện với bố mẹ đẻ và yêu cầu gia đình tôi lên xin lỗi mẹ anh. Nếu tôi không làm theo, anh sẽ đưa ra hết bằng chứng tôi hỗn xược rồi "trả về" nhà mẹ đẻ.

Hơn 7 năm bên nhau, tôi không tin chồng lại hành xử thiếu suy nghĩ như vậy. Tôi đã nín nhịn suốt những năm qua thế nào, anh là người hiểu hơn ai hết. Chỉ vì vài lời nói xấu mẹ chồng, em chồng trên mạng mà giờ đây tôi phải chịu nhục thế này sao?

Trong đầu tôi mông lung không biết phải làm thế nào? Nghĩ đến bố mẹ mang nặng đẻ đau, mong gả con gái vào nhà tốt, tôi lại trào nước mắt. Không lẽ tôi thực sự phải ly hôn?