![]() |
Ảnh minh họa. |
![]() |
Ảnh minh họa. |
Không phải là vợ chồng son thì mấy khi quan tâm đến việc nắm tay nhau. Có chăng, nếu vợ “chủ động” thì các ông chồng cũng đáp lại cho “phải lẽ”. Đôi khi thấy vợ chồng nhà ai âu yếm nắm tay hoặc cặp tay nhau đi, chắc không ít người thấy… buồn cười, cho là họ đang…đóng kịch!
Tôi nhớ trong Đời thừa của Nam Cao có một đoạn: “Hộ khẽ thở dài và lắc đầu ái ngại. Hắn dịu dàng nắm lấy tay sã xuống của Từ. Cái bàn tay lủng củng rặt những xương! Trên mu bàn tay, những đường gân xanh bóng ra, làn da mỏng và xanh trong, xanh lọc. Cái cổ tay mỏng manh. Tất cả lộ một cái gì mềm yếu, một cái gì ẻo lả, cần được hắn che chở và bênh vực, một vẻ bạc mệnh, một cái gì đau khổ và chật vật, cần được hắn vỗ về an ủi...”. Mỗi lần nhớ đến đoạn văn này, tôi lại nghĩ đến bàn tay của vợ tôi. Đôi khi nằm trên giường ngủ, nắm lấy tay vợ, trong tay tôi là bàn tay gầy gầy, xương xương, tôi cứ nghĩ đến sự vất vả, nhọc nhằn, chịu đựng của Từ, biết đâu là của vợ tôi…
![]() |
Ảnh minh họa. |
Vậy đó, cái nắm tay rất nhiều ý nghĩa, nhưng đôi khi chúng ta quên hoặc không chú ý thực hiện thường xuyên. Tôi tin, chỉ cái nắm tay (một cách thật lòng, đừng hờ hững, đừng đóng kịch) là đã có thể nói lên rất nhiều điều với vợ. Và, tất cả các bà vợ chắc chắn đều hiểu “thông điệp” sau mỗi cái nắm tay đó.
Hãy bất chợt nắm tay vợ ở chỗ đông người… Và có nắm tay thì phải nắm thật chặt.
Dạo gần đây ở cơ quan, ba nghe người ta thường nhắc tới “văn hóa công ty”, bỗng dưng ba nghĩ tới các con, nghĩ tới "văn hóa gia đình" mình. Đó cũng là lúc, ba nhớ tới lời hẹn cuối tuần, cả nhà mình sẽ đi nhà sách, có khi chẳng để mua gì, mà đó là việc quen thuộc.
Gần nhà, có hai điểm hẹn mối ruột với mấy cha con, đó là rạp phim “Trang trí” và nhà sách “Kỳ lạ”. Tên của chúng, là do các con tự đặt, nhân những sự kiện bí mật chỉ có cha và con trai biết. Quả là thú vị, khi giữa cha con ta tồn tại những điều nho nhỏ như thế. Mẹ “ganh tỵ” lắm, nhiều lần dò hỏi, nhưng ba quyết không nói ra, như lời con trai dặn. Bù lại, mẹ cũng có những chuyện riêng với con gái, mà ba và con trai đành ấm ức khi bị gạt ra rìa…
Ba thích vô cùng cái cảm giác cả nhà rong ruổi trên đường. Con trai ngồi lọt trong lòng ba phía trước, con gái ôm eo ba phía sau, cả nhà mình “cột” lại với nhau bằng một sợi dây đai an toàn và đôi tay của mẹ bao chót. Những lúc ấy, ba thấy đời mình sao mà bình yên đến lạ.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Khoảnh khắc ba thích nhất là lúc cả nhà mình quây quần ăn cơm, với những món ruột, mà ba biết, khi lớn lên, dù no ấm thế nào, mùi vị của chúng cũng theo các con mãi. Bởi vì đó là thức ăn mẹ nấu. Là những thứ mà “chỉ bếp nhà mình mới có”. Ba có tham lam và kỳ vọng quá không? Ba răn con phải biết quý trọng đồ chơi, không có mới nới cũ, lãng phí. Cứ mỗi dịp gì đó, mẹ lại chụp hình cho cả nhà, như một cách để các con hiểu rằng, sự sum vầy hiện tại là vô giá. Này là con gái đang cưỡi chiếc xe đạp ba bánh đầu đời. Đây, con trai vừa rụng chiếc răng sữa “mặt tiền”, nụ cười hơi sún coi ngộ quá. Lại nữa, hôm ấy trời mưa, cả nhà mình đang ăn khoai lang mẹ quạt than nướng đây mà… Những tấm ảnh kỷ niệm ấy được lưu giữ cẩn thận, lâu lâu cả nhà lại mở ra cùng xem, tha hồ mà nhắc lại những khoảnh khắc ấm áp đã qua dưới mái nhà mình.
Tôi cúi mặt trước dự định tốt lành anh đang hớn hở vẽ ra cho mình. Tôi ba mươi hai tuổi, là nhân viên công ty anh từ lúc mới tốt nghiệp, đi làm đến giờ. Rồi tôi lấy chồng, cũng là đồng nghiệp. Hôn nhân không mấy hạnh phúc vì chồng tôi an phận, ít biết dịu ngọt quan tâm. Chúng tôi hay cãi nhau. Mỗi lần như vậy, tôi lại đi làm với đôi mắt sưng húp vì khóc và mất ngủ.
Anh nhận ra điều đó, hay bâng quơ an ủi tôi, rồi nâng đỡ tôi lên phó một bộ phận. Trong lúc buồn bã, yếu lòng, tôi ngã vào tay anh. Từ đó về sau, cứ thỉnh thoảng anh lại gọi tôi “cùng đi công việc” một lần. Tôi có thai với anh, nhưng không dám nói sự thật cho chồng tôi biết. Anh không nói gì, chỉ bảo, nếu muốn sinh con cho anh, thì phải ly hôn với chồng. Anh sẽ lo hết. Tôi loay hoay, cuối cùng quyết định báo tin “đổ vấy” cho chồng. Chồng tôi nhẹ nhàng bảo, hồi nhỏ anh bị quai bị, vô sinh, nếu em sinh con, chúng ta sẽ để nuôi, không có vấn đề gì. Tôi vừa nhục nhã vừa uất nghẹn với ý nghĩ: bấy lâu bị chồng lừa dối chuyện vô sinh. Tôi cương quyết đòi ly hôn. Chồng tôi cũng chẳng phản đối, chỉ nói đơn giản “tùy em quyết định”.
Hai mươi bảy tuổi, tôi thành người phụ nữ đã qua một lần đò, với cái bào thai cuối cùng cũng không giữ được. Tự do rồi, tôi chính thức cặp bồ với anh, tất nhiên là lén lút. Chồng cũ của tôi bị anh tìm cách cho nghỉ việc. Tôi cũng không bận tâm vì còn mải mê vui sướng với những chăm chút của anh, bằng lòng với những “chiến lợi phẩm” vật chất do anh mang lại.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Một lần, tôi tình cờ nghe đám phụ nữ nhiều chuyện trong công ty thì thầm, sếp đang tăm tia em kế toán trẻ đẹp mới vào. Tôi giật mình, nhưng cho rằng đó chỉ là tin đồn của những kẻ ganh ăn tức ở, nhằm hạ uy tín anh. Muốn hỏi anh cho rõ, nhưng những quyền lợi kinh tế gắn kết nhau và cái vị thế nhân viên lệ thuộc đã ngăn tôi lại. Rồi lại rộ lên những xì xầm là có người gặp sếp “đi khách sạn” với cô nhân viên PR bốc lửa dưới chi nhánh. Tôi mặc kệ mọi thứ, nổi cơn tam bành với anh, buộc anh giải thích về những lời đồn đó. Anh chối quanh, thề thốt, mang dao ra dọa sẽ “chứng minh sự trong sạch” cho tôi thấy. Những lời dỗ dành của một người đàn ông nhiều kinh nghiệm cả cuộc sống lẫn tình trường đã làm tôi bùi tai…
Chừng ấy thời gian quen anh, tôi sống trong khổ sở vì ghen tuông, vì ra vô bệnh viện giải quyết, bởi những dằn vặt toan tính của riêng mình để giữ anh, một người đàn ông không có gì hấp dẫn bề ngoài. Chẳng hiểu tình yêu hay thói quen đã khiến tôi dù biết mình mù quáng vẫn không dứt ra được. Hạn hữu lắm, chúng tôi mới cùng nhau xuất hiện ở nơi công cộng, bởi sự chênh lệch tuổi tác thu hút những ánh mắt tò mò của người xung quanh. Điều đó làm cho anh khó chịu, khiến tôi ngại ngần. Tôi ngày càng vật vã với những hờn ghen của mình. Từ lúc bỏ đi cái bào thai thứ ba, tôi cũng không còn khả năng làm mẹ nữa… Lẽ ra, ở tuổi ngoài ba mươi, tôi vẫn có thể làm lại từ đầu. Tôi dư tự tin và kiêu hãnh để khiến anh phải lồng lộn, lo nắm giữ. Nhưng, tôi không làm được. Ngược lại, tôi loay hoay canh chừng những mối quan hệ của anh, mải mê tìm hiểu, thấp thỏm lo âu khi biết mình ngày càng nhàm chán, quen thuộc trong mắt anh. Lời dỗ dành rằng, tôi mới chính là chỗ dựa, là “đồng minh” của anh, khiến tôi mờ mắt bỏ qua những lần anh ham của lạ. Tôi là gì mà có thể ra mặt canh chừng anh? Vợ anh còn phải cam chịu kia mà! Tôi không ghen với chị ấy vì nghĩ chị chẳng có gì nguy hiểm, anh đối với gia đình chỉ là chu toàn là bổn phận. Tôi chỉ cần trái tim người đàn ông mình yêu …
Lâu rồi, những người theo đuổi tôi đã lần lượt bỏ cuộc. Chỉ vài năm nữa thôi, anh cũng tới tuổi hưu. Khi đó, anh sẽ thật sự thuộc về em, bù đắp cho em… Có lần, anh đề nghị tôi nghỉ việc cho êm chuyện, anh nuôi, nhưng tôi cương quyết gạt đi. Tôi im lặng ngó lại chính mình… Tôi đã trên dưới bốn mươi, không con cái, gia đình, chẳng có gì ràng buộc hoặc mong chờ… Tôi sẽ sở hữu một người đàn ông biết toan tính sắp đặt đời mình đâu ra đó, tinh tươm hết rồi. Tôi sẽ cùng người ấy đối mặt với những căn bệnh tuổi già, hay những ngày ấm êm thơ mộng như phim kiểu “trồng hoa nuôi gà” ư? Tôi sẽ hầu hạ anh bữa cơm ly nước, cùng anh ôn lại những ký ức đẹp đẽ trong cuộc đời bay nhảy của mình chăng? Không! Tôi chắc chẳng đủ dũng khí để “hốt cú chót” kiểu ấy. Thậm chí, để ngay lúc này, can đảm nhìn thẳng vào anh và hỏi một câu: Khi ấy, anh còn lại gì để mà cho em? tôi cũng u mê không làm nổi…