Ấm áp trái tim quay về

Chỉ cần trái tim bạn thanh thản, đủ niềm tin và tình thương yêu, chắc chắn bạn sẽ tạo dựng được mái ấm thật sự, theo cách của riêng mình.

1. Người đàn ông ấy bế đứa con sơ sinh trở về từ bệnh viện, trên taxi chỉ có hai cha con. Anh chảy nước mắt suốt dọc đường, vợ anh vừa mất vì cơn tai biến sản khoa, con gái đỏ hỏn khóc lặng vì đói sữa, nó tự mút ngón tay như bản năng tìm vú mẹ. Ngay hôm đó, anh bắt đầu hành trình mang túi trữ sữa đi xin sữa cho con, bất kể nắng mưa, miễn là con gái được bú “sữa mẹ” hoàn toàn trong những tháng đầu đời.
Thương con gái bé bỏng phải chịu thiệt thòi vì không còn mẹ, anh gắng gỏi vượt qua nỗi đau để dành trọn tâm sức chăm con. Anh vừa là người cha mạnh mẽ ấm áp, vừa là người mẹ dịu dàng kiên nhẫn. Tạm gác lại sự nghiệp, anh dành trọn vẹn thời gian cho con, để có thể chăm bé từ miếng ăn giấc ngủ đến những nhận thức đầu đời. 18 tháng tuổi, con gái anh mạnh khỏe và phát triển tốt cả tinh thần và thể chất. Bé luôn vui cười rạng rỡ như mọi em bé hạnh phúc khác, bởi người cha tuyệt vời đã mang đến cho bé tình yêu đủ đầy của một gia đình trọn vẹn. 
Anh viết cho con gái: “Ít ra cuộc đời đã không lấy đi của ba tất cả, ba vẫn còn Ủn để nhớ, để thương, để quay về tìm nơi bình lặng sau cơn sóng dữ. Có nơi để tìm chút hạnh phúc nhỏ nhoi nhưng là tất cả với ba bây giờ. Thật đáng sợ khi không còn gì bám víu trong dòng nước dữ, con người ta sẽ để mặc cho dòng đời cuốn đi... Cảm ơn con đã níu ba lại để không gục ngã, để hôm nay nhận thấy tim mình còn thổn thức vì con”. Tấm gương của anh Trình Tuấn (Hà Nội) – người đàn ông “gà trống nuôi con” không chỉ lay động, mà còn tạo cảm hứng cho biết bao người mẹ cố gắng dành thời gian và “nguồn dinh dưỡng thương yêu” cho con mình.
2. Chị là một nhà báo uy tín, cá tính quyết liệt từ quan điểm sống cho đến nghề nghiệp. Hôn nhân sớm đổ vỡ, chị làm mẹ đơn thân với quyết tâm con trai chị phải là em bé hạnh phúc. Bốn tháng rưỡi, em bé được mẹ đưa ra biển lần đầu, chị cố tình để sóng đánh vào con - “tôi muốn nó dạn nước sớm, vì tôi không biết bơi”. Hai tuổi, bé bắt đầu theo mẹ đi công tác, đi nhờ xe đồng nghiệp, xe đò, hoặc máy bay... chị không nề hà gì. Khi con năm tuổi, chị vượt qua nỗi xấu hổ “từng ấy tuổi mà không biết bơi” để học bơi cùng con. Rồi bé tập xe đạp, tập bóng rổ, đá bóng, lớn lên… mẹ luôn phía sau, đủ gần để bé an toàn và được yên tâm, đủ nghiêm khắc và khoảng cách để bé chủ động trưởng thành như một cậu con trai mạnh mẽ. 
Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Hai mẹ con họ đã cùng nhau đến hải đăng cực Bắc, đến chân dãy Hoàng Liên Sơn, đến Cà Mau, đã bay qua Thái Bình Dương. “Xe đò, tàu hỏa, máy bay, đi bộ, trèo đèo lội suối đủ cả. Đôi khi, vào những sáng cuối tuần hiếm hoi chiến thắng được cơn buồn ngủ mãnh liệt mà vùng dậy cùng nó đạp xe ì ạch quanh hồ Tây thơ mộng, tôi đã chủ quan nghĩ mình là một người mẹ có thể làm cha được”. Tôi tin nhiều người bố ao ước mình có thể làm được nhiêu đó việc cho con mình, như cách nhà báo Thu Hà đã “làm cha”.
3. Diva Hà Trần mồ côi mẹ từ năm 14 tuổi. Mẹ cô, Nhà giáo ưu tú - danh ca Vũ Thúy Huyền (bà là Trưởng khoa Thanh nhạc đầu tiên của Học viện Âm nhạc Quốc gia) bị bạo bệnh, những ngày tháng cuối bà không nói gì về âm nhạc với con gái mình. “Mẹ chỉ căn dặn về việc chăm sóc những thành viên còn lại trong gia đình. Mẹ dặn tôi phải thương yêu những người thân. Tôi ý thức rằng, mẹ tôi là một sợi dây nối trọn vẹn và chặt chẽ các thành viên trong gia đình lại với nhau. Khi chiếc dây mất đi, tôi sẽ là chiếc dây kế tiếp, để làm công việc đó. Từ sau khi mẹ mất đến giờ, tôi luôn luôn cố gắng níu giữ sợi dây chặt chẽ đó đối với người thân của mình”. 
Cô gái nhỏ đã loay hoay lớn lên, vượt qua nỗi thiếu vắng tình yêu của mẹ, cô can đảm và kiên định thực hiện sứ mệnh là “sợi dây nối” uyển chuyển bền chặt. Với di sản thương yêu được truyền từ mẹ, cô đã trưởng thành và mạnh mẽ, cân bằng trước mọi chông chênh của đời sống. Tới giờ, Trần Thu Hà là một trong số ít nghệ sĩ có hạnh phúc gia đình trọn vẹn, cô sống tình cảm và tín nghĩa nhưng cũng luôn tỉnh táo và công minh. Cô khẳng định về đích đến của đời mình: “Gia đình mới là giá trị thật sự mà tôi luôn tìm kiếm và nâng niu”.
***
Đây là ba câu chuyện nhỏ về gia đình mà tôi muốn kể cho bạn. Tôi chọn ba cảnh huống gia đình cá biệt ấy, vì nhìn thấy ở đó những mất mát, và cả những cảm động nồng ấm - như chính bức tranh rộng lớn về đời sống này. Nếu bạn đang có một gia đình toàn vẹn và hạnh phúc viên mãn, xin chúc mừng và mong bạn giữ gìn báu vật ấy. Còn nếu ngôi nhà của bạn bị khuyết góc nào đó, xin đừng tuyệt vọng. Chỉ cần trái tim bạn thanh thản, đủ niềm tin và tình thương yêu, chắc chắn bạn sẽ tạo dựng được một mái ấm thật sự, theo cách của riêng mình. Quà tặng vô giá chúng ta có thể tặng bạn đời, con cái và những người ruột thịt của mình: hãy luôn để gia đình là nơi “vương vấn bước chân ra đi, ấm áp trái tim quay về”*, như ô cửa sáng tươi tràn đầy năng lượng để bạn mở ra, bước vào cuộc đời.

Học cách nắm tay vợ

Hãy bất chợt nắm tay vợ ở chỗ đông người… Và có nắm tay thì phải nắm thật chặt.

Không phải là vợ chồng son thì mấy khi quan tâm đến việc nắm tay nhau. Có chăng, nếu vợ “chủ động” thì các ông chồng cũng đáp lại cho “phải lẽ”. Đôi khi thấy vợ chồng nhà ai âu yếm nắm tay hoặc cặp tay nhau đi, chắc không ít người thấy… buồn cười, cho là họ đang…đóng kịch!

Tôi nhớ trong Đời thừa của Nam Cao có một đoạn: “Hộ khẽ thở dài và lắc đầu ái ngại. Hắn dịu dàng nắm lấy tay sã xuống của Từ. Cái bàn tay lủng củng rặt những xương! Trên mu bàn tay, những đường gân xanh bóng ra, làn da mỏng và xanh trong, xanh lọc. Cái cổ tay mỏng manh. Tất cả lộ một cái gì mềm yếu, một cái gì ẻo lả, cần được hắn che chở và bênh vực, một vẻ bạc mệnh, một cái gì đau khổ và chật vật, cần được hắn vỗ về an ủi...”. Mỗi lần nhớ đến đoạn văn này, tôi lại nghĩ đến bàn tay của vợ tôi. Đôi khi nằm trên giường ngủ, nắm lấy tay vợ, trong tay tôi là bàn tay gầy gầy, xương xương, tôi cứ nghĩ đến sự vất vả, nhọc nhằn, chịu đựng của Từ, biết đâu là của vợ tôi…

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Tôi nghĩ, nắm tay là một biểu hiện tình cảm nồng ấm. Ngày yêu nhau, một trong những cảm giác thân mật đầu tiên là nắm lấy tay bạn gái, rồi dần dà là nắm lấy tay nhau. Đến lúc ôm hôn nhau coi như là đi đến giới hạn cuối cùng của bày tỏ tình cảm rồi (tôi thấy lạ là thế hệ trẻ hơn bây giờ dễ dàng đi đến Z quá, phải chăng chuyện bản năng đã được đặt cao hơn tình cảm?). Nắm tay còn là sự cảm thông, chia sẻ, động viên, nhất là trong những hoàn cảnh khó khăn, đau đớn. Người vợ đang hồi hộp trước giờ vào phòng sinh, một cái nắm tay xiết chặt sẽ giúp người vợ thêm sức lực và tự tin vượt cạn. Nắm tay còn là sự thấu hiểu, nhất là khi có vấn đề gút mắc, mâu thuẫn. Nó cũng chứa đựng cả tinh thần san sẻ, động viên mà không phải người nào cũng thể hiện được, trừ những người rất thân thiết gần gũi. Nắm tay còn thể hiện sự chở che, bảo bọc. Khi đó, vai trò đàn ông, làm chồng, trụ cột gia đình được thể hiện rõ để khẳng định sự chống đỡ của bản thân, giúp vợ con yên tâm trước các thử thách.

Vậy đó, cái nắm tay rất nhiều ý nghĩa, nhưng đôi khi chúng ta quên hoặc không chú ý thực hiện thường xuyên. Tôi tin, chỉ cái nắm tay (một cách thật lòng, đừng hờ hững, đừng đóng kịch) là đã có thể nói lên rất nhiều điều với vợ. Và, tất cả các bà vợ chắc chắn đều hiểu “thông điệp” sau mỗi cái nắm tay đó.

Hãy bất chợt nắm tay vợ ở chỗ đông người… Và có nắm tay thì phải nắm thật chặt.

“Văn hóa” gia đình

Ba thích vô cùng cái cảm giác cả nhà rong ruổi trên đường. Con trai ngồi lọt trong lòng ba phía trước, con gái ôm eo ba phía sau...

Dạo gần đây ở cơ quan, ba nghe người ta thường nhắc tới “văn hóa công ty”, bỗng dưng ba nghĩ tới các con, nghĩ tới "văn hóa gia đình" mình. Đó cũng là lúc, ba nhớ tới lời hẹn cuối tuần, cả nhà mình sẽ đi nhà sách, có khi chẳng để mua gì, mà đó là việc quen thuộc.

Gần nhà, có hai điểm hẹn mối ruột với mấy cha con, đó là rạp phim “Trang trí” và nhà sách “Kỳ lạ”. Tên của chúng, là do các con tự đặt, nhân những sự kiện bí mật chỉ có cha và con trai biết. Quả là thú vị, khi giữa cha con ta tồn tại những điều nho nhỏ như thế. Mẹ “ganh tỵ” lắm, nhiều lần dò hỏi, nhưng ba quyết không nói ra, như lời con trai dặn. Bù lại, mẹ cũng có những chuyện riêng với con gái, mà ba và con trai đành ấm ức khi bị gạt ra rìa…

Ba thích vô cùng cái cảm giác cả nhà rong ruổi trên đường. Con trai ngồi lọt trong lòng ba phía trước, con gái ôm eo ba phía sau, cả nhà mình “cột” lại với nhau bằng một sợi dây đai an toàn và đôi tay của mẹ bao chót. Những lúc ấy, ba thấy đời mình sao mà bình yên đến lạ.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Ba chỉ là anh công nhân bình thường, tự biết mình không đủ sức để dạy các con những điều cao xa, rộng lớn. Ba chỉ có thể cùng con xem một bộ phim hoạt hình trên ti vi, bàn bạc với nhau như thể bạn bè trang lứa. Buổi tối, ba luôn gắng giữ thói quen đọc cho con nghe cuốn truyện tranh nào đấy trước khi ngủ. Ngày nghỉ, ba dạy con trai kiểm tra xem bóng đèn nào đã bị cháy, vòi nước nào sắp hư, để rồi cùng nhau đi mua đồ mới về thay. Con luôn miệng “phụ ba”, nghe sao mà đáng yêu quá. Con gái thì được mẹ mua cho búp bê và đồ hàng, tỉ mẩn khâu áo đầm, cột tóc cho em búp bê...

Khoảnh khắc ba thích nhất là lúc cả nhà mình quây quần ăn cơm, với những món ruột, mà ba biết, khi lớn lên, dù no ấm thế nào, mùi vị của chúng cũng theo các con mãi. Bởi vì đó là thức ăn mẹ nấu. Là những thứ mà “chỉ bếp nhà mình mới có”. Ba có tham lam và kỳ vọng quá không? Ba răn con phải biết quý trọng đồ chơi, không có mới nới cũ, lãng phí. Cứ mỗi dịp gì đó, mẹ lại chụp hình cho cả nhà, như một cách để các con hiểu rằng, sự sum vầy hiện tại là vô giá. Này là con gái đang cưỡi chiếc xe đạp ba bánh đầu đời. Đây, con trai vừa rụng chiếc răng sữa “mặt tiền”, nụ cười hơi sún coi ngộ quá. Lại nữa, hôm ấy trời mưa, cả nhà mình đang ăn khoai lang mẹ quạt than nướng đây mà… Những tấm ảnh kỷ niệm ấy được lưu giữ cẩn thận, lâu lâu cả nhà lại mở ra cùng xem, tha hồ mà nhắc lại những khoảnh khắc ấm áp đã qua dưới mái nhà mình.

Chờ anh đến… tuổi hưu?

Anh tính rồi, chừng nghỉ hưu, lo cho hai đứa nhỏ xong xuôi, công việc vợ con đầy đủ, khi đó anh sẽ ly hôn chung sống với em!

Tôi cúi mặt trước dự định tốt lành anh đang hớn hở vẽ ra cho mình. Tôi ba mươi hai tuổi, là nhân viên công ty anh từ lúc mới tốt nghiệp, đi làm đến giờ. Rồi tôi lấy chồng, cũng là đồng nghiệp. Hôn nhân không mấy hạnh phúc vì chồng tôi an phận, ít biết dịu ngọt quan tâm. Chúng tôi hay cãi nhau. Mỗi lần như vậy, tôi lại đi làm với đôi mắt sưng húp vì khóc và mất ngủ.

Anh nhận ra điều đó, hay bâng quơ an ủi tôi, rồi nâng đỡ tôi lên phó một bộ phận. Trong lúc buồn bã, yếu lòng, tôi ngã vào tay anh. Từ đó về sau, cứ thỉnh thoảng anh lại gọi tôi “cùng đi công việc” một lần. Tôi có thai với anh, nhưng không dám nói sự thật cho chồng tôi biết. Anh không nói gì, chỉ bảo, nếu muốn sinh con cho anh, thì phải ly hôn với chồng. Anh sẽ lo hết. Tôi loay hoay, cuối cùng quyết định báo tin “đổ vấy” cho chồng. Chồng tôi nhẹ nhàng bảo, hồi nhỏ anh bị quai bị, vô sinh, nếu em sinh con, chúng ta sẽ để nuôi, không có vấn đề gì. Tôi vừa nhục nhã vừa uất nghẹn với ý nghĩ: bấy lâu bị chồng lừa dối chuyện vô sinh. Tôi cương quyết đòi ly hôn. Chồng tôi cũng chẳng phản đối, chỉ nói đơn giản “tùy em quyết định”.

Hai mươi bảy tuổi, tôi thành người phụ nữ đã qua một lần đò, với cái bào thai cuối cùng cũng không giữ được. Tự do rồi, tôi chính thức cặp bồ với anh, tất nhiên là lén lút. Chồng cũ của tôi bị anh tìm cách cho nghỉ việc. Tôi cũng không bận tâm vì còn mải mê vui sướng với những chăm chút của anh, bằng lòng với những “chiến lợi phẩm” vật chất do anh mang lại.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Ban đầu tôi chỉ nghĩ đơn giản là mình kiếm một chỗ dựa, một người đàn ông để được bảo bọc. Nhưng dần dà, tình cảm phát sinh, tôi khóc thầm những đêm thui thủi một mình, thèm một người đàn ông cho riêng mình, nghĩ giờ này anh đang êm ấm bên vợ con, những người mà càng gần gũi bên anh, tôi càng cay đắng nhận ra, họ mới là người thân, được anh coi trọng. Còn tôi, dù có toàn tâm toàn ý với anh thế nào, tôi mãi mãi vẫn là người ngoài, một cô nhân tình trong bóng tối. Vậy thôi.

Một lần, tôi tình cờ nghe đám phụ nữ nhiều chuyện trong công ty thì thầm, sếp đang tăm tia em kế toán trẻ đẹp mới vào. Tôi giật mình, nhưng cho rằng đó chỉ là tin đồn của những kẻ ganh ăn tức ở, nhằm hạ uy tín anh. Muốn hỏi anh cho rõ, nhưng những quyền lợi kinh tế gắn kết nhau và cái vị thế nhân viên lệ thuộc đã ngăn tôi lại. Rồi lại rộ lên những xì xầm là có người gặp sếp “đi khách sạn” với cô nhân viên PR bốc lửa dưới chi nhánh. Tôi mặc kệ mọi thứ, nổi cơn tam bành với anh, buộc anh giải thích về những lời đồn đó. Anh chối quanh, thề thốt, mang dao ra dọa sẽ “chứng minh sự trong sạch” cho tôi thấy. Những lời dỗ dành của một người đàn ông nhiều kinh nghiệm cả cuộc sống lẫn tình trường đã làm tôi bùi tai…

Chừng ấy thời gian quen anh, tôi sống trong khổ sở vì ghen tuông, vì ra vô bệnh viện giải quyết, bởi những dằn vặt toan tính của riêng mình để giữ anh, một người đàn ông không có gì hấp dẫn bề ngoài. Chẳng hiểu tình yêu hay thói quen đã khiến tôi dù biết mình mù quáng vẫn không dứt ra được. Hạn hữu lắm, chúng tôi mới cùng nhau xuất hiện ở nơi công cộng, bởi sự chênh lệch tuổi tác thu hút những ánh mắt tò mò của người xung quanh. Điều đó làm cho anh khó chịu, khiến tôi ngại ngần. Tôi ngày càng vật vã với những hờn ghen của mình. Từ lúc bỏ đi cái bào thai thứ ba, tôi cũng không còn khả năng làm mẹ nữa… Lẽ ra, ở tuổi ngoài ba mươi, tôi vẫn có thể làm lại từ đầu. Tôi dư tự tin và kiêu hãnh để khiến anh phải lồng lộn, lo nắm giữ. Nhưng, tôi không làm được. Ngược lại, tôi loay hoay canh chừng những mối quan hệ của anh, mải mê tìm hiểu, thấp thỏm lo âu khi biết mình ngày càng nhàm chán, quen thuộc trong mắt anh. Lời dỗ dành rằng, tôi mới chính là chỗ dựa, là “đồng minh” của anh, khiến tôi mờ mắt bỏ qua những lần anh ham của lạ. Tôi là gì mà có thể ra mặt canh chừng anh? Vợ anh còn phải cam chịu kia mà! Tôi không ghen với chị ấy vì nghĩ chị chẳng có gì nguy hiểm, anh đối với gia đình chỉ là chu toàn là bổn phận. Tôi chỉ cần trái tim người đàn ông mình yêu …

Lâu rồi, những người theo đuổi tôi đã lần lượt bỏ cuộc. Chỉ vài năm nữa thôi, anh cũng tới tuổi hưu. Khi đó, anh sẽ thật sự thuộc về em, bù đắp cho em… Có lần, anh đề nghị tôi nghỉ việc cho êm chuyện, anh nuôi, nhưng tôi cương quyết gạt đi. Tôi im lặng ngó lại chính mình… Tôi đã trên dưới bốn mươi, không con cái, gia đình, chẳng có gì ràng buộc hoặc mong chờ… Tôi sẽ sở hữu một người đàn ông biết toan tính sắp đặt đời mình đâu ra đó, tinh tươm hết rồi. Tôi sẽ cùng người ấy đối mặt với những căn bệnh tuổi già, hay những ngày ấm êm thơ mộng như phim kiểu “trồng hoa nuôi gà” ư? Tôi sẽ hầu hạ anh bữa cơm ly nước, cùng anh ôn lại những ký ức đẹp đẽ trong cuộc đời bay nhảy của mình chăng? Không! Tôi chắc chẳng đủ dũng khí để “hốt cú chót” kiểu ấy. Thậm chí, để ngay lúc này, can đảm nhìn thẳng vào anh và hỏi một câu: Khi ấy, anh còn lại gì để mà cho em? tôi cũng u mê không làm nổi…