Yêu con trai nhà giàu, tôi bị gia đình người yêu khinh rẻ ra mặt

Sự cách biệt về gia thế khiến tôi trăn trở không biết có nên tiến tới với người yêu hay không.

Tôi năm nay 31 tuổi. Tôi sinh ra trong một gia đình không mấy khá giả, bố mẹ lại li hôn từ sớm. Là chị cả trong gia đình, tôi cũng gắng thay gia đình nuôi em ăn học rồi lo cho công việc. Suốt bao nhiêu năm sống ở Hà Nội, tôi chưa bao giờ được tự do thoải mái, dù vất vả cực khổ hay không cũng không dám nghỉ việc hay phàn nàn với bất cứ ai, luôn tự ti về hoàn cảnh.

Tôi lao vào học nâng cao để kiến thức, xây dựng hình ảnh mình trở nên thật tốt đẹp để đến khi gặp anh nào đó, ít ra tôi cũng đủ tự tin sánh bước. Thế là trời cũng se duyên cho tôi. Năm 28 tuổi, tôi được gặp người yêu hiện tại. Anh là con trai duy nhất trong gia đình. Bố mẹ anh còn có công ty riêng, điều kiện sống rất khá giả. Chúng tôi có một khoảng thời gian đủ dài để cảm nhận hạnh phúc, vui buồn, mừng giận là gì.

Yeu con trai nha giau, toi bi gia dinh nguoi yeu khinh re ra mat

Ảnh minh họa

Tôi biết từ khi quen nhau, anh đã xác định bên cạnh tôi, muốn cưới tôi làm vợ. Anh tự tin giới thiệu tôi với mọi người xung quanh, công khai với gia đình và bạn bè. Tuy nhiên, gia đình anh tỏ vẻ không thích tôi. Thậm chí, chị gái anh, người chưa từng gặp mặt tôi, cũng nhắn tin kết bạn trên facebook, khuyên chúng tôi nên chấm dứt mối quan hệ này. Chị nói rằng, gia cảnh của tôi không phù hợp với gia đình anh, mong tôi buông tha cho anh.

Ngày anh đưa tôi về ra mắt, cả gia đình đều tỏ ý không hài lòng về chúng tôi. Bố mẹ anh không vồn vã, hỏi han gì về tôi, coi tôi như không khí. Bữa cơm hôm đó, tôi như người thừa, chỉ nhìn gia đình anh nói chuyện với nhau. Dù anh cố gắng để kết nối tôi với gia đình anh, nhưng họ vẫn lờ đi. Sau cuộc gặp mặt đó, gia đình anh trả lại quà mà tôi mang đến, bảo rằng họ không quen ăn mấy thứ bánh trái đó. Tôi chỉ biết buồn bã, lẳng lặng cầm về.

Tôi hiểu cho tấm lòng cha mẹ anh, làm cha làm mẹ ai cũng muốn con mình cưới được người môn đăng hộ đối, mong cho con sống hạnh phúc. Tôi có nên rút lui, để anh có thể kết hôn với người con gái khác phù hợp hơn không?./.

Kết hôn 5 năm, chồng tôi vẫn còn nhớ đến người yêu cũ

Tôi cứ nghĩ qua năm tháng, tình cảm của chồng sẽ dần thay đổi nhưng có lẽ tôi đã nhầm.

Đã ai gặp phải tình huống bị chồng lạnh nhạt như tôi chưa?

Vợ chồng tôi kết hôn được 5 năm, có một bé trai 3 tuổi. Công việc của chúng tôi đều ổn định, có thu nhập tốt, hai bên gia đình thì thân thiết, "môn đăng hộ đối".

Dính bầu trước khi cưới, tôi bị chính mẹ đẻ xử ép

Hai tháng sau, tôi phát hiện mình có thai. Khi thông báo với bạn trai, anh hào hứng về nói với mẹ để chuẩn bị tính chuyện cưới xin.

Nhiều lúc tôi không hiểu mình có chỗ đứng thế nào trong lòng mẹ. Từ nhỏ, mẹ đã rất nghiêm khắc nhưng bà chưa bao giờ để tôi phải khổ cực. Tôi được mẹ cho ăn học với cuộc sống đầy đủ hơn nhiều bạn cùng trang lứa. Lúc đó tôi cảm thấy rất vui. Nhưng từ khi tôi tốt nghiệp cấp 3 và vào đại học, mẹ nhiều lần tâm sự dặn dò tôi không được yêu đương lăng nhăng, nếu yêu người nào cũng phải dẫn về cho mẹ xem rồi mới quyết định. Tôi nghĩ, chắc mẹ lo lắng cho mình nên mới như thế.

Tôi được mọi người khen ngợi là thông minh và có diện mạo ưa nhìn, thuộc tuýp dễ yêu mến. Vì vậy, thời đại học, tôi có nhiều bạn trai theo đuổi, trong đó tôi ưng một anh bạn cùng lớp. Nhớ lời mẹ dặn, tôi đưa về ra mắt ngay khi tình yêu chớm nở nhưng mẹ không đồng ý. Mẹ chê gia đình họ không cơ bản lại xa xôi. Thế là mối tình đầu của tôi vụt tắt.

Làm con gái bác giúp việc có bầu, tôi xin cưới bác phản đối

Bố và dì tôi không thích em vì không môn đăng hộ đối. Nhưng tôi cứ quyết họ đành nghe theo. Thế nhưng bác Hiền lại khác, bác phản đối kịch liệt.

Xuất thân từ gia đình có điều kiện, nên tôi được học trường tốt, dùng những thứ tốt, không bao giờ phải ước mơ về vật chất. Nhưng về gia đình thì tôi lại là một đứa trẻ bất hạnh. Bố mẹ tôi ly hôn từ năm tôi mới 3 tuổi, tôi ở với bố còn anh trai thì ở với mẹ. Sau ly hôn mẹ chuyển về quê, còn tôi vẫn ở thành phố nên rất ít khi tôi được gặp mẹ. Có lẽ vì điều đó mà bố bù đắp cho tôi bằng vật chất.

Năm tôi 7 tuổi bố tái hôn, vợ mới của bố sinh ngay cho bố một cô con gái. Nhìn đứa em mà tôi ghen tỵ vì nó có đầy đủ tình yêu của cả bố và mẹ. Cũng vì thế tôi không thích nó, còn nó lúc nào thích chơi với tôi thấy phiền. Không có mẹ ở bên, tôi lớn lên trong sự thiếu hụt tình cảm, tính cách cộc cằn, nóng nảy và ương bướng.