![]() |
Ảnh minh họa. |
![]() |
Ảnh minh họa. |
“Anh về nói với ba mẹ phải qua đây xin lỗi ba má em. Nếu không, em không hứa là sẽ yên chuyện đâu đấy. Nghèo mà không biết thân phận”- giọng Bích Liên the thé thật chói tai.
Nhớ một ngày chưa xa… trước ngày cưới cả tháng, hai kẻ say đắm yêu nhau đã lên kế hoạch chụp một bộ ảnh cưới thật đẹp. Lên mạng tham khảo, hỏi ý kiến bạn bè, lựa đi chọn lại, cuối cùng cũng duyệt được một địa chỉ ảnh cưới có thương hiệu.
Một ngày đẹp trời, hai đứa cùng ê kíp chụp ảnh rong ruổi từ sáng đến tối: hết phố cổ lại lên cầu Long Biên, rồi lang thang ra bãi cát sông Hồng, cười, diễn đủ mọi tư thế… mệt phờ nhưng vui vì đã lưu giữ cho mình những khung hình đẹp.
Năm đó anh 19 tuổi. Anh đã yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Anh và cô là bạn đại học cùng khoa cùng khóa nhưng không cùng lớp, vào ngày tân sinh viên đến đăng ký nhập học, mấy ngàn tân sinh viên cùng xếp hàng chờ làm thủ tục đăng ký, anh mặc một chiếc áo sơ mi kẻ màu xanh da trời và quần bò, tình cờ đứng xếp hàng sau cô, và tình cờ hơn nữa là cô cũng mặc áo sơ mi kẻ màu xanh da trời và quần bò đứng xếp hàng trước anh. Do đông người chen lấn nên khi cô bị đẩy lùi lại đã vô tình dẫm lên chân anh, cô vội quay lại mỉm cười xin lỗi anh. Cô, mái tóc dài đen nhánh, được buộc cao phía sau gáy, đôi mắt to tròn như biết nói, khi cô cười bên khóe miệng có hai núm đồng tiền rất dễ thương. Từ ngày hôm đó anh luôn tin rằng đây chính là mối duyên ông trời sắp đặt cho anh, anh đã trúng tiếng sét ái tình với cô ngay từ cái nhìn đầu tiên trong ngày hôm đó.