Trước ngày nộp đơn ly hôn, chồng giật mình vì vợ gõ cửa gấp gáp...

Theo kế hoạch sáng hôm sau Quý sẽ lên tòa nộp đơn ly hôn. Nhưng đêm ấy khi Quý vừa chợp mắt thì cửa phòng bỗng vang lên những tiếng gõ gấp gáp.

Có một thực tế phũ phàng là hôn nhân chưa bao giờ toàn màu hồng, trái lại nó chứa đựng rất nhiều khó khăn, trắc trở. Thế nhưng bên cạnh đó hôn nhân sẽ mang lại cho mỗi người những giá trị đáng quý và chỉ dành cho ai biết trân trọng, dành tâm sức vun đắp.
Quý (31 tuổi) chia sẻ bản thân anh đã từng mắc sai lầm dẫn đến suýt mất đi tổ ấm nhỏ. "Tôi thừa nhận bản thân là mẫu đàn ông khá gia trưởng, luôn muốn người phụ nữ của mình phải nghe lời, quan niệm việc nhà và trông con là việc của phụ nữ. Khi yêu tôi có thể nhún nhường nhưng đã lấy về làm vợ là cô ấy phải nghe theo mọi sự sắp đặt của chồng", Quý nói.
Cẩm - vợ Quý lại không phải mẫu phụ nữ nhu mì và quá nghe lời chồng như anh mong muốn. Chính vì thế sau khi về chung sống dưới một mái nhà, những mâu thuẫn giữa họ bắt đầu nảy sinh và tăng dần cả về mức độ lẫn tần suất. Đặc biệt sau khi Cẩm sinh con trai đầu lòng thì mối quan hệ vợ chồng trở nên vô cùng căng thẳng.
Cẩm oán trách chồng không chia sẻ việc nhà, chăm con với vợ. Quý chê bai vợ không làm tròn bổn phận, không phải một người vợ tốt . Những tranh cãi và mâu thuẫn hàng ngày tích tụ dần cũng đủ khiến cuộc hôn nhân trở nên ngột ngạt và bí bách. Cuối cùng trong lòng Quý vô thức bật thốt lên một câu hỏi, rằng anh kết hôn để làm gì, thà rằng ở một mình còn thanh thản và nhẹ nhõm hơn nhiều.
Truoc ngay nop don ly hon, chong giat minh vi vo go cua gap gap...
 
"Chiều ấy tan làm tôi có đi uống bia với mấy người bạn. Về nhà thấy vợ đang úp mì gói ăn tạm, tôi tức giận hỏi cô ấy tại sao không nấu cơm cho chồng. Vợ tức tối quát tôi có tay thì tự đi mà nấu, cô ấy mệt không hầu được. Tôi và vợ cãi nhau một trận nảy lửa. Quá mệt mỏi với cuộc sống gia đình, tôi đã đưa ra quyết định ly hôn ngay tối hôm ấy. Vợ tôi nhìn lá đơn khá lâu rồi đặt bút ký lên đó mà không nói gì thêm. Có lẽ cô ấy cũng chán chường với hôn nhân rồi", Quý kể.
Theo kế hoạch sáng hôm sau Quý sẽ lên tòa nộp đơn ly hôn . Nhưng đêm ấy khi Quý vừa chợp mắt thì cửa phòng bỗng vang lên những tiếng gõ gấp gáp. Mở cửa ra là hình ảnh Cẩm đang bế cậu con trai 4 tuổi của họ, bé đã sắp lả đi trên vai mẹ.
“Con lên cơn sốt cao quá, còn khó thở nữa, anh cùng em đưa con vào viện cấp cứu với”, Cẩm đỏ hoe mắt nói với chồng. Nhìn má cô đỏ bừng, anh chợt đưa tay lên sờ trán vợ thì phát hiện cô cũng đang sốt nóng hầm hập. Hóa ra tối nay Cẩm không nấu cơm thì ốm thật, chưa nói còn chăm sóc con trai cũng đang bị bệnh của họ.
Đêm ấy Quý một mình thức trông con trong viện vì Cẩm mệt quá nên ngủ thiếp đi. Cả đêm trông chừng con, Quý mới thấm thía nỗi vất vả, nhọc nhằn của những người mẹ chăm con nhỏ. Nhìn con thở gấp khó nhọc vì căn bệnh viêm phổi mà anh thấy xót xa vô cùng. Trước đây anh giao phó hết việc, trông con cho vợ, những lúc anh bên con là khi bé khỏe mạnh và sạch sẽ, chưa khi nào anh phải trải qua cảm giác đau thắt ruột gan khi nhìn con đau đớn, khó chịu giữa cơn bệnh tật thế này. Bản năng làm bố trong Quý trỗi dậy và giày vò khiến anh cả đêm không thể yên lòng.
Nhìn sang vợ, anh chợt nhận ra Cẩm đợt này gầy và xanh xao hơn nhiều. Mở điện thoại xem lại những bức ảnh thời hai người yêu đương, cô phơi phới yêu đời và hồng hào, có sức sống là thế. Sau khi kết hôn, hết bầu bí lại cảnh con mọn, cô thực sự chưa có được ngày nào rảnh rỗi. Mới chỉ 1 đêm thức trông con mà Quý đã uể oải thế này, mấy năm qua Cẩm đã phải thức bao đêm như thế?
Truoc ngay nop don ly hon, chong giat minh vi vo go cua gap gap...-Hinh-2
 
“Tôi nhận ra mình thật sự quá vô tâm và ích kỷ. Luôn tự cho rằng đàn ông phải làm công to việc lớn, việc nhà và con cái là của vợ nhưng nhìn đi nhìn lại thì tôi cũng đã làm được gì đâu?”, Quý chia sẻ.
Sáng hôm sau Cẩm nhìn sự thay đổi của chồng mà ngạc nhiên. Quý chủ động mua đồ ăn sáng cho vợ con, chăm chút cho con từng li từng tí, điều gì không biết sẽ hỏi cặn kẽ vợ chứ không để vợ làm. Thấy con trai còn ốm nhưng bé lại vui vẻ tươi cười suốt buổi, Quý tò mò hỏi con thì bé hồn nhiên đáp: “Vì hôm nay bố chơi với con cả ngày”. Câu nói ngây thơ của con trai khiến Quý lặng người mất một lúc, thầm hối hận vì anh làm bố mà quá thờ ơ và vô trách nhiệm với con. Tối hôm ấy, lúc về nhà lấy thêm đồ vào viện cho con, Quý đã lặng lẽ xé đơn ly hôn.
“Tôi nhận ra nếu không phải vì nguyên nhân bất khả kháng thì con cái được sống trong gia đình đủ đầy cả bố mẹ vẫn là tốt nhất cho chúng. Tôi và vợ thật ra không có mâu thuẫn gì lớn, chỉ là tôi quá ích kỷ và vô tâm khiến vợ nản lòng. Thấu hiểu những vất vả của vợ, nhận ra giá trị của gia đình và lòng thương con, tôi quyết tâm sẽ thay đổi bản thân. Có thể ngày một ngày hai chưa làm tốt ngay được nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức…”, Quý tâm sự.

Viết đơn ly hôn xong, không ngờ anh ký luôn mà chẳng chút do dự

Tôi đã yêu cầu nói chuyện nhưng anh ta nói là: Tùy mày, muốn làm sao thì làm.

Gửi các bạn độc giả, tôi có câu chuyện muốn chia sẻ và mong muốn nhận được lời khuyên của các bạn.

Tôi năm nay 36 tuổi, kết hôn được 12 năm, ban đầu là do mai mối không có thời gian tìm hiểu, sau đó về sống chung mới nhận thấy không có điểm hòa hợp về tính cách. Tính tình chồng thô lỗ, cục cằn, không quan tâm đến cảm xúc của vợ, hay nói dối. Trong thời gian hôn nhân vẫn nhiều lần tán tỉnh người khác, anh ta viện lý do tôi không trong trắng và không nói cho anh ta biết trước khi kết hôn .

Vừa nộp đơn ly hôn, vợ tôi bỗng tái mặt ngồi thụp xuống

Trong lòng tôi lúc ấy vừa bất ngờ vừa hoảng hốt song cũng có phần vui mừng. Tôi suy nghĩ thật nhanh và quyết định lao vào tòa án rút đơn.

Tôi và vợ kéo nhau ra tòa ly hôn sau vỏn vẹn 7 tháng chung sống. Lúc yêu đương thì khá vui vẻ mà không hiểu sao về ở chung dưới một mái nhà, chúng tôi lại cãi nhau liên miên không ngớt. Chẳng ai chịu nhường ai, ai cũng muốn giành phần thắng. Cuộc sống gia đình thì mọi người biết rồi đấy, có ti tỉ những rắc rối và phức tạp, vô vàn va chạm và mâu thuẫn, thành ra tình cảm vợ chồng ngày càng đi xuống.

Cưới nhau được 7 tháng, trong một lần cãi nhau nảy lửa, tôi và vợ đã dứt khoát ký đơn ly hôn. Hôm đó tôi và vợ cùng ghé qua tòa án để nộp đơn ly hôn. Lúc từ tòa án trở ra, đột nhiên sắc mặt vợ cũ thay đổi, cô ấy bụm miệng rồi ngồi thụp xuống lề đường. Tôi hốt hoảng lại gần hỏi cô ấy bị làm sao thì phát hiện vợ đang nôn khan.

Tôi chỉ nghĩ vợ có vấn đề về dạ dày. Nhưng cô ấy bảo trước nay cô ấy chưa từng bị như thế, sáng nay ngủ dậy bị nôn khan một lần, bây giờ là lần thứ hai. Tôi hốt hoảng nhớ đến một khả năng, bèn hỏi về chu kỳ của vợ. Trước đây chị gái tôi mang bầu về nhà chơi, sáng nào cũng thấy chị nôn khan như vậy.

Vua nop don ly hon, vo toi bong tai mat ngoi thup xuong

Cô ấy cũng ngớ người, nói rằng quả thật đã bị trễ kinh nhưng không để ý lắm. Trong lòng tôi lúc ấy vừa bất ngờ vừa hoảng hốt song cũng có phần vui mừng. Tôi suy nghĩ thật nhanh và quyết định lao vào tòa án rút đơn. Sau đó tôi chở vợ đi siêu âm thì đúng thật là cô ấy đã mang thai được 8 tuần.

Vì đã có con nên dĩ nhiên chuyện ly hôn chúng tôi chẳng nghĩ đến nữa. Tôi và vợ nhìn nhau cười, có lẽ cái duyên của chúng tôi chưa hết nên đứa con mới đến vào đúng lúc này.

Thế nhưng khi về nhà thông báo tin vui ấy với mẹ tôi thì bà lại sẩm mặt lại. Bà bảo nếu chúng tôi không ly hôn thì hãy dọn ra ngoài mà sống. Bà đã chán ngấy việc chứng kiến cảnh tượng chúng tôi cả ngày chí chóe cãi nhau như trẻ con rồi. Có hai vợ chồng đã vậy, thêm một đứa trẻ nữa thì chắc chúng tôi hằn học, mắng chửi nhau suốt ngày. Bà muốn hưởng tuổi già yên bình chứ không muốn phải đau đầu nhức óc vì chúng tôi nữa.

Tôi nghe xong mà sửng sốt. Chuyển ra ngoài ở riêng phải tốn tiền thuê nhà không nói. Vợ tôi còn bầu bì rồi sinh con nhỏ, nếu không có mẹ tôi đỡ đần thì chúng tôi làm sao mà xoay xở được. Mẹ tôi quắc mắt lườm tôi: “Tôi hết trách nhiệm rồi, đừng có làm khổ tôi nữa”.

Tôi kể với vợ, cô ấy cũng lo sốt vó. Vợ tôi không đời nào chịu nghỉ ở nhà trông con nên rất cần người bế con giúp để ít nữa cô ấy đi làm lại. Mẹ tôi có vẻ rất cứng rắn, kiên quyết, chúng tôi phải khuyên bảo thế nào để bà thay đổi suy nghĩ?

Chồng ném đơn ly hôn để chạy theo bông hồng ngát hương

Luyến chỉ cười nhạt: “Trước đây tôi ngu chứ bây giờ tôi không ngu nữa đâu” khiến Đăng phải muối mặt, chẳng dám ngẩng đầu lên.

Phụ nữ thường có một cái tật, đó là không ngại ngần hy sinh bản thân vì gia đình. Với suy nghĩ chỉ cần chồng con được ấm êm, gia đình được hạnh phúc thì đó chính là niềm vui và niềm hạnh phúc của họ.

Thế nhưng có một sự thật là hạnh phúc trong hôn nhân chưa bao giờ được xây dựng trên nền tảng của sự hy sinh. Phụ nữ càng hy sinh nhiều vì đàn ông, đến mức quên bẵng cả bản thân mình thì thứ nhận về chỉ là cay đắng mà thôi.