![]() |
Ảnh minh họa. |
![]() |
Ảnh minh họa. |
Cách đây 3 năm, khi kỷ niệm 25 năm ngày cưới, tôi nghĩ rằng cuộc hôn nhân của mình đã đủ bền vững để chống chọi và vượt qua mọi bão tố, phong ba trong cuộc đời này.
Tôi và Mai Hương đã từng có những khoảnh khắc không thể nào quên khi hai đứa chia nhau 1 ổ bánh mì, 1 củ khoai lang nướng. Bữa ăn có chút thịt, vợ nhường cho chồng, chồng nhường cho vợ, cuối cùng miếng thịt còn nguyên. Tôi hay nói với Mai Hương: “Có được người vợ như em là phúc đức của đời anh. Kiếp sau, nếu có gặp lại, nhất định anh sẽ cưới em lần nữa”.
Tôi nói vậy là bởi chúng tôi ngoài tình yêu, còn tâm đầu ý hợp. Tôi nói nửa câu, nàng đã hiểu; thậm chí có những chuyện tôi chỉ nghĩ thì vợ tôi đã làm xong. Khi cuộc sống đã khấm khá, Mai Hương vẫn bình dị như xưa. Tôi quý trọng điều đó và luôn tự hào với bạn bè rằng vợ mình là người phụ nữ đẹp cả người lẫn nết...
Thế mà cách đây 3 năm, chính tay tôi đã phá vỡ tất cả. Tôi gặp Hoàng Yến chỉ một lần nhưng đã vấn vương thương nhớ. Khi ấy, tôi nhớ câu vợ mình hay nói nửa thật, nửa đùa: “Bảy mươi chưa hẳn là lành”. Ý Mai Hương nhắc tôi phải luôn giữ mình, “không được đùa giỡn với phụ nữ dù chỉ một lần”. Ngày trước tôi cười vợ lo xa, sau khi gặp Hoàng Yến, tôi thấy vợ mình và các bậc tiền nhân hoàn toàn có lý. Không lăng nhăng thì đâu phải đàn ông?
Hoàng Yến nhỏ hơn tôi gần 20 tuổi. Nàng chỉ lớn hơn con đầu của tôi 4- 5 tuổi. Có lẽ đó chính là điều đã đánh gục tôi ngay sau lần gặp đầu tiên. Sự hồn nhiên, dễ thương của nàng khiến lão già hơn 50 tuổi đầu là tôi bỗng thấy mình trẻ lại.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Tối đó về tôi không ngủ được. Không biết là vì bia rượu hay là vì dư âm của cuộc gặp gỡ. Tôi nhắm mắt mà không tài nào ngủ được bởi hình ảnh Hoàng Yến hiện lên rõ mồn một. Rồi thì mùi hương của mái tóc nàng, sự ấm áp của cơ thể nàng khi chúng tôi đụng chạm cứ như vẫn lẩn khuất đâu đây. Tôi không bao giờ tin được chỉ trong một tích tắc, người đàn ông đứng đắn, đàng hoàng là tôi bỗng trở thành kẻ lăng nhăng.
Tôi bắt đầu nói dối trong những lần đi sớm về muộn; bắt đầu có những biểu hiện không bình thường mà bản thân mình không nhận ra nhưng người chung quanh, nhất là người phụ nữ đã ở cạnh mình 25 năm, nhìn thấy rất rõ. “Có chuyện gì mà anh vui vậy?”- vợ tôi hỏi. Tôi giật mình: “Chuyện gì đâu?”. Mai Hương nhìn tôi chăm chú: “Xưa nay anh đâu có hát hò, nhún nhảy như vậy?”. “À, thì lây anh em trong công ty thôi. Dạo này tụi nó hay karaoke, nhảy nhót…”- tôi chống chế.
Rồi có bữa vợ tôi kêu lên: “Trời đất, cái áo này nổi quá, không hợp với anh…”. À, cái áo “body” màu xanh nước biển có hàng dừa ở Hawaii tôi mới tậu cho bằng anh, bằng em đây mà. “Anh thấy đẹp mà? Thì cũng phải thay đổi chớ cứ một tông xám xịt hoài sao em?”- tôi cãi. Tôi còn mang giày thể thao đi làm nữa mới chết. Tất cả những thay đổi về lượng ấy đã bộc lộ những thay đổi về chất bên trong con người hư đốn của tôi. Ai cũng biết, chỉ mình tôi không biết…
Tôi cứ tưởng với niềm tin đã xây đắp 25 năm, vợ tôi không bao giờ nghi ngờ. Tôi đã lầm. Mai Hương bằng sự nhạy cảm vốn có của mình, đã phát hiện tất cả. Là do tôi sai lầm. Lẽ ra khi lăng nhăng ngoại tình thì người đàn ông phải quan tâm, chăm sóc vợ mình hơn để bù đắp những mất mát mà họ đang gánh chịu thì tôi lại dồn hết những thứ ấy cho người yêu bé nhỏ.
Tôi không hay đùa vui với vợ như trước, không khen những món ăn nàng nấu là vô đối như trước, không thích chở nàng vi vu ngoài phố những tối mùa hè nóng nực như trước… Tôi cũng không về thăm cha mẹ nàng, không rủ rê anh em nàng tụ tập. Điều nguy hiểm nhất là tôi không thích gần gũi nàng dù buổi tối nàng vẫn chuẩn bị rất chu đáo trước khi lên giường.
Vợ tôi đã biết tất cả nhưng nàng xử lý nó theo cách của mình. Có thể tóm lại trong một câu là nàng cho tôi thời gian và chờ tôi hồi tâm chuyển ý. Nàng cho rằng, trong cuộc đời mỗi người, ai cũng có thể mắc sai lầm, điều quan trọng là cách người ta nhìn nhận và ứng xử với sai lầm đó như thế nào.
Nàng vẫn nhắc khéo cho tôi biết rằng nàng đã thấy tất cả nhưng cũng như tôi, nàng tin tưởng vào cái thành trì 25 năm chung sống hạnh phúc mà chúng tôi đã xây nên từ trong gian khó…
Vậy mà tôi không hề đáp lại thiện chí của nàng. Tôi nghĩ rằng, cuộc sống như một vở tuồng, mỗi người sắm một vai trong đó và ai cũng phải có lúc chấm dứt vai diễn.
Hoàng Yến nói với tôi: “Anh ly dị đi để chúng ta tự do đến với nhau. Em không muốn cứ lén lút mãi như vầy”. Lời nói của người yêu bé nhỏ tuy thật êm dịu nhưng lại có sức nặng ngàn cân. Tôi vắt óc nghĩ kế ly hôn sao cho ít tổn thương và tổn hại nhất.
Trong khi tôi vắt óc suy nghĩ thì vợ tôi đã nghĩ cho tôi. Một buổi tối, khi tôi đầy phấn chấn trở về từ nhà trọ của con chim bé nhỏ thì vợ và hai con tôi đã chuẩn bị sẵn mọi thứ. Nghĩa là họ đã sắp xếp quần áo vào va li cho tôi và đón tôi ở phòng khách. Vợ tôi chìa lá đơn ly hôn: “Anh có thể ký và quay trở lại nơi anh vừa từ đó trở về”.
Tôi choáng váng vì bị đánh úp nhưng bản lĩnh đàn ông bỗng trỗi dậy. Tôi ký ngay vào đơn sau khi thấy trong đó có câu “tài sản hai bên phân chia theo luật định”. Tôi đưa lá đơn cho con gái út rồi bảo anh em nó: “Tụi con chăm sóc mẹ, ba đi đây”.
Sau này nghe kể lại khi tôi đi rồi, vợ tôi đã khóc rất nhiều. Nàng xin lỗi hai đứa nhỏ vì không giữ được cha cho chúng nhưng hai đứa con tôi lại cho rằng khi tôi đã lăng nhăng thì chẳng ai có thể giữ được. Chúng khuyên mẹ không nên dằn vặt, chúng sẽ bù đắp cho mẹ những thiệt thòi của phần đời còn lại…
Đó là chuyện sau này mấy đứa nhỏ kể lại. Còn lúc đó, khi tôi quay lại cái tổ chim bé bỏng của mình thì cửa phòng khóa ngoài. Tôi quyết định cho người yêu bé nhỏ của tôi một bất ngờ nên không gọi điện mà ra đầu đường đón nàng.
Thế nhưng không phải tôi mà chính nàng đã tạo ra bất ngờ lớn cho tôi. Quá nửa đêm, nàng trở về với một gã đàn ông khác. Họ vô nhà, đóng cửa và ở luôn trong đó. Còn tôi, sau khi uống thuốc trợ tim, tôi đi tìm một khách sạn để qua đêm chứ không dám mang đầu về nhà…
Từ hôm đó tới nay, tôi không gọi điện, không nhắn tin, không nghe máy của Hoàng Yến. Nàng đến công ty tìm, tôi cũng không ra gặp. Giờ thì tôi đã thấm thía với cảm giác bị phản bội. Tôi hiểu và thông cảm với vợ tôi. 3 năm qua, chắc nàng cũng khổ sở như vậy.
Giờ đây tôi chỉ ao ước khoảng thời gian 3 năm lăng nhăng chỉ là một giấc mơ. Tôi muốn có Mai Hương và các con của mình, muốn mọi thứ trở về như cũ… Nhưng có lẽ vợ tôi sẽ không bao giờ tha thứ. Nàng rất nhẫn nhịn nhưng một khi đã quyết thì rất quyết liệt, dữ dội.
Giờ đây, đêm đêm nằm một mình trong phòng trọ, tôi thấy lạnh lẽo vô cùng. Bất giác tôi thấy sợ hãi. Lỡ mình chết bất đắc kỳ tử thì chắc cũng không có ai hay. Có khi lại chết thối trong phòng.
Càng nghĩ tôi càng thấy sợ. Tôi muốn trở về nhà, muốn quỳ xuống chân vợ để xin tha thứ. Nhưng liệu nàng có thể tha thứ cho tôi, tha thứ cho một kẻ già đời mà còn lăng nhăng như tôi hay không? Tôi mong vợ tôi đọc được những dòng này để có thể hiểu và tha thứ, cho tôi một cơ hội để quỳ trước nàng, thề không lăng nhăng nữa...
4 năm kết hôn với cô ấy thì có tới 3,5 năm tôi ám ảnh bởi cảnh vợ ngồi than thở. Cuộc sống của chúng tôi đâu có quá bi kịch tới nỗi tôi cảm giác như cô ấy đang phải chịu đựng quá sức. Tôi mất hết tự tin để làm chồng cô ấy.
Gần như ngày nào cũng thế, mỗi khi lướt Facebook là tôi lại bị đập ngay vào mắt những dòng than thở nẫu ruột của vợ. Hôm thì: Sáng ra đường gặp phải dở hơi lúc chờ đèn đỏ cứ bấm còi inh ỏi làm mình cáu, mất hết cả hứng. Hôm thì: Ước gì mình có xế hộp để ngày nào cũng tới công sở xinh tươi chứ không te tua với mũ bảo hiểm thế này. Hôm thì: Người ta chân dài mới có đại gia mua tặng xế hộp, mình chân ngắn chỉ có xe hai bánh, đội mưa là đúng rồi...
Tối về nhà thì cô ấy chuyển qua than trực tiếp. Toàn những chuyện đàn ông nghe đau cả đầu. Nào là cô đồng nghiệp đang bầu bí được mẹ chồng đi Singapore mua cho cả đôi giầy Salvatore Ferragamo hơn chục triệu để đi cho êm ái, an toàn trong khi mẹ tôi thì tới quả trứng cũng không mua cho con dâu hồi mang bầu.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Nói thật tháng nào tôi cũng đủ định mức 20 triệu cho cô ấy. Thẻ ATM của tôi thì vợ giữ rồi. Nhà cửa đã lo xong, chi phí sinh hoạt như thế đâu phải quá ít ỏi cho một gia đình gồm hai vợ chồng, một đứa con.
Gặp chuyện gì cô ấy cũng có thể tìm ra lí do than thở dù là chuyện vui. Tôi có đặt một chuyến du lịch Nha Trang để cả nhà có thời gian thư giãn bên nhau sau một năm làm việc vất vả. Khi tôi thông báo về bất ngờ này thì việc đầu tiên cô ấy làm là than thở ngay: “Trời ơi, sao anh không hỏi ý kiến em. Ôi sao đặt phòng với vé đắt thế này. Em mà đặt thì chỉ rẻ bằng nửa thôi”.
Tôi tụt hết cả hứng. Chồng không tâm lý thì cũng than mà chồng cố gắng ghi điểm lại càng bị mất điểm với vợ. Thật sự quá mệt mỏi để chạy theo vợ tôi!
Nếu tôi cố tình bỏ ngoài tai để khỏi mệt người, đau đầu thì nhận ngay được cả tràng trách móc: Anh không quan tâm tới vợ con, Anh có con nào rồi nên mới không thèm để ý tới vợ phải không? Dạo này anh quá đáng lắm, không coi vợ ra gì cả...
Nếu xét tiêu chuẩn của một gã chồng tử tế mà các chị liệt kê thì tôi cũng đạt tới 9 điểm. Khỏe mạnh, cao ráo, mặt mũi sáng sủa, biết kiếm tiền, yêu chiều vợ con, thậm chí tôi còn biết chia sẻ việc nhà với vợ.
Với tư cách là một người chồng, tôi chưa bao giờ để vợ con thiếu thốn gì từ vật chất tới tình cảm. Cả ngày đi làm quần quật, chiều là tôi vội về nhà đỡ đần vợ cơm nước. Hôm nào vợ bận thì đi chợ giúp vợ. Con ốm đau tôi cũng không ngại đêm hôm dậy đắp khăn, hạ sốt, bế con cho vợ nghỉ ngơi.
Ngày lễ, ngày kỉ niệm không quên mua quà, mua hoa, chở vợ đi ăn. Hầu như những mong muốn của vợ trong tầm tay là tôi cố thực hiện cho vợ vui...
Nói như bà chị bạn thân thì “tôi mà vứt ra đường thì gái nó tranh nhau”. Thế nhưng ở nhà thì tôi chẳng khác gì của ôi thiu, vô tích sự trong mắt vợ. Tôi cứ làm bất cứ điều gì lại nghĩ rằng thể nào cũng nhận được những lời chê bai của vợ. Làm chồng mà mất hết tự tin trước mặt vợ thì quá nhục mặt đàn ông!
Sự khó chịu cứ tích tụ mỗi ngày trong tôi, chán nản tới mức tôi không muốn làm gì cả cho vợ khỏi ý kiến. Không làm thì mật độ những câu than thở, trách móc của vợ lại dầy lên gấp cả chục lần. Tôi sợ về nhà, sợ những tin nhắn kêu than của cô ấy, thậm chí giờ tôi sợ cả việc nhìn thấy vợ mỗi ngày.
Nhìn anh nhân viên cấp dưới, lương ba cọc ba đồng nhưng lúc nào cũng được vợ tôn vinh làm tôi ghen tị. Mỗi lần được mời tới nhà ăn cơm hay cơ quan, phòng tụ họp các gia đình, nghe cách vợ anh khen chồng mà tôi không hiểu nổi tôi kém anh ta gì mà vợ tôi chỉ biết chê bai.
Anh ta vừa già, vừa lù đù, chuyên làm hỏng việc công ty, đã thế còn rượu chè. Tháng giỏi lắm anh ta mang về cho vợ nổi 7 triệu mà vợ anh ta coi chồng mình như thánh.
Tối qua, khi cô ấy lại luôn mồm kêu than về chuyện bố mẹ chồng không quan tâm tới con dâu, tôi đã định đưa thẳng lá đơn li dị vào mặt cô ấy và bảo: Đây, cô kí đi. Tôi sẽ giải phóng cho cô để tìm thằng khác ngon lành tử tế hơn mà lấy làm chồng cho khỏi than.
Thế rồi tôi cố nuốt cơn giận để không làm loạn nhà cửa. Song thật sự, tôi đã quá chán ngán với những ngày tháng ngập trong bài ca than thở của vợ. Cứ thế này khéo tôi viết đơn li dị thật.