Tôi và P yêu nhau được nửa năm nay, theo kế hoạch thì cuối năm sẽ tổ chức đám cưới. P là người đàn ông lãng mạn, tóc để dài, cột đuôi ngựa và ăn mặc có phần "hoa lá hẹ". Hồi tôi dẫn anh về nhà chơi, bố mẹ tôi còn chê trách gu ăn mặc quái lạ. Nhưng dần dần, thấy tính anh hiền, lại hòa đồng, hiểu chuyện nên họ không cấm cản nữa.
Tôi cũng dẫn P đi giới thiệu với vài người bạn thân. Có người đã khuyên tôi nên suy nghĩ lại. Vì những người đàn ông luôn chú ý đến vẻ bề ngoài, muốn mình nổi bật trước đám đông lại là những người có tính sĩ diện rất cao. Cô ấy sợ tôi sẽ khổ khi sống chung cả đời với một người đàn ông có tính sĩ diện hão. Nhưng khi đó, tôi đã gạt đi, còn bảo cô ấy ít tiếp xúc nên không hiểu tính P. Nào ngờ, giờ tôi mới sáng mắt ra thật.
Chẳng là hôm qua, P dẫn tôi đi chơi với một nhóm bạn thân của anh. Tôi cũng dẫn theo vài người bạn của mình. Nhóm chúng tôi đi ăn ở một nhà hàng trong thành phố. Và đương nhiên, người thanh toán bữa ăn hơn 3 triệu đồng đó chính là tôi và P. Trong bữa ăn, P hãnh diện lắm. Anh ôm eo, gắp thức ăn cho tôi và khen ngợi tôi bằng những lời lẽ có cánh.
Tôi không đồng ý, anh căng thẳng, gằn giọng mắng tôi làm mất mặt anh. (Ảnh minh họa)
Khi ăn uống xong, thấy thức ăn thừa còn nhiều trên bàn, thậm chí có đĩa còn chưa đụng đến mà tiền thì vẫn phải thanh toán. Tôi bèn gọi phục vụ và nhờ họ cho thức ăn thừa vào hộp để gói ghém thức ăn đem về.
Thấy tôi xách túi thức ăn thừa, P bảo tôi để lại những gói thức ăn đó. Tôi không đồng ý, anh căng thẳng, gằn giọng mắng tôi làm mất mặt anh. Thú thật, tôi thấy việc đem thức ăn thừa về chẳng có gì đáng xấu hổ cả. Nhưng P thì không nghĩ vậy. Anh giận dữ, nhăn mặt, cáu gắt, thậm chí không chịu chở tôi về.