Những người đàn bà lấy bóng đêm làm nhà tắm

"Những người đàn bà lấy bóng đêm làm nhà tắm" có lẽ là chuyện khó hình dung với nhiều người trẻ, lớn lên ở thành phố. Song, chỉ khoảng hai chục năm về trước, cái nhà tắm ở nông thôn là điều xa lạ, dù không xa xỉ.

Có khó gì đâu một cái nhà tắm khi chỉ cần mấy tấm vách dựng bên bờ giếng? Nhưng khó, bởi trong những gia đình nông thôn ngày ấy, khi chuyện tắm táp của những người đàn ông, những đứa trẻ luôn có thể thực hiện bất cứ lúc nào, khi thấy tiện. Chỉ có những người đàn bà với đủ thứ ràng buộc về đạo đức, phẩm hạnh mà chẳng thể tắm táp tự do. Họ phải lấy bóng đêm làm nhà tắm, mà tắm đêm cũng chẳng dám khỏa thân vì như thế là lăng loàn, là đĩ tính...

Những người đàn bà khóc cho giấc mơ bị mất tích trong màn đêm hạnh phúc . Ảnh minh họa.
 Những người đàn bà khóc
cho giấc mơ bị mất tích trong màn đêm hạnh phúc . Ảnh minh họa.

Tắm rửa, vệ sinh cá nhân là nhu cầu tối thiểu củacon người, đàn ông cũng như đàn bà. Song, đã có thời, nhu cầu ấy của những ngườiđàn bà nông thôn bị tước đoạt một cách hồn nhiên như thế.

Những người đàn bà bây giờ có lẽ không còn phải tắmđêm bên những bến sông vắng. Song, nhiều người phụ nữ vẫn phải âm thầm quên đinhững khát vọng, nhu cầu, và ước mơ của mình trong màn đêm thường được gọi là hạnhphúc gia đình.

Trên Facebook, một friend trong list của tôi là mộtphụ nữ ngoại lục tuần. Bà mới tập làm thơ, nhưng đầy say mê, dẫu mấy cô con gáivẫn thường xuyên giễu cợt. Đọc những câu thơ còn vụng về của người phụ nữ lớntuổi ấy, tôi cảm nhận được sự đam mê bị vỡ òa sau rất nhiều kìm nén. Người phụnữ ấy, dường như đã chôn dấu những cảm xúc thơ ca của mình trong rất nhiều nămqua, đó là quãng thời gian để các cô con gái của bà lớn lên, học hành, và có ngườigiờ đã là đồng nghiệp của tôi.

Những người đàn bà khóc cho giấc mơ bị mất tíchtrong màn đêm hạnh phúc.

Năm năm trước, một cô học trò xinh đẹp của tôi, đanglà doanh nhân, đi lấy chồng. Anh chồng cũng là một doanh nhân. Sau tuần trăng mật,cô ấy gặp tôi, tâm sự: "Em mới mua một mảnh đất ven sông, đẹp lắm! Cả chụcnăm kinh doanh buôn bán, dành dụm cũng đủ rồi, sinh con song em sẽ về đó dựng xưởngvẽ, khởi động ước mơ hội họa hồi trẻ." Tôi nhớ những bức ký họa sống độngcủa cô gái ngày xưa, bắt tay em, chúc mừng em trở lại. Bẵng đi năm năm, một buổichiều gặp em lái xe đưa con gái đến trường. Hỏi vẽ vời ra sao? Em cười, gượng gạo:"Con Nhím nó lấy hết thời gian của em rồi, đến đi xem tranh còn khó, nóigì vẽ..."

Cô học trò xinh đẹp của tôi có hạnh phúc hay không?Thật khó để trả lời câu hỏi này! Cô ấy vẫn xinh đẹp, đời sống đủ đầy, chồngthành đạt, con gái xinh xắn.  Cô ấy chỉ gượnggạo khi nhắc đến ước mơ của mình, đó là ước mơ không bao giờ chết, nhưng lúcnào nó mới trở lại thì có lẽ cô ấy chẳng thể hình dung.

Tôi vẫn thường nghĩ đến cô học trò của mình mỗi khithấy những vần thơ vụng về của người đàn bà lớn tuổi trên Facebook mỗi ngày.

Những người đàn bà vẫn thường tự chôn vùi mơ ước củamình trong màn đêm hạnh phúc, họ vẫn thường tự nguyện lùi về với những điều đượccoi là phận sự, để người đàn ông của mình theo đuổi những giấc mơ. Chuyện là nhưthế, và hầu hết những người đàn ông của họ đều không thể hình dung người đàn bàmình yêu lại có những giấc mơ bị giấu kín như thế. Bởi, với họ, chẳng điều gì dễnhư niềm mơ ước!

Một anh bạn thân của tôi không biết học được từ bộphim nào đó một câu thoại. Đó là khi ông chồng hỏi vợ: "Có giấc mơ nào củaem đi lạc?" - Thấy hay hay, anh ấy về hỏi vợ câu đó và giật mình thấy nướcmắt vợ tuôn rơi. Vợ anh, sau cuộc hôn nhân hai mươi năm đã quên mất giấc mơ củamình, và hoàn toàn bất ngờ khi nghe câu hỏi đó.

Nàng chỉ  lặnglẽ khóc, khóc cho những giấc mơ mất tích từ lâu.

TIN LIÊN QUAN