Ngư dân TQ “đổ thêm dầu vào lửa” tranh chấp trên biển?

Số vụ đánh bắt cá trái phép của ngư dân Trung Quốc đang ngày càng gia tăng không chỉ ở Biển Đông và Biển Hoa Đông, mà còn ở các vùng biển xa.

Trong bài đăng trên tờ The Straits Times, nhà nghiên cứu Zhang Hongzhou thuộc Trường Nghiên cứu Quốc tế S. Rajaratnam (RSIS), Đại học Công nghệ Nanyang nhận định: Vấn đề đằng sau việc ngư dân Trung Quốc đánh bắt cá trái phép ở vùng biển của các nước khác là sự thay đổi cấu trúc trong ngành ngư nghiệp biển của Trung Quốc: từ đánh bắt gần đến xa bờ và sự mở rộng đánh bắt ở các vùng biển xa.
Ngu dan TQ “do them dau vao lua” tranh chap tren bien?
Đằng sau đội tàu cá Trung Quốc trên biển xa là tàu Hải cảnh  lượn lờ bảo vệ. Ảnh Asia Society
Năm 1985, Trung Quốc chỉ có khoảng chục tàu cá nhỏ hoạt động ở vùng biển gần Trường Sa, song đến năm 2013, con số này là hơn 700. Tương tự, đội tàu đánh bắt ở các vùng biển xa của Trung Quốc cũng tăng từ 13 tàu vào năm 1985 lên 2.460 tàu vào năm 2014.
Những thay đổi đó một phần do Trung Quốc thất bại trong việc kiểm soát ngành ngư nghiệp ở chính vùng biển của mình. Đến cuối thập niên 90, nạn khai thác quá mức, cải tạo lấn biển và ô nhiễm đã dẫn đến tình trạng cạn kiệt nghiêm trọng nguồn hải sản ở vùng đánh bắt truyền thống của Trung Quốc. Vì thế, Bắc Kinh đã coi việc phục hồi nguồn hải sản đại dương và ngư nghiệp bền vững là trọng tâm ưu tiên. Ngoài việc cấm đánh bắt tạm thời, Trung Quốc cũng áp dụng chính sách “tăng trưởng bằng không” đối với ngư nghiệp biển vào năm 1999 và tăng trưởng âm vào năm 2000. Đến năm 2003, Trung Quốc chính thức khởi động Chương trình chuyển đổi ngư dân và chuyển đổi ngư nghiệp để hạn chế năng lực của ngành kinh tế này.
Tuy nhiên, do quy mô quá lớn của ngành ngư nghiệp biển Trung Quốc nên đã có khoảng trống giữa luật ngư nghiệp và việc thực thi luật này. Thực tế cho thấy nỗ lực kiểm soát ngư nghiệp biển của Trung Quốc tập trung vào vùng duyên hải và biển gần đã khiến ngư dân Trung Quốc mạo hiểm tiến ra vùng biển xa. Sự mở rộng ra bên ngoài này cũng nhận được sự ủng hộ trực tiếp và gián tiếp của các chính quyền địa phương, vốn quan tâm đến vấn đề tăng trưởng và việc làm của tỉnh.
Ngoài ra, chính sách hỗ trợ nhiên liệu cho ngư dân, được áp dụng cùng chính sách hỗ trợ ngũ cốc cho nông dân vào năm 2006, đã làm hạn chế hiệu quả của chính sách kiểm soát ngư nghiệp biển. Trong giai đoạn 2004-2014, trong khi tổng số tàu cá giảm 10% thì tổng trọng tải và mã lực trung bình của các tàu lại tăng lần lượt là 50% và 30%. Hệ quả là ngư dân, với tàu lớn và tốt hơn, sẽ mở rộng hoạt động ra bên ngoài.
Trung Quốc cũng coi ngư nghiệp biển là ngành chiến lược khi được phản ánh trong các Kế hoạch 5 năm của nước này. Kế hoạch 5 năm lần thứ 10 và 11 coi việc giảm sản lượng khai thác là mục tiêu bắt buộc, song Kế hoạch 5 năm lần thứ 12 (2011-2015) về phát triển ngư nghiệp lại dỡ bỏ mức trần sản lượng. Tháng 9/2012, Bộ Nông nghiệp Trung Quốc đã đệ trình báo cáo có tên “Khuyến nghị củng cố ngư nghiệp như một ngành chiến lược” lên Quốc vụ viện. Tại Đại hội ĐCS Trung Quốc lần thứ 18 năm 2012, Tổng Bí thư khi đó là Hồ Cẩm Đào đã cam kết nước này sẽ trở thành một cường quốc biển và ngành ngư nghiệp mạnh được xem là có ý nghĩa quan trọng để biến Trung Quốc thành cường quốc biển.
Tháng 2/2013, Quốc vụ viện Trung Quốc đã lần đầu tiên công bố tài liệu cấp nhà nước về phát triển ngành ngư nghiệp, xác định những nguyên tắc cơ bản, nhiệm vụ và chính sách cụ thể để hỗ trợ ngư nghiệp biển. Sự thay đổi về thái độ của chính quyền trung ương đối với ngư nghiệp biển phần lớn là bởi quan ngại về an ninh lương thực cũng như nhiều cân nhắc chiến lược khác. Một mặt, do phải đối diện với thách thức lớn nhằm bảo vệ an ninh lương thực quốc gia, Trung Quốc đang áp dụng khái niệm “an ninh lương thực dựa vào biển”. Tháng 6/2013, Phó Thủ tướng Uông Dương đã nhấn mạnh Trung Quốc hiện đối mặt với sự cạn kiệt nghiêm trọng tài nguyên đất và nước, việc phát triển một ngành ngư nghiệp hiện đại sẽ thúc đẩy nguồn cung hải sản và đáp ứng nhu cầu tăng mạnh đối với protein động vật chất lượng cao này, góp phần đảm bảo an ninh lương thực của nước này. Mặt khác, từ năm 2009, trong bối cảnh căng thẳng gia tăng trên Biển Đông và Biển Hoa Đông, việc mở rộng sự hiện diện ở bên ngoài cũng như mối quan tâm lớn hơn trong quản lý đại dương của Trung Quốc, Bắc Kinh bắt đầu nhấn mạnh đến vai trò chiến lược của ngành ngư nghiệp.
Một khía cạnh của ngành này là phát triển ngư nghiệp biển xa, đặc biệt ở Biển Đông, sẽ giúp bảo vệ lợi ích trên biển của Trung Quốc và thực thi tuyên bố chủ quyền của họ ở vùng biển tranh chấp. Một khía cạnh khác là Trung Quốc tin rằng sức mạnh của ngành đánh bắt ở biển xa có thể bảo vệ lợi ích đại dương của họ, mở rộng không gian quốc tế cho việc phát triển, củng cố hiện trạng và ảnh hưởng của nước này, thắt chặt sự hợp tác giữa họ với nước ngoài. Vì thế, rõ ràng từ năm 2000, đặc biệt sau Đại hội 18, đã có sự hội tụ lợi ích của tất cả các bên liên quan ở Trung Quốc, từ chính quyền trung ương, ngư dân, chính quyền địa phương đến các nhóm lợi ích ngành, nhằm mở rộng lĩnh vực ngư nghiệp biển Trung Quốc.
Nhà nghiên cứu Zhang Hongzhou kết luận: Nhiều khả năng sự mở rộng ra bên ngoài của ngành ngư nghiệp biển Trung Quốc sẽ tiếp diễn. Điều này có nghĩa là ở cấp độ khu vực, tranh chấp ngư nghiệp giữa Trung Quốc và các nước khu vực sẽ gia tăng và ở cấp độ toàn cầu, sự mở rộng ngành ngư nghiệp biển xa của Trung Quốc sẽ tiếp tục gây áp lực lên nguồn hải sản thế giới.
Video Argentina bắn chìm tàu cá Trung Quốc đánh bắt trái phép và chạy trốn. (Nguồn Telegraph):

Trung Quốc vẫn ngang ngược thâu tóm Biển Đông

(Kiến Thức) - Các sự kiện gần đây liên quan đến Biển Đông bộc lộ tư duy chiến lược hải quân của Trung Quốc ở Biển Đông.

Đó là nhận định của nhà phân tích Preeti Nalwa - cộng tác viên nước ngoài của Diễn đàn Thái Bình Dương thuộc Trung tâm nghiên cứu Chiến lược và Quốc tế (CSIS) có trụ sở tại Washington.
Trung Quoc van ngang nguoc thau tom Bien Dong
Trung Quốc dùng sức mạnh hải quân để thâu tóm Biển Đông.
Theo nhà phân tích Preeti Nalwa, thứ nhất, Bắc Kinh cho rằng Trung Quốc có thể độc bá ở Biển Đông. Thứ hai, Trung Quốc theo đuổi một chiến lược biển nhất quán với phương pháp tiếp cận theo hai hướng: hiện đại hóa và tái cơ cấu quân đội để có thể triển khai sức mạnh hải quân và củng cố quan hệ ngoại giao-kinh tế với ASEAN.

Vạch trần tham vọng “độc chiếm Biển Đông” của Trung Quốc

(Kiến Thức) - Hoạt động “hút cát đắp đảo” trái phép của Trung Quốc cho thấy tham vọng “độc chiếm Biển Đông” của  Bắc Kinh và gây quan ngại sâu sắc trên toàn thế giới.

Đó là nhận định của cựu chuẩn tướng quân đội Jean-Vincent Brisset và hiện là giám đốc nghiên cứu của Viện Quan hệ Quốc tế và Chiến lược Pháp.

Vach tran tham vong “doc chiem Bien Dong” cua Trung Quoc
Cựu chuẩn tướng quân đội Jean-Vincent Brisset và hiện là giám đốc nghiên cứu của Viện Quan hệ Quốc tế và Chiến lược Pháp. 
Về việc Trung Quốc biến các bãi đá chìm thành đảo nhân tạo ở Quần đảo Trường Sa của Việt Nam, nhà phân tích Jean-Vincent Brisset nói:

“Luật Biển không thừa nhận những gì được xây dựng trên những thực thể không được coi là hòn đảo. Vì vậy, ...việc xây dựng trên những hòn đảo này cũng không làm tăng thêm cơ sở cho các đòi hỏi về chủ quyền, theo quy định quốc tế. Tuy nhiên, trên thực tế, việc xây cất thêm đó cho phép họ (Trung Quốc) tăng khả năng quân sự, tăng quyền lợi kinh tế (trong các vùng biển xung quanh)”.

“Tôi nghĩ rằng... sở hữu một thực thể không phải là một hòn đảo theo định nghĩa của Luật Biển (UNCLOS) - tức là không có cư dân, và không có tài nguyên riêng (đủ cho cư dân trên đảo đó sống được) - thì không có giá trị đòi chủ quyền vùng lãnh hải bao quanh. Vì vậy, việc tạo ra chủ quyền lãnh hải xung quanh các ‘hòn đảo’ này, bất kể diện tích là to hay nhỏ, là không đúng với những gì được quốc tế chấp nhận”.

Theo ông Brisset, về mặt quân sự, các "hòn đảo" chỉ có thể được coi là một cứ điểm nhỏ không mấy quan trọng. Lợi ích của nó chủ yếu là về kinh tế, đặc biệt cho ngư dân. Nhưng nếu diện tích vượt quá một ngưỡng nhất định - máy bay chiến đấu có thể hạ cánh được, có thể triển khai trên đó vũ khí hạng nặng, có cảng biển lớn đến mức tàu chiến có thể ghé vào lấy đồ tiếp tế... - thì lại là chuyện khác. Nguy cơ lúc đó sẽ là từ sở hữu về kinh tế, rồi sẽ mở rộng dần sang sở hữu lãnh thổ và chủ quyền. Và hành động đó tạo căng thẳng với các nước trong khu vực.

Liên quan đến phản ứng của các nước nhỏ ven Biển Đông như Philippines, chuyên gia người Pháp Brisset nói:

“Philippines đã chọn cách quốc tế hóa, kiện ra Tòa án quốc tế. Tôi nghĩ rằng đây là một cách tiếp cận khá thú vị. Bởi vì nếu chúng ta phân tích một cách đơn giản, thì Philippines có quyền hợp pháp để làm việc đó. Bây giờ, vấn đề là đã có quyền hợp pháp rồi, nhưng ngoài ra còn phải có thực lực nữa. Đó là vấn đề khó... Việt Nam, trên bình diện pháp luật và trên bình diện chiếm hữu thực tế một số đảo Trường Sa, có những lập luận vững chắc hơn, hơn cả lập luận của Philippines về chủ quyền do người Pháp chuyển giao lại. Bởi vì trong các tài liệu chính thức được công nhận, thì quốc gia có chủ quyền các hòn đảo này vào thời điểm năm 1933, là Pháp”.

Trung Quốc không tham gia vụ kiện, bởi vì hiện nay chỉ có một đối thủ duy nhất tại tòa án quốc tế. Nếu có 3, 4 nước cùng kiện, Trung Quốc sẽ ngày càng phải đối mặt với thực tế. Chúng ta không quên rằng 40% của vận tải biển của toàn thế giới đi qua khu vực này”.

Về sự hiện hiện gần đây của Mỹ ở Biển Đông, ông Brisset nhận xét: “Sự hiện diện của Mỹ... không trái với luật pháp quốc tế trong tất cả các vùng biển của thế giới. Người Mỹ muốn đảm bảo tự do hàng hải ở Biển Đông. Người Mỹ quan niệm sự tự do hàng hải cũng giống như quyền tự do hàng không ở một số khu vực mà Bắc Kinh đơn phương tuyên bố cách đây không lâu tại Biển Hoa Đông. Trung Quốc coi đó là một sự khiêu khích. Nhưng Mỹ đã vận dụng đúng luật pháp quốc tế. Trung Quốc có thể tấn công một tàu Philippines, nhưng không bao giờ dám tấn công một tàu của Mỹ”.

Ông Bisset khẳng định: “Trung Quốc đang gián tiếp cản trở nỗ lực đạt Quy tắc ứng xử ở Biển Đông (COC) bằng cách, có thể nói trắng ra, là bỏ tiền ra mua một số quốc gia. Điều này đặc biệt rõ khi ghế chủ tịch luân phiên của ASEAN được trao cho Campuchia”.

Theo ông Brisset, có ba cơ sở để đấu tranh với Trung Quốc. Về mặt quân sự, là dựa vào hợp tác vùng hay hợp tác với Mỹ. Thứ hai là cơ sở pháp lý, mà tới nay mới chỉ có duy nhất Philippines chọn. Và cuối cùng là truyền thông, nhưng đáng tiếc là các nước hữu quan chưa khai thác triệt để sự lựa chọn này.

Video Hải quân Trung Quốc tập trận bắn đạn thật ở Biển Đông (Nguồn CCTV 13):