Mọi người khuyên tôi ngoại tình

Những người thân với tôi đều khuyên tôi hãy ngoại tình. Vì họ quá thương cảm cho hoàn cảnh của tôi. 

47 tuổi, tôi vẫn là một người đàn bà đẹp, đằm thắm, sắc sảo, giỏi giang trong mắt mọi người. Nhưng suốt 25 năm hôn nhân, tôi chưa một lần biết đến hạnh phúc vì có một người chồng bất bình thường.
22 tuổi, mẹ bắt tôi cưới một người con trai cùng làng cho gần nhà. Bố tôi mất sớm lúc chúng tôi còn nhỏ dại, mẹ mới 32 tuổi. Mẹ là người chỉ biết hy sinh cuộc đời cho con, làm đủ việc để nuôi hai chị em tôi khôn lớn mà không mảy may nghĩ tới hạnh phúc cho bản thân. Tôi không thể làm trái ý mẹ, nhất là khi mẹ bảo: “Nếu con không cưới nó mẹ sẽ chết cho mà xem”.
Tôi đành bỏ lại mối tình đẹp như mơ với một anh bác sĩ và bắt đầu cuộc hôn nhân không tình yêu.
Suốt những năm đầu tiên của hôn nhân, tôi sống hòa thuận với chồng vì mẹ. Rồi tôi sinh được hai đứa con. Mọi thứ tôi nghĩ lúc này là làm sao nuôi hai con không lớn, trưởng thành tử tế.
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet.
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet. 
Không phải tôi không cố mở lòng yêu chồng nhưng anh không cho tôi cơ hội. Tôi càng cố gắng làm việc, chăm sóc gia đình thì anh càng gây chuyện, làm loạn. Sự nghiệp tôi càng thăng tiến, tiền kiếm được càng nhiều, anh càng trở nên khó tính, khó hiểu, khó chiều. Thậm chí anh còn là một người chồng bạo lực. Khi gặp trục trặc trong công việc là anh lại lôi tôi ra đánh.
Và tệ hại là với tính khí thất thường, công việc của anh cũng không đâu vào đâu. Anh thường xuyên bị đuổi việc. Điều đó cũng đồng nghĩa tôi lĩnh đủ các trận đòn của chồng. Có những lần bị chồng đánh kinh khủng quá, tôi phải bỏ trốn khỏi nhà. Hai đứa con mới 14, 16 tuổi khóc mếu đi tìm mẹ khắp nơi. Tôi không dám nói cho chúng biết vì dễ bị bố phát hiện và tìm đánh tôi tiếp.
Nhiều lần như thế tôi như muốn phát điên, đòi bỏ chồng nhưng mẹ tôi can. Mẹ cương quyết: “Mày mà bỏ chồng mẹ chết luôn cho hài lòng”. Thế là cuộc hôn nhân của tôi lại tiếp tục với những chuỗi bi kịch.
Đến một ngày cách đây 8 năm, chồng tôi đi khám bệnh, bác sĩ nói với tôi rằng anh bị rối loạn thần kinh. Lúc đó tôi mới té ngửa. Hóa ra chồng tôi cư xử bất bình thường trong suốt thời gian vừa qua là do bệnh. Tôi thật sự bế tắc vì bỏ thì thương, vương thì tội.
Suốt hơn 20 năm chung sống, anh chẳng có vai trò gì với các con, với vợ. Mọi thứ to nhỏ trong nhà đều một tay tôi lo. Cũng may ông trời bù đắp, công việc của tôi luôn thuận lợi, thu nhập khá giả để có thể lo chu đáo cho con ăn học, mua nhà.
Những người thân với tôi đều khuyên tôi hãy ngoại tình. Vì họ quá thương cảm cho hoàn cảnh của tôi. Anh rể tôi bảo: “Dì nên ngoại tình đi chứ suốt mấy chục năm chưa từng biết tới hạnh phúc thì tội quá”.
Bạn tôi cũng khuyên hãy tìm một người đàn ông để được yêu thương, để bù đắp những thiếu thốn của cuộc hôn nhân bế tắc. Mọi người đều nói rằng hai đứa con của tôi cũng đã trưởng thành có công ăn việc làm nên giờ tôi có quyền nghĩ tới hạnh phúc của bản thân.
Hiện tại tôi và chồng vẫn sống cùng mái nhà nhưng thực tế đã ly thân. Tôi cố giữ vỏ bọc một gia đình cho lũ trẻ không xáo trộn.

Con gái theo chồng là con người ta

Chỉ khi lấy chồng rồi, con mới biết những ngày tháng ở với ba mẹ là sướng nhất trên đời. Con gái theo chồng là con người ta.

Chiếc đồng hồ báo thức ré lên khiến con giật mình, lồm cồm bò dậy. “Chủ nhật mà, ngủ chút nữa đi em” - chồng con nhẹ nhàng bảo. Nhưng mà con không dám, mẹ ơi! Ngoài kia là ba mẹ chồng, em chồng đang chờ con dọn dẹp nhà cửa, nấu bữa sáng, giặt quần áo, đi chợ... Con có cảm giác mình sắp chết đến nơi rồi.

Mẹ ơi, ngày còn ở với mẹ, sáng chủ nhật, con thức dậy lúc 9 giờ đã thấy đồ ăn mẹ dọn sẵn trên bàn. Con ăn xong, tắm rửa, mở máy tính tán dóc với bạn bè. Rồi con xách xe đi lòng vòng, ghé chỗ này, chỗ kia một chút đến khi điện thoại réo vang: Mẹ gọi hỏi ở đâu, về ăn cơm, ba mẹ đang chờ...

Bị chồng giam lỏng vì ngoại tình

Tôi kết hôn được 7 năm, có hai con, một trai một gái, kinh tế ổn định, chồng đẹp trai, có công việc đàng hoàng. Lẽ ra, tôi sẽ phải cảm thấy hạnh phúc, nhưng tôi chỉ thấy cô đơn. Chồng tôi sau cưới thể hiện là một người đàn ông rất gia trưởng, đối xử với vợ con theo kiểu “ban phát”, như thể tôi lấy được anh ấy là một may mắn lắm, cho nên tôi luôn phải biết ơn và cư xử tốt với anh ấy, không có quyền đòi hỏi chồng phải thế này thế nọ.

Thế rồi, tôi đã ngã vào vòng tay của một đồng nghiệp. Sự việc bị bại lộ, chồng tôi tịch thu điện thoại, giám sát mọi hoạt động, cuộc sống của tôi chẳng khác nào bị giam lỏng. Thực lòng, giờ tôi cũng chẳng có tâm trạng nào mà ngoại tình nữa. Nhưng chồng tôi bảo không tin tôi nữa và ngày càng kiểm soát tôi gắt gao. Tôi thấy mệt mỏi quá, không biết phải làm gì để cứu vãn cuộc hôn nhân này nữa, vì mỗi ngày lại thấy chán chồng hơn - 
Nguyễn Hương Ly (Yên Bái).

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 

Hương Ly thân, đọc thư của bạn, Tri Giao thấy, bạn đang rơi vào một cái vòng luẩn quẩn: vì chán chồng mà ngoại tình, ngoại tình bị chồng bắt gặp, trừng phạt lại càng chán chồng hơn. Cho nên, muốn cứu vãn cuộc hôn nhân này, thì trước hết, bạn phải thay đổi được cảm xúc của mình với chồng.

Trong thư, bạn than phiền về những hạn chế của anh, điều khiến bạn cô đơn, ngã vào vòng tay người khác. Nhưng liệu bạn có thấy mình công bằng, khi bỏ qua những ưu điểm của chồng? Còn nữa, khi chồng đối xử như thế, bạn đã bao giờ góp ý với anh để cải thiện tình hình, hay chỉ âm thầm chán nản rồi đi tìm điểm tựa khác cho mình?

Việc bạn ngoại tình là một cú sốc với anh ấy, cho nên, dù anh ấy phản ứng có phần tiêu cực với bạn, bạn cũng nên thông cảm và cho anh ấy thời gian. Khi mọi chuyện lắng lại, bạn hãy giãi bày mọi tâm sự, uẩn ức với chồng. Nếu thực lòng yêu bạn, anh ấy sẽ lắng nghe và biết phải làm gì. Hy vọng, mọi chuyện sẽ tốt đẹp với bạn.BÀI ĐỌC NHIỀU

“Đẫm nước mắt” đọc thư trẻ gửi bố mẹ cầu hòa

Con không thích bố mẹ giận nhau. Bố hãy mang lại hạnh phúc cho gia đình. Con chắc chắn bố sẽ làm được. Nếu làm được con sẽ rất vui.

Ngày 18/11 trên Facebook của Thai Thi ở thành phố Hồ Chí Minh đã đăng tải status: “Bố mẹ giận nhau chỉ làm khổ con trẻ mà thôi! Cảm thấy buồn!”. Đi kèm với status này là ảnh chụp lại bức thư của một trẻ nhỏ thấm đẫm nước mắt vì bố mẹ giận nhau.

 
Dòng chữ còn non nớt nhưng tâm trạng buồn bã đã hiện rõ qua từng câu chữ. Xin được trích nguyên văn nội dung bức thư như sau: