![]() |
Ảnh minh họa. |
![]() |
Ảnh minh họa. |
Hôm Mai Phương nói với tôi về việc sẽ chấp nhận cuộc hôn nhân với Khang, tôi chới với như người sắp chết đuối. Tôi không tin cô ấy có thể bỏ lại sau lưng 6 năm tình yêu với tôi để lấy một người chỉ vừa quen biết được 6 tuần lễ.
Nhưng thực tế đúng là như vậy. “Anh ấy đã bỏ tiền ra cho mẹ em trị bệnh, cất lại nhà, cho em của em mở tiệm ăn... Giờ em không có gì để trả lại...”- Mai Phương tấm tức khóc. Tôi quát lên: “Vậy thì chẳng khác nào mẹ bán em cho thằng đó. Được rồi, anh sẽ tìm nó nói chuyện phải quấy”. Nhưng người yêu tôi giữ chặt tay tôi: “Em xin anh, đừng làm lớn chuyện bên gia đình anh ấy biết sẽ làm khó mẹ em. Hôm nay em chỉ muốn nói rõ cho anh mọi chuyện và muốn... ở lại với anh một đêm... Dù sao thì em cũng còn nợ anh”.
Sao cứ phải quan tâm đến những chuyện không đâu như thế? Mập hay ốm, xấu hay đẹp thì có gì quan trọng khi người ta yêu nhau bằng khối óc, trái tim?
Có lần anh hỏi cô ấy: “Mập hay ốm thì có gì quan trọng đâu? Khi đã yêu, điều đó chẳng còn có ý nghĩa gì”. Thế nhưng cô ấy không chịu và cứ khăng khăng cho rằng, một người phụ nữ muốn bảo vệ gia đình, muốn giữ được chồng thì phải đẹp. Cô ấy quên mất rằng anh đã từng rời bỏ một người phu nữ đẹp nhưng đầu óc trống rỗng để tìm đến với một người có nhan sắc bình thường nhưng thông minh, dí dỏm, chịu thương chịu khó. Người phụ nữ anh chọn lựa chính là em.
![]() |