Khi chồng thất nghiệp

Khó khăn lắm anh mới dám nói thật với em rằng công ty gặp khó khăn, mấy tháng nay lương bổng chỉ còn một nửa…

Cuối cùng, điều mà nhiều người lo lắng, sợ hãi cũng đã đến: Công ty thông báo đóng cửa. Chuyện lớn như vậy, anh không thể giấu em. Thế nhưng, nói vào lúc nào và mở đầu ra sao là cả một vấn đề.
Nhìn cái dáng tất bật của em, anh thấy mình thật có lỗi khi không làm tròn trách nhiệm trụ cột trong gia đình, lại còn chất thêm gánh nặng lên vai vợ. Hai đứa con và một người chồng thất nghiệp hoàn toàn không đơn giản phải không em? Anh đã đắn đo suy nghĩ mấy ngày mới dám mở lời. Anh hình dung em sẽ thất vọng thế nào, nét mặt sẽ buồn ra sao, rồi sẽ thở dài như chưa bao giờ thở dài…
Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Vậy mà…, tất cả đã vượt xa trí tưởng tượng của anh. Vợ ơi, cảm ơn em đã nghĩ, đã hiểu và chia sẻ với anh những khó khăn trong cuộc sống mà không phải ai cũng dễ dàng chấp nhận như vậy.

“Không sao cả anh ạ, mấy năm qua em cũng dành dụm được kha khá để phòng khi bất trắc. Anh đừng quá lo lắng rồi hấp tấp nhận những công việc quá sức. Chưa có việc làm thì giúp em đưa rước con, dạy tụi nó học. May là lúc này công ty em rất nhiều việc” - em nắm chặt tay anh.
Chính lúc ấy, anh cảm thấy như được truyền thêm sức mạnh. Đúng rồi, anh sẽ giúp việc nhà cửa, cơm nước, dọn dẹp, con cái để em yên tâm làm việc. Điều lớn nhất anh nhận được qua đợt thất nghiệp vừa rồi là tình cảm ấm áp của gia đình - nó cũng là đợt thực tế quan trọng để anh hiểu chuyện “bếp núc” vất vả thế nào. Đó là điều mà từ trước tới nay anh vẫn dồn hết lên vai em với suy nghĩ “chuyện nhỏ”.
Thế đấy, thất nghiệp đâu hẳn chỉ mang lại bất hạnh, phải không em?

Đàn ông mê nói ngọt?

Nay thì chị rút ra được một điều chí lý: đàn ông thích ngọt. Ngọt thì đố ai dám... cãi! Phải sửa thôi, chị hạ quyết tâm.

Anh tính đổ một tấm để đó, mai mốt tụi nhỏ lớn thêm chút nữa rồi mới lên lầu… Nghe tiếng chồng vui vẻ khác thường, chị thử lắng nghe xem chồng mình đang “bàn tính” với ai ở nhà trên mà háo hức vậy? Chẳng bù mỗi lần vợ muốn bàn bạc chuyện gì chả cứ cáu kỉnh, gạt ngang.

- Em cũng thấy vậy đó, ăn nhiều ở bao nhiêu. Con cái còn nhỏ bày vẽ chi vừa tốn kém vừa cực. Mà anh tính kêu thợ ở đâu vậy? Giọng phụ nữ nghe thiệt êm. Chị ngó ra, thấy chồng mình đứng ngoài sân, sân nhà bên cạnh là cô hàng xóm đang vừa phơi đồ, vừa “tám” với chồng chị bằng cái giọng trời phú ngọt như đường phèn.

Sẻ chia thầm lặng

Với em, việc này thật tội lỗi, em chẳng muốn đi chút nào. Nhưng nhìn ánh mắt đỏ hoe của bạn, em biết bạn đang cần sự giúp đỡ của mình, chí ít là cũng có được cảm giác ấm áp khi có một người thân bên cạnh lúc đau đớn. Khi mà ông chồng có cưới xin hẳn hoi, vẫn sống cùng nhà, ngủ cùng giường, đã có với nhau hai mặt con và là “tác giả” của cái thai chín tuần tuổi ấy lạnh lùng từ chối vợ: “Thôi, em đi một mình đi, anh bận việc”.