Hai điều vợ gửi bồ nhí của chồng

Lẽ ra không có lá thư này, nhưng sau những hành động của em buộc chị phải lên tiếng. Đầu tiên chị chân thành cảm ơn em vì hai điều.

Điều thứ 1. Cảm ơn em vì từ khi có em xuất hiện trong cuộc đời chồng chị, anh ta trở nên dịu dàng, và tử tế khi gọi chị là em, xưng anh rất chi là ngọt ngào, đã lâu lắm rồi hình như cách đây cả thế kỷ ấy chị mới được nghe lại. Anh ta sẵn sàng làm bất cứ việc gì chị nhờ, thậm chí có những việc chị chẳng cần mở miệng anh cũng tự giác làm. Chuyện này chắc trước đây chỉ xuất hiện trong những giấc mơ không bao giờ có thật của chị. Chị đi hết từ bất ngờ ngày qua bất ngờ khác. Dần dà hiểu được vì sao anh ta lại làm như vậy, tâm lý thôi mà, tâm lý của một kẻ mắc tội.
Điều thứ 2. Chị cảm ơn em vì em đã nhiệt tình giúp chị dọn dẹp nhà cửa, thanh lý đi những thứ rác rưởi bẩn thỉu và ô nhiễm, trả lại môi trường trong sạch, hài hòa và thoải mái đến tuyệt vời trong căn nhà của mẹ con chị. Chị không còn phải cảm thấy khó chịu vì mùi khói thuốc, tàn thuốc vứt khắp nơi, chấm dứt những ngày tháng chịu đựng mùi bia, mùi rượu, mùi hôi bốc lên nồng nặc từ anh ta. Chị cũng không còn phải tốn hơi tốn sức gào lên hàng giờ, hàng ngày, hàng tháng thậm chí là hàng năm để than phiền ca cẩm về chồng. Giờ đây thay vì hàng ngày phải vắt óc suy nghĩ đi chợ nấu món gì cho ngon, cuối tuần phải bỏ ra cả đống thời gian để ủi mớ quần áo cho chồng thì chị có thời gian để chăm sóc sắc đẹp của mình.
Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Chị cũng muốn tâm sự, chia sẻ với em một vài điều nhỏ như sau.
Điều thứ 1. Chắc trong những ngày tháng qua em thắc mắc tại sao chị lại không tìm đến em, không làm ầm mọi chuyện lên như những người phụ nữ khác khi có chồng ngoại tình và công khai ăn ở với người tình. Chị không làm điều đó vì đơn giản em không phải là kẻ thù của chị, nếu không muốn nói em chính là ân nhân của cuộc đời chị. Em chính là người đã giúp chị hiểu rõ về một con người và giúp chị biết yêu thương mình hơn, biết chăm sóc mình hơn và trở nên xinh đẹp hơn. Vì thế, chị sẽ không làm bất cứ điều gì tổn hại đến em, chị là người rõ ràng, sòng phẳng. Vậy nên em đừng làm những trò ngốc nghếch như lập ra hàng mớ face book để phá chị như vậy. Đó là trò trẻ con, chị không thèm chấp đâu.
Điều thứ 2. Chị rất lấy làm phiền lòng khi em mở miệng nói con trai chị gọi em là mẹ. Em ạ, có lẽ em chưa có con nên em chưa thể hiểu nỗi lòng của một người mẹ là như thế nào. Mà thôi, không cần phải đến khi có con em mới hiểu, đơn giản như thế này đi, bây giờ trong gia đình em, bỗng nhiên có một người phụ nữ xuất hiện vào bảo em là gọi bà ta là mẹ đi, liệu em có làm được điều đó không?
Bố mẹ em mang nặng đẻ đau, nuôi em lớn đến chừng đó họ chỉ mong mỏi có một điều duy nhất đó là em được hạnh phúc, hạnh phúc của em chính là hạnh phúc của cả cuộc đời họ. Vậy mà em đã sống như thế nào? Em chung sống với một người đàn ông đã có vợ có con. Liệu bố mẹ em biết được họ có vui nổi không? Hàng xóm láng giềng và người thân quen sẽ nhìn họ với con mắt như thế nào? Có thể chị suy nghĩ quá cổ hủ và lạc hậu so với em, nhưng chị nghĩ bất cứ người làm cha làm mẹ nào cũng mong con mình có một cuộc sống bình thường như bao con người khác, một gia đình trọn vẹn, được nhìn thẳng vào mắt người khác khi nói về gia đình riêng của mình. Em hy vọng gì vào người đàn ông này?
Một người đàn ông tử tế, đàng hoàng thì sẽ không bao giờ phản bội vợ con. Em tin chắc rằng em sẽ là người đàn bà cuối cùng của cuộc đời anh ta? Đó là suy nghĩ hoàn toàn sai lầm đấy em. Đàn ông họ tham lam lắm, họ chỉ muốn thêm mà không bao giờ muốn bớt. Chị chứng minh cho em một cách hết sức đơn giản nhé. Nếu anh ta có tình yêu trong sáng và nghiêm túc với em thì khi nhận lời yêu em, dọn về chung sống với em thì anh ta đã li dị chị, nhưng anh ta không hề làm điều đó. Vị trí của em trong anh ta chỉ là một góc nhỏ, một chỗ cơi nới, chỉ vậy thôi.
Điều thứ 3. Em ạ đừng bao giờ nghĩ tới việc ràng buộc người đàn ông bằng một đứa trẻ. Điều này là sai lầm trầm trọng hơn sai lầm em tự biến mình thành tình yêu bé nhỏ của anh ta. Nếu là một người cha tốt thì anh ta đã không bao giờ phản bội lại con mình. Chắc em chưa biết anh ta đã đối xử với đứa con mà anh ta đã mong mỏi có được như thế nào nhỉ? Con ốm anh ta không hề biết, từ khi nó sinh ra và lớn đến bây giờ số lần anh ta chơi với nó được đếm trên đầu ngón tay… và nhiều nhiều chuyện khác chị không muốn kể ra vì lại mang tiếng nói xấu chồng. Với một đứa trẻ đã được anh ta mong mỏi, trông chờ sự ra đời của nó mà anh ta còn đối xử như vậy thì đừng bao giờ mong đứa con mà anh ta không mong muốn xuất hiện lại được anh ta yêu thương, chăm sóc hơn. Em đã làm cuộc đời em đau khổ thì đừng kéo theo đứa trẻ vô tội vào vòng đau khổ, bất hạnh này.

Khát con trai

Đứa con thứ hai chưa đầy năm tháng, anh đã đưa ra tối hậu thư: hoặc chị sinh tiếp hoặc hai người sẽ ly thân.

Nghe tin anh mất, lòng chị dửng dưng. Chỉ cách đây vài năm, có lẽ, chị không thể nào chịu nổi sự mất mát đó. Nhưng bây giờ, khi đã trải qua bao ê chề, trái tim chị như chai sạn. Chị bình tĩnh thu dọn đồ đạc, đưa hai con về chịu tang anh như một nghĩa vụ…

Vợ chồng chị lấy nhau qua mai mối của bạn bè. Tính anh hiền nhưng rất bảo thủ. Anh có những sở thích cố hữu mà anh không ngần ngại thổ lộ khi mới yêu như: thích lấy vợ cô giáo, chỉ thích có con trai, thích ở nhà cấp bốn, thích đi câu cá, chỉ mặc sơ mi quần tây… Chừng ấy sở thích, qua từng ấy năm, anh vẫn không thay đổi. Nhiều lúc, chị không biết anh lấy chị vì yêu hay vì chị đạt tiêu chuẩn anh đưa ra. Riêng chuyện con cái, ngay khi ăn hỏi, anh đã thủ thỉ: “Em phải sinh cho anh hai thằng cu nhé!”. Chị cứ tưởng anh đùa, hỏi lại: “Nếu em sinh toàn con gái thì sao?”. Anh chẳng ngại ngần, trả lời thẳng: “Thì anh nhờ người khác sinh”. Chị chợt rùng mình ớn lạnh, dự cảm chuyện chẳng lành…

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Cưới nhau xong, chị ngấm ngầm nhờ bác sĩ tư vấn, vận dụng mọi phương pháp để có con trai. Biết tính chồng bảo thủ, chị xem đó là tấm hộ chiếu đảm bảo hạnh phúc gia đình. Nhưng, đứa con đầu lòng lại là con gái. Chị còn nhớ, lúc chị mới có thai, anh chăm sóc chị rất chu đáo nhưng đến khi siêu âm biết là con gái, anh bỏ mặc chị. Ngày chị sinh, anh nhậu say bí tỉ…

Con chưa đầy một tuổi, anh đã giục chị sinh đứa thứ hai. Chiều chồng và một lần nữa hy vọng, chị quyết tâm lần này phải có con trai. Nhưng, trời không chiều lòng người, cô con gái thứ hai ra đời trong nỗi buồn của mẹ và sự ghẻ lạnh của cha. Đứa con thứ hai chưa đầy năm tháng, anh đã đưa ra tối hậu thư: hoặc chị sinh tiếp hoặc hai người sẽ ly thân. Chị chỉ biết ôm con mà khóc. Hai lần sinh nở liên tiếp đã khiến chị kiệt sức, nếu sinh thêm đứa nữa, chị có nguy cơ mất việc làm. Trước sự im lặng của chị, anh ngang nhiên bỏ gia đình tìm bến đỗ mới để thỏa mãn mong muốn có con trai. Cũng may, bố chồng thương con dâu, động viên và hỗ trợ chị nuôi cháu, gia đình ông không nề hà chuyện con trai, con gái, chị vẫn là dâu con nhà ông. Chị không ngừng hy vọng anh chồn chân, mỏi gối sẽ quay về.

Nhưng, anh nào có để chị yên. Khi biết chắc chắn cô nhân tình mang thai con trai, anh về ép buộc chị ly hôn để cưới cô ta. Đến lúc ấy, chị không còn lý do gì để sống trong nhà anh nữa. Nhờ sự giúp đỡ của bố chồng, ba mẹ con chị ra riêng với một căn chung cư nhỏ, anh đón vợ mới về ở cùng gia đình. Ba tháng sau, vợ mới sinh cho anh một đứa con trai kháu khỉnh, anh hoàn toàn thỏa nguyện. Có điều, đứa bé càng lớn càng không thấy có nét gì giống anh hay bên nội, khiến thiên hạ cứ bàn tán mãi. Bố chồng chị thỉnh thoảng qua thăm cháu cũng than vãn về cách sống phóng túng của cô con dâu mới, vốn làm ở quán bar. Anh bỏ qua ngoài tai mọi chuyện, chỉ cần nhìn thấy thằng cu là anh quên hết mọi thứ …

Anh mất đột ngột. Chưa kịp đưa tang anh, cô vợ mới đã vội vàng đem con đi mất. Suốt mấy ngày, chỉ có chị và hai đứa con gái cùng bố mẹ anh túc trực bên linh cữu, thu xếp cho lễ tang trọn vẹn…

Á khẩu với miệng lưỡi xảo quyệt của bồ nhí chồng

Bồ nhí Quân đến tận nhà đánh ghen với thái độ ngạo ngược làm cho chị Tiên phải á khẩu trước miệng lưỡi xảo quyệt của bồ nhí của chồng.

Hai vợ chồng chị Tiên anh Quân đến với nhau thưở hàn vi với vài bộ quần áo, một cái xe đạp Phượng hoàng từ thời cổ lai hy và một gian nhà cấp 4 lụp xụp theo đúng nghĩa đen. Vợ chồng hợp duyên hợp số, hợp tính cách lại hay lam hay làm không ngại khó khăn vất vả nên ngót 10 năm sau hôn nhân, anh chị cũng đã có trong tay một cơ ngơi đáng để mọi người mơ ước và ghen tỵ.

Vợ chồng ăn ở với nhau bao nhiêu năm là bấy nhiêu ngày tháng Quân nói từng ấy lời âu yếm và làm từng ấy những hành động vun vén cho gia đình. Thiên hạ nhìn vào ai cũng ca ngợi hạnh phúc của đôi vợ chồng “trai tài- gái sắc” này. Anh thì giỏi giang, công thành danh toại, chị thì thảo hiền khéo xây tổ ấm. Hai đứa con đẹp như tranh lại thông minh, ngoan ngoãn. Nhìn vợ chồng Quân - Tiên, ai cũng bảo đó chính là gia đình kiểu mẫu.

Mặc dù kinh tế khá giả nhưng chị Tiên vẫn giữ những thói quen từ thuở nghèo khó: Chắt chiu, tiết kiệm hết sức có thể… Đặc biệt, chị ít khi nghĩ đến bản thân mình, luôn một lòng nghĩ cho chồng, cho con, đền ơn đáp nghĩa với những mối ân tình xung quanh.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Ở chị vẫn toát lên vẻ đẹp giản dị, đôn hậu từ dung mạo đến tâm hồn. Không cần son phấn tô vẽ, không cần những bộ cánh sang trọng, đắt tiền, mỗi khi đi bên chồng, chị Tiên vẫn khiến cho mọi người phải trầm trồ trước nhan sắc mặn mà của chị.

Anh Quân tự hào vô cùng về vợ, cả bề ngoài đến cái nết ăn nết ở của chị, anh đều không chê vào đâu được. Biết vợ xinh đẹp, chăm chỉ nhưng vẫn một lòng một dạ với mình, anh Quân càng cố gắng hơn trong công việc để lo cho gia đình một cuộc sống no đủ, ấm êm.

Nhưng “Một cái lạ bằng một tạ cái quen". Việc anh Quân vì công việc mà “bóc bánh trả tiền” thì có thể thông cảm. Nhưng đằng này, anh lại có bồ nhí. Anh và Minh - bồ nhí của anh lại còn cặp kè với nhau mấy năm rồi. Và ngược đời ở chỗ, giờ đây bồ nhí của anh đang chễm chệ ngồi trong ngôi nhà hạnh phúc của vợ chồng anh chị để nói chuyện “đạo - lý” với chị Tiên.

Trước khi Minh đến nhà gặp chị Tiên để ghen ngược, thì chị Tiên cũng đã loáng thoáng nghe được chuyện bồ bịch của chồng ở bên ngoài.. Chị đã vô cùng bàng hoàng, giận dữ, thất vọng và đau đớn khi nghe chồng thú nhận tất cả.

Như bao gã đàn ông “ăn vụng” khác khi bị vợ phát hiện, Quân thề sống chết với vợ sẽ chấm dứt với Minh. Chị Tiên vì nghĩ đến gia đình và các con nên đã tha thứ cho anh. Nào ngờ, bồ nhí của Quân đến tận nhà đánh ghen với thái độ ngạo ngược làm cho chị Tiên phải “á khẩu” trước miệng lưỡi xảo quyệt của bồ nhí của chồng.

Minh trẻ đẹp, trông ra vẻ là một con người có tri thức chứ không phải phường “em út móng đỏ” mà chị tưởng tượng. Biết đây là đối thủ của mình nhưng chị vẫn mời Minh uống trà và cất lời nhẹ nhàng: “Chị biết mối quan hệ của em với chồng chị. Chị không biết em đến đây với mục đích gì nhưng mọi chuyện của nhà chị đã được giải quyết xong. Chị không cần lời xin lỗi hay giải thích gì cả. Em còn trẻ đẹp sẽ có nhiều người đàn ông khác tốt hơn chồng chị đến với em…”.

Chị Tiên chưa nói hết câu thì Minh đã ngắt lời: “Xin lỗi chị! Tại sao chị lại nghĩ rằng em đến đây để xin lỗi chị? Em thấy mình đâu có làm gì sai mà phải xin lỗi chị chứ?”.

Thái độ trâng tráo và ráo hoảnh của Minh khiến chị Tiên không khỏi bất ngờ. Chị tiếp lời với thái độ cương quyết hơn: “Vậy em nghĩ cặp bồ với một người đàn ông có gia đình là hành động đứng đắn sao?”.

Minh khoanh tay trước ngực, ngả người ra ghế, vắt chân chữ ngũ với tư thế rất thoải mái đáp lời “bà cả”: "Chị à! Sao chị lại nghĩ là em cướp chồng chị? Anh Quân là người đàn ông em yêu, anh ấy cũng yêu em tha thiết. Chị có con sống với anh ấy thì em cũng có con chết với anh ấy. Anh ấy là cha của con chị thì anh ấy cũng là cha của con em. Chưa bao giờ em nghĩ anh ấy là bồ của em, mà em luôn nghĩ anh là chồng em. Em và chị chỉ khác biệt ở chỗ: Chị là người đến trước. Nhưng điều đó cũng không quan trọng nếu như chị trả anh ấy cho em!”.

Chị Tiên đờ cả người trước “đòn ghen" bằng ngôn ngữ lí luận “vô đạo” nhưng rất đỗi có lý của Minh. Chị những tưởng với tư cách là vợ cả, chị sẽ chiếm thế thượng phong. Không ngờ lại bị bồ nhí của chồng dồn vào thế bí và không biết phải đáp trả thế nào với Minh.

Trước khi rời khỏi “tổ ấm” của chị Tiên, Minh xuống giọng vẻ tâm tình khiến chị Tiên uất nghẹn cổ mà không biết phải ứng xử sao với loại hồ ly này: "Thôi chị ạ. Giờ chị làm to chuyện lên làm gì, chồng chúng mình lại thân bại danh liệt. Mà xấu chàng thì hổ ai? Chị và em mỗi người nhường nhau một tý cho êm cửa ấm nhà, cho chồng chúng mình an tâm công tác. Đừng vì sự ghen tỵ của chị mà đẩy anh vào đường cùng. Nếu chị không thoả hiêp với em thì chị làm ơn trả anh ấy cho em. Em sẽ yêu anh ấy thay cả phần của chị!”.

Tình địch đã rời đi lâu nhưng chị Tiên vẫn ngồi im như hoá đá. Nước mắt từ lâu đã thôi chảy nhưng khuôn mặt thểu não của chị đã nói lên tất cả sự “thảm bại” của người vợ danh chính ngôn thuận trước trận ghen ngược của bồ nhí.

Chị không biết những ngày tháng tiếp theo, chị sẽ phải làm gì và đối phó thế nào với Minh - người đàn bà vô luân nhưng quá sắc sảo này? Phải đối diện thế nào với cái tổ ấm mà chị đã dày công vun đắp này? Càng nghĩ, mắt chị lại càng nhoà lệ...

Anh không đủ bao dung

Tình cảm vợ chồng đâu phải như chiếc nhẫn tháo ra rồi đeo lại được. Có những thứ mất đi mãi mãi dù ta hối tiếc tìm lại...

Anh đón em về với anh trong sự chống đối quyết liệt của gia đình, bạn bè và nhất là mẹ anh. Trước sự cản trở của mọi người về mối quan hệ của chúng ta, có lúc anh tưởng như muốn buông tay chấm dứt, nhưng anh biết nếu làm thế anh sẽ đau khổ biết chừng nào vì anh yêu em.

Em, một người phụ nữ quá 30, hơn anh 4 tuổi, chín chắn và khôn khéo. Mọi người không bảo em xinh đẹp. Nhưng đối với anh, em lúc đó thật duyên dáng, mặn mòi và có sức thu hút thực sự. Đi bên cạnh em, anh thấy mình cao lớn vững vàng, có thể chở che cho người phụ nữ của đời mình, chẳng có gì là chênh lệch hay khoảng cách cả.

Giờ thì chúng mình đã có con, một bé gái 3 tuổi xinh xắn giống cả ba và mẹ. Em bây giờ đã là một người phụ nữ thành công trong sự nghiệp.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Còn anh, anh không quá tự hào về bản thân nhưng vẫn là người đàn ông làm ra tiền, vẫn phụ vợ chăm con, đôi lúc nhậu nhẹt chút đỉnh và bản lĩnh đàn ông không đến nỗi nào.

Dạo gần đây anh thấy em đổi khác, hay cau có vô cớ, nạt nộ con cái. Em hay nổi điên bất thường với anh khiến nhiều lúc anh không “đỡ” nổi. Bởi vậy cả tháng cứ chiến tranh lạnh hoài làm anh mệt mỏi. Làm một thằng đàn ông, anh cũng có lúc cần phải phát điên chứ làm sao chịu được. Chẳng hiểu có chuyện gì với em?

Tối qua anh bàn với em sẽ sinh thêm một đứa con nữa cho bé Su có anh có em. Nhưng em đùng đùng nổi giận, em lại gỡ chiếc nhẫn cưới vứt ra giường bảo anh hãy đi kiếm người phụ nữ khác làm việc đó, rằng anh và mẹ chỉ biết bóc lột sức lực của em, rằng bao nhiêu năm nay em cày bừa làm lụng lo cho cả nhà. Giờ em cần được nghỉ ngơi và hưởng thụ, chứ không sinh nở gì nữa hết, đời là mấy sao em cứ phải phí hoài tuổi xuân trong gánh nặng con cái.

À thì ra đối với em gia đình là gánh nặng. Anh cứ tưởng với người phụ nữ thì gia đình, chồng con là niềm vui, hạnh phúc là mục đích sống và phấn đấu! Em nói mà không cần nghĩ. Mẹ anh tuy nhiều tuổi nhưng bà có lương hưu, ở nhà phụ vợ chồng mình trông cháu chứ nào có ăn bám ai. Anh vẫn làm ra tiền, tuy không nhiều như em nhưng vẫn chu toàn vợ con chứ đâu kém cỏi. Con gái dễ thương bụ bẫm, lanh lẹ, ai cũng thích ẵm bồng.Thế chưa đủ ư? Gia đình nào mà chẳng có cãi vã, giận hờn, gây gỗ. Nhưng đâu phải cứ cãi nhau là tháo nhẫn, em đã tháo rồi đeo lại bao nhiêu lần liệu em có nhớ?? Tình cảm vợ chồng đâu phải như chiếc nhẫn tháo ra rồi đeo lại được. Có những thứ mất đi mãi mãi dù ta hối tiếc tìm lại, nó cũng không vừa vặn như lúc đầu.

Tự dưng tim anh đau nhói. Có thể người đàn ông khác thì sẽ thiếu bình tĩnh mà bạt tai vợ, nhưng lúc đó, chẳng hiểu sao trong anh trống rỗng. Anh bước vào nhà tắm, nhìn qua gương, hình ảnh chiếc nhẫn cưới lăn lóc, hình ảnh em của ngày xưa nhạt nhòa, méo mó không còn rõ rệt.

Giờ thì anh hiểu vật chất và đỉnh cao vinh quang rất dễ khiến con người thay đổi. Anh cũng chỉ là một thằng đàn ông bình thường, biết yêu, biết giận, biết tự ái khi ai đó xúc phạm. Nên anh không đủ bao dung để tha thứ cho em thêm một lần nữa đâu, em ạ!! Bởi vì có những vết thương sẽ không bao giờ lành lại dù cho ta tìm mọi cách để chữa.