![]() |
Ảnh minh hoạ. |
![]() |
Ảnh minh hoạ. |
Khi đó, chân tay tôi run lẩy bẩy, cảm giác không thể đứng nổi. Tôi cố chống đỡ mà không thể chống, tôi cố với lấy cái gì đó để nắm chặt vào thì bất ngờ bàn tay anh đưa ra, đón lấy tay tôi.
Tôi hoảng, giật lại và tát cho anh một cái như trời giáng. Nhìn ánh mắt của anh rưng rưng đầy nước mắt, tôi lại thấy mình thật tội lỗi. Tại sao tôi lại dám làm chuyện đó, lại dám tát anh dù anh là anh trai của chồng tôi.
Tôi lấy chồng, đến nay mới được nửa năm. Anh chồng tôi chưa có gia đình nên cả nhà sống chung. Tôi là con dâu duy nhất trong nhà này. Nói chung, cuộc sống vợ chồng rất hạnh phúc, đầm ấm, vui vẻ. Chúng tôi luôn quan tâm, động viên nhau, không ai có sự ghen tị nào.
Anh chồng tôi là một người rất điềm đạm, biết lễ nghĩa. Lúc nào anh cũng động viên tôi, pha trò nói tôi là về làm dâu nhà anh vất vả, phải cố gắng lên này kia. Tôi nghe anh nói cũng thấy vui vui nên rất quý anh. Và từ đó, tôi thân thiết với anh, coi anh như anh trai của mình vậy.
![]() |
Bố mẹ chồng tôi cũng không quá khó tính. Nói chung các cụ hiểu lòng con cái nên cứ để cho tôi tự do. Với lại, nhà có hai đứa con trai mà mới có một con dâu nên bố mẹ coi tôi như con gái của bố mẹ vậy.
Tôi cũng thấy đó làm vui, tôi thoải mái ăn uống, ngủ nghỉ ở nhà chồng và làm mọi việc theo sở thích như ở nhà mình vậy. Bố mẹ tôi không có gì phàn nàn về đứa con dâu như tôi cả.
Chúng tôi mới lấy nhau nên còn kế hoạch, chưa muốn sinh con. Những ngày đó, cuộc sống thật vui vẻ, như là gia đình thực sự của mình. Vì lấy chồng xa nên tôi đã coi gia đình anh như nhà của mình. Tôi chẳng lo lắng sợ hãi gì khi đối mặt với mẹ chồng. Có gì không hay không phải, mẹ nói thì tôi nghe, tôi đâu có phàn nàn kêu ca gì đâu.
Cả nhà tôi sống vui vẻ với nhau như thế. Chồng tôi thi thoảng đi công tác, tôi cũng không thấy buồn vì có bố mẹ và anh chồng lúc nào cũng lo lắng, quan tâm tôi. Có khi anh chồng còn chở tôi đi chợ mua đồ về nhà cải thiện món ăn. Anh còn hay vào bếp cùng tôi, bảo là ngày trước anh học nấu ăn này kia nên dạy cho tôi. Tôi cảm thấy vui lắm. Cả nhà đầm ấm quây quần.
Nhưng, thời gian gần đây, ngày ngày tôi thấy anh đau khổ, mệt mỏi, uống rượu, hỏi có chuyện gì thì anh không nói. Tôi với chồng càng vui với nhau thì nhìn anh lại càng lầm lũi hơn. Anh bảo, nhìn chúng tôi như thế anh tủi thân, bằng này tuổi rồi mà không lấy được vợ cho bố mẹ.
Thật ra, anh thiếu gì người yêu, vì anh có công việc ổn định, phong độ lại có cái tính hài hước, con gái ai chả chết. Nhưng mà anh lại chẳng yêu ai, chẳng lấy ai. Anh bảo, con gái bây giờ khó kiếm, toàn người thực dụng. Nghe anh nói như ông cụ mà tôi phì cười. Tôi cứ bảo mối cho anh người này, người kia nhưng anh có vẻ không ưng, anh chỉ cười xòa cho xong chuyện.
Hôm rồi, khi biết tin tôi có bầu, anh lại không cười. Anh đi uống rượu cả tối mới về tới nhà, lúc đó chỉ còn tôi thức đợi anh. Thế rồi, anh về và nắm lấy tay tôi, nói rằng, anh thật sự yêu tôi, thật sự là rất yêu tôi và anh đã kìm nén tình cảm lâu lắm rồi, anh đã đau khổ và cố tỏ ra vui vẻ trước mặt tôi, nhưng giờ, thấy tôi hạnh phúc, anh không thể chịu thêm được nữa.
Tôi chết lặng, giờ tôi như người mất hồn vì vậy. Chồng tôi vẫn vô tư, anh vẫn cứ cười nói trước mặt bố mẹ tôi nhưng chúng tôi không nói với nhau câu nào. Anh coi tôi như người dưng, tôi cũng vậy.
Cuộc sống thế này thì làm sao đây. Có lẽ, anh đã quá ngại, anh không dám nhìn vào mắt tôi nữa. Chúng tôi không còn là cặp anh em như trước đây.
Bây giờ, sống trong căn nhà mà tôi coi là nhà mình này thật sự ngột ngạt lắm, giống như địa ngục vậy vì tôi sợ chuyện của anh bị phát hiện. Dù là không có gì nhưng tôi không dám chắc chồng tôi không ghen và không xảy ra chuyện nếu như anh biết chuyện anh trai mình lại thích em dâu.
Trời ạ, giờ đây tôi phải làm sao đây, chẳng lẽ lại bỏ nhà mà đi, chuyển chỗ khác mà sống. Như thế biết tìm lý do gì mà nói với bố mẹ, đang yên đang lành, ai cũng yêu ai, vậy mà… Tôi phải làm sao?
Vợ chồng tôi quen nhau khi đang là sinh viên đại học. Yêu nhau suốt 5 năm mới làm đám cưới và đến bây giờ đã về chung một nhà 8 năm. Chúng tôi có hai con, một trai, một gái và nhà cửa ổn định. Cuộc sống rất hạnh phúc vì vợ chồng hòa hợp về mọi mặt.
Tôi làm biên tập cho một trang báo điện tử còn chồng công tác ở một tổ chức phi chính phủ. Vì tính chất công việc nên chồng tôi thường xuyên phải đi công tác xa nhà. Tôi vừa đi làm vừa chăm sóc con cái.
Gia đình chồng có hai anh em, trên chồng có anh trai hơn 5 tuổi. Anh trai chưa lập gia đình nên ba mẹ chồng mới chỉ có tôi là con dâu. Tôi cảm thấy mình thật may mắn khi được cả gia đình chồng thương yêu.
Mẹ chồng thấu hiểu nỗi vất vả của tôi khi chồng liên tục vắng nhà, ông bà ngoại ở xa còn nhà nội cách chỗ chúng tôi tầm 40km nên hầu như chỉ có ba mẹ con tự túc chứ không nhờ vả được.
Khi con còn nhỏ mẹ chồng có lên ở chung với tôi một thời gian để phụ chăm cháu. Còn bây giờ, khi các con đã đi học thì bà về nhà chăm ông. Dù vậy, thỉnh thoảng mẹ nấu những món ngon hoặc mua quà rồi nhờ anh chồng đem đến nhà tôi.
Cứ độ một tuần hai lần, anh chồng đều đặn ghé nhà tôi chơi với các cháu. Khi nhà hư hỏng đồ dùng hay con bị ốm, chỉ cần tôi gọi điện cho mẹ chồng là anh chồng đã sốt sắng chạy đến ngay.
Anh vội vàng sửa chữa đồ dùng hư hỏng hay cùng tôi đưa con đi khám. Hai con của tôi rất quý bác vì anh chồng luôn mua đồ ăn và đưa chúng đi chơi. Vợ chồng tôi rất biết ơn anh trai vì đã luôn quan tâm chăm sóc gia đình mình.
Chồng thường nhắc tôi mua quà tặng anh vào dịp sinh nhật hay có sự kiện đặc biệt. Mỗi lần anh đến nhà, tôi đều nấu những món ăn anh thích để mời cơm. Anh trai là người điềm đạm, dễ gần và sống nội tâm nhưng chưa bao giờ thấy anh đề cập đến chuyện lấy vợ.
![]() |
Tôi hoảng hốt khi anh chồng thổ lộ tình cảm. (Ảnh minh họa) |
Mẹ chồng tôi lo lắng có nhờ tôi mai mối một số cô đồng nghiệp cùng cơ quan nhưng không thành công. Anh có cùng tôi đi xem mặt vài lần nhưng anh tỏ ra miễn cưỡng và không thích.
Bởi thế tôi tôn trọng cuộc sống riêng của anh nên cũng ngừng chuyện mai mối. Tôi vẫn không thể hiểu tại sao một người đàn ông đứng đắn đàng hoàng, rất hiểu phụ nữ như anh chồng lại không nghĩ đến chuyện yêu đương.
Thỉnh thoảng anh vẫn tặng tôi mấy chậu hoa nhỏ và vài cuốn sách, lạ thay, những thứ đó đều đúng với sở thích của tôi. Dù vậy tôi cũng không nghĩ gì nhiều, cứ cho đó là sự quan tâm của người thân trong gia đình khi giữ được mối quan hệ tốt đẹp.
Mãi cho đến gần đây, vào một buổi chiều chủ nhật trời mưa tầm tã, sau khi đưa hai con đến lớp học tiếng anh, tôi trở về nhà. Khi đến nơi, anh chồng đã đứng đợi trước cửa, bộ dạng say khướt áo quần ướt hết.
Tôi mở cửa mời anh vào nhà rồi lấy quần áo của chồng cho anh thay. Tôi gọi điện báo cho mẹ chồng rồi bảo anh vào phòng nghỉ ngơi, sáng mai hẵng về. Bất chợt, anh nắm lấy tay tôi.
Anh thổ lộ, anh thích tôi ngay từ lần gặp mặt đầu tiên và âm thầm ghen tỵ với em trai. Anh thương tôi vất vả chăm con nên đã gắng sức phụ giúp hết sức có thể. Vì tôi mà anh không thể có cảm xúc nào với người con gái khác và không muốn nghĩ đến chuyện lấy vợ.
Tôi hoảng hốt vùng tay ra khiến anh chồng có vẻ hụt hẫng. Anh vội vàng kêu taxi rời khỏi nhà tôi. Từ ngày đó, tôi vẫn cư xử bình thường nhưng anh luôn tìm cách tránh mặt và không đến chơi với cháu như trước.
Mỗi lần tôi về, mẹ chồng đều than vãn dạo này thấy anh có vẻ chán nản, lao vào rượu chè be bét. Tôi hiểu nguyên nhân sâu xa của sự thay đổi này nhưng càng nghĩ lại càng rối. Tôi chỉ biết im lặng và cầu mong thời gian sẽ làm anh bình tĩnh lại và mọi chuyện sẽ trở về đúng vị trí của nó.