Ghê rợn trước thú chơi quái đản của chồng già

Vì sợ tôi ngoại tình, anh mua rất nhiều đồ chơi tình dục với mục đích nhằm thỏa mãn được tôi vì anh có tuổi, sinh  lý cũng không còn tốt nữa.

Tôi từng được khá nhiều cậu bạn theo đuổi từ hồi đi học nhưng chẳng hiểu sao lại không hề rung động trước một ai. Tôi chỉ thấy họ rất trẻ con, đôi khi cũng đáng yêu đấy nhưng chưa đủ đáng tin và tất nhiên là chưa đủ tin tưởng để tôi có thể trao gửi tình cảm.
Mãi sau này đến khi gặp anh, tôi mới biết thế nào là rung động. Tôi vẫn nhớ ngày đấy khi hai đứa gặp nhau tôi còn chủ động xưng hô là anh - em trong khi anh gọi tôi là cháu. Nói về tuổi tác thì khi ấy tôi 26 còn anh thì đã gần 50 tuổi. Kể ra gọi chú cũng đúng vì anh kém bố mẹ tôi có mấy tuổi đâu.
Kể cũng lạ. Người đàn ông ấy chẳng đẹp trai cũng chẳng trẻ trung gì. Anh cũng không phải người giàu có mà chỉ là mức khá, sự nghiệp có chỗ đứng. Anh còn từng có một đời vợ và hai đứa con hiện đang sống ở nước ngoài. Vậy mà tôi lại say như điếu đổ anh, gạt hết mọi sĩ diện để "thả thính" anh trước.
Ghe ron truoc thu choi quai dan cua chong gia
Ảnh minh họa. 
Cũng không ngạc nhiên lắm khi anh đón nhận tình cảm của tôi. Từ khi chính thức bắt đầu mối quan hệ, tôi như một nàng công chúa được anh chiều chuộng, che chở. Lúc bấy giờ tôi mới hiểu vì sao nhiều người phụ nữ cứ phải thích yêu người nhiều tuổi hơn. Đúng là ở họ có những điều mà các cậu trai bằng tuổi sẽ chẳng bao giờ có được.
Có lẽ vì từng đổ vỡ trong hôn nhân nên tôi cảm giác rất rõ sự trân trọng anh dành cho mình. Anh từng nói chỉ cần tôi thật lòng với anh, anh sẽ dành cho tôi cả thế giới. Anh luôn sẵn sàng mua cho tôi những thứ tôi thích, đưa tôi đi du lịch đó đây dù rằng anh vẫn thích ở nhà hơn.
Khi biết tôi có quan hệ tình cảm với người đàn ông hơn mình nhiều tuổi, lại từng đổ vỡ trong hôn nhân, gia đình và bạn bè tôi khuyên ngăn ghê lắm. Họ nói với tôi rất nhiều điều về sự khác biệt giữa hai thế hệ rồi thì những sự lệch pha có thể có trong cuộc sống sau này. Tuy nhiên tất cả vẫn không khiến tình yêu của tôi dành cho anh bị giảm đi chút nào. 
Chúng tôi xin phép bố mẹ hai bên được tổ chức đám cưới. Trong khi nhiều người tiếc thay cho tôi thì tôi lại thấy mình thật may mắn. Được gặp và yêu một người đàn ông dám vì mình mà làm mọi thứ, yêu thương, chiều chuộng mình chẳng phải là hạnh phúc nhất sao.
Chồng tôi tuổi đã xế chiều nên sau đám cưới chúng tôi nhanh chóng áp dụng các biện pháp để sớm có tin vui. Chỉ 3 tháng sau đó tôi hạnh phúc đưa chiếc que thử thai hiện lên 2 vạch khoe với chồng. Từ đó anh lại càng thêm chiều chuộng tôi.
Cuộc sống gia đình cứ thế trôi qua êm đềm khoảng hơn 3 năm thì chồng tôi phát hiện mình bị tiểu đường khi anh bỗng sụt cân nghiêm trọng mà không rõ nguyên nhân. Khi đến bệnh viên khám, chỉ số đường huyết của anh đã quá cao, may mà còn thấy bất thường để đi khám chứ không thì không biết sẽ ra sao.
Bệnh tiểu đường không phải căn bệnh ghê gớm nhưng những biến chứng nó mang lại khiến cuộc sống vợ chồng tôi thay đổi ít nhiều. Đó là khi tôi biết căn bệnh đã ảnh hưởng đến khả năng sinh lý của anh, khiến chồng tôi không còn được khoẻ mạnh trong chuyện vợ chồng.
Đâu phải vợ chồng mới sống với nhau ngày một ngày hai, chúng tôi cũng đã có với nhau một mặt con nên tôi đơn giản nghĩ rằng cứ yêu thương nhau là được. Thế nhưng anh thì không nghĩ vậy.
Anh bắt đầu hay ghen bóng gió với các mối quan hệ bên ngoài của tôi. Hễ tôi ra đường ăn mặc tử tế một chút hay trang điểm là anh sẽ phải hỏi bằng được tôi đi đâu, với ai và làm gì.
Không chỉ vậy, anh còn bắt đầu có những biểu hiện kỳ quái trong chuyện ấy. Vì chức năng sinh lý bị giảm nên anh đã mua rất nhiều loại đồ chơi tình dục về với lý do để thoả mãn tôi. Anh luôn sợ rằng nếu tôi thiếu thốn chuyện đó thì sẽ đi ngoại tình ở bên ngoài.
Tôi sợ hãi với những thay đổi của anh, sợ phải chứng kiến anh hằng đêm cùng những thứ đồ chơi kỳ quái đó. Chẳng lẽ chuyện ấy đối với hôn nhân quan trọng đến mức thế sao? Nếu cứ tiếp tục thế này, tôi sợ mình không chịu nổi mất.

Chuyện lạ hôm nay: Kết hôn 59 năm không nấu cơm, bí quyết hạnh phúc...

(Kiến Thức) - Kết hôn suốt 59 năm nhưng chưa từng nấu cơm, cụ ông và cụ bà ở Từ Hối, Thượng Hải sống vô cùng hạnh phúc, vui vẻ. Bí quyết hạnh phúc đúc rút ra bởi cả hai đều là người nấu ăn dở.

Mới đây, câu chuyện tình yêu lãng mạn, bí quyết hạnh phúc và hài hước của một cặp vợ chồng già ở Từ Hối, Thượng Hải, Trung Quốc gây xôn xao.
Theo thông tin đăng tải, cụ ông 86 tuổi, cụ bà 84 tuổi, hai người từ nhỏ đã quen biết nhau, sống chung một khu nhà, chỉ khác dãy phố.

Vợ chồng già tình cảm... và câu nói “rút ruột rút gan“

(Kiến Thức) - Nắm tay chồng, cụ bà chậm rãi nói: "Em sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt, anh đi trước một bước chờ em, chờ em xong chuyện, em sẽ đi tìm anh".

Theo thông tin đăng tải, ông lão họ Phùng, 92 tuổi, vì mắc bệnh tim phải nằm ở bệnh viện Ngân Châu, Ninh Ba, Chiết Giang, Trung Quốc. Chẳng bao lâu sau, vợ của ông và là Trương cũng bị gãy xương đùi, phải nằm trong viện để điều trị. Tuy nằm cùng bệnh viện nhưng đôi vợ chồng già vẫn phải chia xa, một người nằm tầng 3, một người nằm trên tận tầng 14.
Đến khi cảm thấy sức tàn lực kiệt, ông cụ họ Phùng cầu xin các nhân viên y tế cho ông được gặp người vợ già của mình một lần, để được nắm lấy tay bà. Bởi ông Phùng cảm giác được, có lẽ lần gặp mặt này sẽ là lần cuối cùng ông được nhìn thấy bà, chạm vào bà, nói lời vĩnh biệt.
Tình cảm sâu sắc của ông bà đã khiến tất cả mọi người đều cảm động, quyết định thay đổi nội quy, làm chuyện ngoại lệ.
Ngày đó, các nhân viên y tế, di rời giường bệnh của bà Trương đến phòng bệnh của ông Phùng, để hai vợ chồng được nằm cạnh nhau.
Vo chong gia tinh cam... va cau noi "rut ruot rut gan"
Theo chia sẻ của hộ sĩ Vương, thời điểm ông Phùng và bà Trương nhìn thấy nhau "không khí trong phòng phảng phất như ngưng đọng lại". Hai người nhìn vào mắt nhau thật lâu, không nói bất cứ lời nào. Cuối cùng, bà Trương nắm lấy tay chồng, chậm rãi nói: "Em sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt, anh đi trước một bước chờ em, chờ em xong chuyện, em sẽ đi tìm anh".

Bất lực trước tình cũ của chồng, vợ chấp nhận ly hôn

Hà mới là "món ăn tinh thần" của chồng tôi, cho chồng tôi sức mạnh để gượng dậy. Tôi cay đắng mà không thể lên tiếng. Anh đang đau ốm, yếu đuối thế kia, tôi làm dữ, hóa ra là không biết điều.

Chồng tôi nằm viện vì bị sỏi thận. Mới hai ngày, anh đã hốc hác, xanh xao. Mỗi lần cơn đau ập tới, anh nín thở, oằn mình đến toát mồ hôi. Nhìn chồng, tôi buốt cả ruột gan. Đêm trước ngày phẫu thuật, anh nắm tay tôi, lặng người. Tôi cố ngăn nước mắt. Hai con còn đi học, đoạn đường phía trước còn quá dài. Dẫu biết mổ sỏi thận không đến nỗi phức tạp, nhưng may rủi khó lường, lỡ anh có bề gì…

Bat luc truoc tinh cu cua chong, vo chap nhan ly hon
Chồng tôi yêu người khác, đó là sự thật trước mắt tôi. 

Sau hồi im lặng, chồng tôi ngập ngừng: "Trước khi mổ, anh muốn gặp Hà, được không em?". Tôi nhìn sững chồng, lòng chợt lạnh ngắt như vừa bị tạt nước đá. Thật bẽ bàng. Hà là mối tình đầu của chồng tôi. Hai người lạc nhau mười mấy năm, gần đây mới tìm được nhau qua Facebook. Chồng tôi như người mất hồn. Rảnh lúc nào là vớ lấy điện thoại lúc đó.

Tôi dằn nỗi lo xuống, dịu dàng động viên: "Không sao đâu anh. Bác sĩ này giỏi lắm. Mổ xong anh hết đau, vài ba ngày thì về với con". Chồng tôi ngẫm ngợi rất lâu. Tôi hiểu lòng chồng ngổn ngang trăm mối. Hơn 10 năm chồng vợ, bao nhiêu lỗi lầm, hờn giận bỗng sạch tan. Tôi giấu mặt vào ngực chồng, dịu dàng ôm anh. Những lời yêu thương muốn nói, trở nên nghẹn ứ…

Biết anh đậm sâu với người cũ, tôi làm dữ, chồng mới thôi. Sau này tôi mới biết, anh "thôi" không phải vì tôi, mà vì họ giận hờn gì đó. Ba năm rồi, bỗng dưng chồng nói muốn gặp Hà. Nỗi thất vọng khiến đầu óc tôi bỗng dưng tỉnh rụi. Không cho chồng gặp, tôi sẽ mang tiếng nhỏ nhen. Còn để họ gặp nhau, chuyện gì tiếp theo, ai mà biết. Thôi thì, bên lề sống chết của chồng, lẽ nào tôi ngăn cản ước nguyện của anh.

Người phụ nữ ấy đứng trước mặt tôi, tôi mừng thầm là trông chị già hơn tôi nhiều. Chị lạnh lùng liếc qua tôi, khẽ chào rồi quay sang chồng. Chị áp tay lên má chồng tôi, nghẹn ngào, "anh xanh xao quá. Đau lắm à anh? Tội nghiệp anh…". Chồng tôi buồn buồn tủi tủi áp chặt tay chị lên má. Họ nhìn vào mắt nhau đầy tâm trạng, như thể tôi không có ở đó, như thể chỉ có hai người họ với nhau.

Tôi bước nhanh ra ngoài, thả mình xuống ghế, cơn giận bùng lên. Tôi rộng lượng, họ cũng phải biết điều, sao lại quá đáng thế này? Tôi giận mình tự dưng rước giặc vào nhà. Nhưng đã lỡ đóng vai người rộng lượng, phải diễn cho trót.

Tỉnh dậy sau cuộc mổ, câu đầu tiên chồng tôi hỏi là: "Hà có gọi tới không em?". Tôi dằn lòng để dịu dàng với chồng, nâng niu anh từng muỗng cháo. Nhưng nghe đâu đó yêu thương đang nứt vỡ, rời rã… Mỗi lần đỡ anh đi vệ sinh hoặc lau mình là cả cực hình. Anh gắt "nhẹ tay thôi, đau lắm". Lúc trả lời điện thoại của Hà, anh lại dịu dàng, tươi tỉnh.

Hà mới là "món ăn tinh thần" của chồng tôi, cho chồng tôi sức mạnh để gượng dậy. Tôi cay đắng mà không thể lên tiếng. Anh đang đau ốm, yếu đuối thế kia, tôi làm dữ, hóa ra là không biết điều.

Chồng tôi xuất viện được hai ngày thì Hà xuống thăm. May là chị ấy ở xa hơn 100 cây số, nên cảnh trái tai gai mắt không diễn ra thường. Vừa bước vào nhà, nhìn mâm cơm ăn dở của chồng tôi, Hà kêu lên: "Sao em cho anh ấy ăn cải bó xôi, lại còn cá cơm kho tiêu nữa? Em không hiểu gì về bệnh sỏi thận à?".

Chị thản nhiên dẹp mâm cơm sang một bên, sai tôi lấy chén đĩa để bày thức ăn chị mang theo. Tôi lóng ngóng, xớ rớ bên cạnh nhìn chị sắp đặt các thứ. Bỗng dưng thấy buồn cười: sao y hệt cảnh vợ lớn, vợ bé thế này? Bao lần tôi tự nhủ, sẽ tỏ cho chị thấy tôi mới là chủ nhà, là vợ. Nhưng không hiểu sao đứng trước chị, tôi xụi lơ như thể mình đến sau thì chấp nhận thua thiệt…

"Hay chúng ta ly hôn, anh cưới chị Hà nhé", tôi buột miệng đầy ấm ức với chồng khi Hà vừa về. Chồng trố mắt nhìn tôi: "Hà còn chồng mà em". À, thì ra anh cũng nhớ Hà có chồng. Vậy anh có nhớ đã có vợ không?

Chồng tôi im lặng, mãi mới nói: "Anh nói với Hà rồi, từ nay cô ấy sẽ không tới thăm nữa. Ai cũng có gia đình riêng hết rồi. Em đừng nghĩ nhiều". Theo lời chồng, từ nay họ sẽ trở lại như trước kia, yêu xa trong tiếc nuối và nhớ nhung…

Sau lần đó, quả nhiên họ ít liên lạc dần. Chồng cư xử với tôi dịu dàng, chiều chuộng hơn. Có lẽ anh biết ơn tôi đã rộng lượng. Nhưng trong lòng tôi, chuyện cũ đã trở thành cái gai, chạm vào nhói buốt.

Bạn tôi nói, "bà ấy ở gần, mày mất chồng như chơi. Hắn ăn ở hai lòng, bỏ quách cho rồi". Má tôi can, "ai giành chồng đâu mà làm lớn chuyện. Chuyện nhỏ mà con, bỏ qua đi". Tôi ngày ngày góp nhặt yêu thương để đóng vai vợ hiền, vai diễn sao mà cực nhọc và mỏi mệt…