Đón mẹ chồng lên chăm bà mang theo 2 cháu, tôi tối sầm mặt

Nhìn thấy 2 cô gái đó tôi tối sầm mặt vào, còn chồng thì vội chạy ra ôm hôn sung sướng.

Hai vợ chồng tôi đều là người tỉnh lẻ, gặp và cưới nhau khi cả hai đã đứng tuổi. Chồng tôi trước khi lấy tôi đã 35 tuổi, mới ly hôn vợ được 1 năm còn tôi khi ấy cũng 30 tuổi, chưa kết hôn lần nào. Lấy một người đã từng đổ vỡ như Hoàng, ban đầu tôi có chút e dè nhưng dần dần càng thấy yêu, thoải mái khi ở bên người đàn ông này. Anh tâm lý, giỏi kiếm tiền và rất thương vợ. 

Hoàng chỉ còn mẹ chứ bố thì mất từ hồi anh học Đại học, anh thương mẹ lắm nên tháng nào cũng dành thời gian về quê thăm mẹ. Mẹ bị đau lưng mãi không khỏi, đi đâu có thực nào tốt hay đồ gì anh đều mua hết về cho mẹ. Anh thương mẹ như vậy tôi không có vấn đề gì, bởi với ai mẹ đều là số 1. Tôi không ghen ngược lại còn thấy ngưỡng mộ sự hiếu thảo của chồng.

Vợ chồng chúng tôi làm ăn trên thành phố cũng được nhưng chi tiêu cũng kém. Tôi hiện đang có một cháu hơn 1 tuổi nên kinh tế cần thắt chặt hơn. Chồng tôi luôn đưa hết tiền cho vợ giữ, thu chi trong nhà ra sao là ở tôi hết anh không ý kiến gì cả. Chồng luôn muốn bù đắp cho tôi, anh biết tôi đã cố gắng thế nào để đến, ở bên một người đàn ông đã từng đổ vỡ. Chính vì thế tôi luôn yêu và tin anh.

Nhà chồng có mỗi mình Hoàng là con trai, 2 chị gái lấy chồng xa thành ra mẹ ở quê chỉ có một mình. Dạo gần đây bà hay đau ốm nên chồng tôi nóng ruột lắm. Anh tâm sự với tôi đón mẹ lên ở cùng để tiện chăm sóc, tôi gật đầu vì điều đó hoàn toàn hợp lý. Mẹ già rồi, còn sống được bao lâu nữa đâu, giờ là lúc mẹ muốn được ở bên con cháu để vui vẻ tuổi già.

Don me chong len cham ba mang theo 2 chau, toi toi sam mat

Gọi điện về nhà thuyết phục mãi mẹ mới chịu đồng ý lên đây với vợ chồng tôi. Bà đi sợ ở nhà không ai hương khói cho bố, nhà cửa để không. Đó cũng là điều dễ hiểu mà thôi. Ngày mẹ lên, vợ chồng tôi đều bận nên không về quê đón được, mẹ tự bắt xe khách ở quê lên tôi cũng hơi ái ngại.

Mẹ tới sớm hơn dự kiến, vừa mở cửa ra tôi đã hoang mang khi mẹ lên cùng với 2 cô gái khác. Nhìn thấy 2 cô gái đó tôi tối sầm mặt vào còn chồng thì vội ra ôm hôn sung sướng. Không chịu được tôi hỏi thẳng mẹ đưa 2 đứa con gái riêng của chồng lên làm gì, lên chơi thì được chứ ở với vợ chồng tôi thì không. Nó vốn ở với mẹ từ trước thì cứ như vậy đi. Mẹ thở dài bảo: "Mẹ nó đi lấy chồng, để 2 đứa theo mẹ sống với dượng mẹ không yên tâm. Cho tụi nhỏ ở gần bà, bố sẽ tốt hơn".

Chồng tôi gật đầu đồng ý và nói từ giờ sẽ nuôi 2 đứa con gái, một đứa lên 7 một đứa lên 3. Tôi sốc mà kéo chồng vào nhà mà bắt anh phải trả 2 đứa nó về cho mẹ. Tôi chỉ đồng ý cho mẹ chồng lên ở cùng, chăm sóc bà chứ con riêng chồng thì không. Con tôi, tôi còn chưa lo được, làm sao lo cho con người khác được chứ. Vả lại nuôi 2 đứa nhỏ đâu phải dễ dàng, tốn kém kinh tế ai lo vào đây.

Thay vì nghe vợ như mọi lần thì chồng tôi cương quyết giữ ý kiến của mình. Anh nói đây là nhà anh, tiền chủ yếu anh kiếm về nên tôi không có quyền đuổi 2 đứa con gái anh đi. Bà nội sẽ chăm chúng nên tôi không phải lo. Thực sự tôi rất khó chịu, mỗi lần đi làm về nhìn thấy 2 đứa con riêng của chồng tôi bực lắm nhưng chẳng biết làm thế nào cả.

(hienmai...@gmail.com)

Vừa ngả lưng lên giường, mặt tôi như cắt không còn giọt máu

Chồng tôi luôn thao thao bất tuyệt về mẹ của anh, mặc dù bà đã không còn nữa.

Chắc trên đời này không ai giống nhà tôi. Tôi mới kết hôn được một thời gian nhưng sắp không thể chịu được nữa rồi. Khi tôi đi lấy chồng, ai cũng bảo may mắn vì mẹ chồng tôi đã mất rồi. Bản thân tôi cũng từng nghĩ như thế, nhưng rồi càng ngày, tôi càng thấy vấn đề lại xuất phát từ chính chồng tôi.

Chồng tôi không có bố. Theo tôi được biết, sau khi mẹ anh mang bầu thì bố anh đã cao chạy xa bay. Ở thời đó, để giữ lại một đứa trẻ và nuôi nấng nên người là điều rất khó khăn. Mẹ chồng tôi đã đánh đổi nhiều thứ, chịu đựng ánh nhìn dò xét của xã hội. Vì thế, không chỉ chồng mà tôi nghe kể lại cũng thấy khâm phục.

Tôi biết, chồng tôi rất thương mẹ. Cả một đời mẹ anh lam lũ nuôi con, lúc con trưởng thành và có chút sự nghiệp thì lại đột ngột ra đi. Đó là một điều rất đáng tiếc. Chồng tôi vì đau buồn nên không bao giờ quên được chuyện này.

Khi chúng tôi làm gì, hình bóng của mẹ chồng vẫn trong tâm trí chồng tôi. (Ảnh minh họa)

Ít ai biết rằng trước đây, mỗi lần chúng tôi hẹn hò là một lần tôi được nghe kể về mẹ chồng. Nói thật lòng, tôi không phải người khó khăn. Nhưng cái gì cũng nên ở mức độ vừa phải. Đằng này chồng tôi không chỉ thao thao bất tuyệt về mẹ, anh còn so sánh tôi với mẹ anh.

Trong mắt chồng tôi, tôi không bằng một góc của mẹ anh. Chính chồng tôi bảo vậy đấy. Tôi tiêu tiền hoang phí hay làm gì trái ý, anh lại cáu kỉnh: "Nếu là mẹ anh, bà sẽ không bao giờ làm như thế. Em nhìn lại mình đi".

Chồng tôi đã treo bức ảnh chân dung của mẹ anh đối diện với giường ngủ của chúng tôi. Anh làm tôi cảm thấy khó chịu, thậm chí ám ảnh. Bởi mỗi lúc mở mắt ra, ảnh mẹ chồng lại đập vào mặt tôi.

Sau hôm ấy, tôi bị mất ngủ trầm trọng. Đến nỗi mỗi đêm, tôi lại phải uống thuốc ngủ để có thể dễ vào giấc hơn. Mọi người ơi, cứ thế này tôi sẽ suy nhược mất. Nói mãi mà chồng tôi vẫn bảo thủ không chịu gỡ bức ảnh ấy xuống. Tôi phải thuyết phục anh thế nào đây?

Con dâu sốc khi biết sự thật về 'lá bùa bình an' của mẹ chồng

Mẹ chồng đưa cho chồng tôi một lá bùa và bảo đấy là bùa bình an, tránh xui xẻo trong tháng cô hồn. Thế nhưng, tôi lại vô tình nghe thấy bà tiết lộ sự thật khác.

Hai năm qua, tôi nghỉ làm, chỉ ở nhà chăm con. Chồng tôi giỏi giang, kiếm mỗi tháng cũng hơn 40 triệu đồng.

Gia cảnh nhà chồng tôi cũng thuộc tầm khá giả, có của ăn của để. Nhà mẹ của tôi ở nông thôn, quanh năm chỉ chăn nuôi gia súc, gia cầm.

Từ đầu, mẹ của chồng tôi đã không mấy hài lòng khi con trai đòi cưới vợ tỉnh lẻ, lại có gia cảnh nghèo khó. Bà nói việc không môn đăng hộ đối sẽ dẫn đến lệch pha, hôn nhân không hạnh phúc.

Quả thật, tôi thấy bà nói cũng có phần hợp lý. Việc chênh lệch gia thế khiến cho tôi có nhiều áp lực. Những ngày đầu về làm dâu, tôi vô cùng bỡ ngỡ, sợ sệt. Dù nhà có người giúp việc nhưng con dâu phải lo cơm cho cả nhà. Gia đình anh toàn ăn các món ngon, chuẩn vị, có lúc phải làm món Tây mà tôi lại chẳng biết nấu. Bởi vậy, mẹ chồng vốn đã không ưa, nay còn có lý do để ghét bỏ tôi.

Con dau soc khi biet su that ve 'la bua binh an' cua me chong

Mẹ chồng muốn con trai ly hôn với con dâu. (Ảnh minh họa: Sohu).

Trong nhà, từ mẹ chồng cho đến em chồng đều mặc hàng hiệu, cả đồ ngủ cũng toàn đồ đắt tiền. Còn tôi chỉ mặc hàng chợ, vừa rẻ vừa luộm thuộm.

Mỗi lần thấy tôi, mẹ chồng đều đổi sắc mặt không vui. Từ lúc sinh con, tôi nghỉ việc ở nhà thì bà càng ra lời nặng nhẹ. Bà bảo tôi ăn bám nhà chồng, mỉa mai tôi ăn chặn tiền chợ mang về cho mẹ đẻ...

Tôi đau lắm nhưng không dám cãi, bởi chỉ cần tôi lên tiếng bà lại lu loa rằng con dâu hỗn hào. Những lúc như thế, dù tôi đúng hay sai thì chồng tôi vẫn phải đứng về phía mẹ ruột.

Anh dặn dò tôi phải nhịn mẹ. Nếu không nhịn mẹ lại làm ầm lên bắt anh bỏ vợ hoặc đuổi cả hai ra khỏi nhà. Từ nhỏ, anh đã sống cảnh đầy đủ nên nếu ra ở trọ, chắc chắn anh không chịu nổi.

Thế nhưng, tôi càng cố nhẫn nhịn, mẹ chồng càng quá quắt. Đầu tháng 7 Âm lịch vừa rồi, mẹ đưa cho chồng tôi một lá bùa. Bà bảo đó là bùa bình an, dặn anh phải bỏ trong túi thường xuyên, tránh gặp điều xui rủi.

Nghe bà nói thế, tôi chẳng quan tâm, cứ kệ chồng muốn làm gì thì làm, bởi vốn dĩ tôi cũng không tìm hiểu nhiều về bùa chú. Cho đến cách đây một tuần lễ, trong lúc đi vệ sinh, tôi bất ngờ biết được sự thật về lá bùa từ miệng của mẹ chồng.

Bà kể với con gái rằng lá bùa bà thỉnh về không phải bùa bình an mà là lá bùa chia rẽ tình cảm vợ chồng. Chồng tôi chỉ cần mang bên mình thì thể nào cũng quen được người phụ nữ khác có gia cảnh giàu có.

Chỉ khi yêu người phụ nữ khác, anh mới có thể rời bỏ mẹ con tôi, có cuộc sống ngồi mát ăn bát vàng.

Biết sự thật phía sau lá bùa, tôi khóc nghẹn và vô cùng bối rối. Tôi không mê tín dị đoan, không tin bùa ngải có thể chia rẽ tình cảm vợ chồng. Thế nhưng, điều khiến tôi đau đớn chính là lòng dạ hiểm độc của mẹ. Tôi tự hỏi bà có phải là mẹ ruột của anh không, mà lại làm điều tàn nhẫn như thế. Cháu nội chỉ mới 2 tuổi mà bà đã muốn vợ chồng con trai mình chia tay.

Tôi cũng không biết mình có nên nói chuyện này cho chồng nghe hay không. Nếu anh chất vấn mẹ chồng thì bà sẽ cố cãi đó chỉ là bùa bình an và tất nhiên tôi không có cách nào chứng minh điều ngược lại.

Lúc đó, mẹ chồng lại có cơ hội ỉ ôi, chửi bới tôi đổ oan cho bà. Chồng tôi sẽ rơi vào hoàn cảnh khó xử. Bây giờ, tôi vô cùng bối rối và không biết phải làm như thế nào cho đúng.

Tôi luôn nghĩ bố mẹ chồng ghét tôi, cho đến khi vô tình nghe được điều này

Hai mươi lăm tuổi, tôi đi làm dâu trong muôn vàn nỗi lo sợ. Chồng tôi chính là người con trai đầu tiên tôi dám để mắt tới nhưng cũng rất lâu mới dám nhận lời yêu anh.

Bởi vì so về hoàn cảnh gia đình, tôi hoàn toàn lép vế. Nhà tôi vốn nghèo, bố tôi là một người nát rượu, mẹ tôi vì buồn chán cho số phận luôn trút mọi nỗi bực dọc lên chị em tôi.

Kinh tế nhà anh khá giả, gia đình nề nếp đàng hoàng. Sống cùng một thị trấn nhỏ, bố mẹ anh muốn tìm hiểu về tôi rất dễ. Có lẽ đó chính là lý do bố mẹ anh đã phản đối anh yêu tôi.

Nhưng tình yêu của anh dành cho tôi đủ lớn để bố mẹ anh phải nhượng bộ. Tình yêu tôi dành cho anh cũng đủ lớn để dám vượt qua mọi sợ hãi mà về nhà anh làm dâu. Có người bảo tôi "chuột sa chĩnh gạo", cũng có người lo ngại biết đâu cuộc đời tôi sắp bước vào những khó khăn mới.

Sinh ra trong gia đình ít niềm vui nên tính tôi trầm lặng, về nhà chồng càng ít nói hơn. Chỉ có khi ở riêng với chồng tôi mới cảm thấy thoải mái tự do, còn không, tôi luôn sợ va chạm với bố mẹ chồng, sợ họ đã không thích tôi sẽ càng thấy khó chịu.

Bố mẹ chồng đối với tôi cũng bình thường. Thật ra thì với việc kinh doanh và làm chủ một cửa hàng, họ khá bận, thời gian ở nhà không nhiều. Những lúc chúng tôi gặp nhau cũng thường chỉ vào buổi tối. Chồng tôi nói bố anh ấy nghiêm khắc, ít lời còn mẹ anh chỉ hay nói chuyện với người bà thấy hợp gu.

Thâm tâm tôi luôn nghĩ, vốn người ta đã không thích mình, không tỏ ra khó chịu hay soi mói mình đã là may mắn rồi, còn mong gì người ta thương yêu. Chỉ cần họ không quá khắc nghiệt hay tệ bạc với tôi, chỉ cần thế thôi là đủ.

Một dạo con gái tôi bị ốm nên tôi xin nghỉ phép mấy ngày ở nhà chăm con. Đêm nào con cũng quấy khóc nên tôi mất ngủ, sáng thường dậy rất muộn. Vào một buổi sáng, lúc tôi đang từ trên tầng xuống bậc cầu thang định xuống nhà thì nghe tiếng bà hàng xóm đang trò chuyện với mẹ chồng dưới nhà.

Toi luon nghi bo me chong ghet toi, cho den khi vo tinh nghe duoc dieu nay

Tôi may mắn có bố mẹ chồng thương yêu. (Ảnh: Sohu).

Giọng bà oang oang: "Khiếp, con dâu cô ngủ giờ này chưa dậy cơ à. Con dâu tôi nó dậy từ mờ sáng, đi chợ, chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà rồi mới đi làm".

Mẹ chồng tôi không nói gì nhưng bố chồng tôi lên tiếng: "Chị biết nó ngủ giờ này chưa dậy, nhưng chị có biết nó thức cả đêm không? Con dâu tôi có như thế nào cũng không đến lượt chị ý kiến. Chị cứ dạy con dâu chị cho ngoan là được rồi".

Bố chồng tôi nói xong liền đi, mẹ chồng tôi liền chữa ngượng cho hàng xóm: "Tính ông nhà tôi thế, chị biết rồi, đừng để ý nhé. Bình thường, con dâu tôi cũng dậy sớm, mấy nay cháu Bống nó ốm nên mẹ nó đêm có được ngủ đâu. Vả lại nhà cũng có việc gì làm mà dậy sớm. Bữa sáng thì ai ăn gì tự túc thôi chị, không cầu kỳ".

Khi nghe những lời ấy từ bố mẹ chồng, quả thật tôi rất xúc động. Tôi nhớ khi tôi còn ở với bố mẹ đẻ, bố thì rượu say về là chửi vợ con không ra gì, mẹ tôi thì suốt ngày so sánh tôi với con nhà khác, hễ nghe ai chê bai tôi điều gì là bà còn mắng thậm tệ hơn.

Còn bố mẹ chồng, vừa thấy người ngoài động chạm đến con dâu đã lên tiếng bênh vực một cách thẳng thắn. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để tôi biết rằng bố mẹ chồng tôi rất tốt, và dù họ không thể hiện ra ngoài thì thật tâm họ vẫn thương tôi, coi tôi là con cái trong nhà.

Hôm ấy, sau khi bà hàng xóm đã về, tôi xuống nhà phụ mẹ chồng nấu cơm. Tôi thành thật bảo rằng "con thật sự vẫn còn rất nhiều thiếu sót, có gì không hay không phải mong mẹ bày dạy cho con", nhưng mẹ chồng tôi chỉ cười: "Hồi mẹ mới đi làm dâu cũng vụng dại lắm, dần dần sống lâu sẽ hiểu được nếp nhà thôi con ạ, đừng lo lắng quá. Con đã về đây là thành người nhà này rồi, cứ sống sao con thấy thoải mái là được".

Quả thật tôi chưa từng hình dung rằng mẹ chồng sẽ nói với tôi những lời như thế. Bà không giống những bà mẹ chồng mà tôi biết, suốt ngày chỉ chăm chăm soi mói để bắt lỗi con dâu, chỉ cần con dâu thất thố điều gì ngay lập tức cả phố cả làng đều biết. Bố mẹ chồng càng tử tế, tôi càng phải để ý từ lời ăn tiếng nói đến cách sống của mình hơn. Tôi thật sự không muốn làm họ phải phiền lòng.

Sau đợt ấy, tôi chủ động gần gũi với mẹ chồng hơn, cũng siêng năng hỏi han bố chồng hơn, nhờ đó tôi mới biết vì sao tôi có được một người chồng tốt như vậy. Là bởi vì anh đã được sinh ra, được nuôi dạy bởi bố mẹ tuyệt vời, lúc cần cương sẽ cương, lúc cần nhu rất nhu, luôn sẵn sàng lắng nghe và thấu hiểu.

Người ta vẫn nói, phụ nữ lấy được chồng tốt thì ấm tấm thân, nhưng có được bố mẹ chồng tốt thì ấm từ chân đến đầu.