Đi làm xa về thăm 2 con, thấy ảnh mình dán kín tường

Còn tháng nữa tôi lại phải đi làm, 3 năm nữa mới lại hội ngộ với các con, nhớ lắm mọi người ạ.

Tôi lấy chồng năm 23 tuổi, không học lên cao nên chẳng có công việc ổn định. Cưới xong tôi sinh bé đầu tiên, thời gian đó chỉ ở nhà chăm con thôi chẳng làm ra tiền.

Chồng tôi thì đi làm thuê, tháng kiếm được vài triệu chẳng bõ bèn gì cả. Đã vậy bố mẹ anh lại còn đau ốm suốt, nguyên tiền thuốc thang, chữa bệnh cho hai ông bà, tiền bỉm sữa cho con cũng tốn bao nhiêu rồi.

Con vừa được vài tháng thì tôi để cho mẹ chồng chăm, còn mình xin vào khu công nghiệp làm công nhân. Cả hai đi làm rồi cuộc sống cũng đỡ hơn chút.

Chồng tôi cũng rất hiền lành, anh chưa bao giờ to tiếng câu nào với vợ, thậm chí còn rất yêu thương vợ con. Tôi cũng chỉ mong như vậy, không cần chồng giàu, miễn là hạnh phúc, vợ chồng hoà thuận, hạnh phúc là đủ rồi.

Lúc đó tôi nhỡ nhàng bầu lần hai, chồng cứ động viên: “Thôi chửa thì đẻ, anh sẽ cố gắng để nuôi các con”.

Di lam xa ve tham 2 con, thay anh minh dan kin tuong

Bài chia sẻ (Ảnh chụp màn hình)

Được chồng động viên tôi cũng an tâm hơn, thêm con là thêm của, thằng lớn cũng có anh có em mới vui. Vậy nhưng tôi vừa sinh con được 2 tháng thì nhà có chuyện.

Hôm đó chồng tôi đi làm ca sớm chẳng may bị tai nạn mất trên đường đến viện. Tôi nhận được tin mà đứng không vững, bàng hoàng lắm. Mới sáng vợ chồng còn chào nhau vui vẻ, vậy mà phút chốc đã âm dương cách biệt.

Nhà chồng chỉ có mình anh là con trai nên bố mẹ cũng suy sụp lắm. Thế nhưng ông bà luôn ở bên cạnh động viên tôi cố gắng. Nhất là bố chồng, ông luôn tỏ ra vững vàng để mẹ chồng, tôi và con cùng vượt qua nỗi đau quá lớn đó.

Đến khi con thứ 2 được 2 tuổi, bố mẹ chồng ngày một già yếu, tôi thì nợ nần chồng chất, vay hết chỗ này chỗ kia để lo cho gia đình. Nhiều lúc tôi mệt mỏi đến mức chỉ muốn buông xuôi tất cả mọi thứ, kể cả hai đứa con.

Đợt đó có người rủ tôi ra nước ngoài xuất khẩu lao động, suy nghĩ mãi tôi cũng nói với bố mẹ chồng. Ông bà buồn lắm, nhưng rồi ông cũng bảo: “Giờ con cứ làm theo ý mà con muốn. Hai đứa cháu để nhà ông bà chăm”.

Nghe bố chồng nói thế tôi ứa nước mắt, dù biết đi xa mấy năm mới về được sẽ nhớ các con lắm, nhưng tôi vẫn phải dứt áo đi. Học tiếng được mấy tháng thì chúng tôi bay. Sang bên này thì được sắp xếp công việc trong khu công nghiệp.

Tôi làm được hơn 1 năm thì trả hết được các khoản nợ, và gửi về cho bố mẹ chồng nuôi các cháu. Thỉnh thoảng tôi mới tranh thủ gọi về được, lệch múi giờ nên lúc gọi các con đều ngủ cả rồi.

Bố mẹ chồng thì thức trực nghe máy của con dâu. Mẹ chồng tôi bảo: “Ở bên đó nhớ ăn uống nhiều để giữ sức khoẻ con nhé. Đừng lo cho các cháu có bố mẹ chăm rồi”.

Di lam xa ve tham 2 con, thay anh minh dan kin tuong-Hinh-2

Từ lâu tôi đã coi bố mẹ chồng như bố mẹ ruột nên càng thương ông bà hơn. Thỉnh thoảng tôi lại gửi rất nhiều ảnh của mình bên này vào điện thoại của bố chồng, bảo ông mở cho các cháu xem đỡ nhớ mẹ.

Làm 3 năm thì tôi xin về 2 tháng thăm nhà, sau đó lại sang tiếp 3 năm nữa mới hết hạn lao động. Giờ trong tay tôi cũng có khoản tiền, dự định về sẽ làm cho bố mẹ chồng căn nhà đàng hoàng.

Khi vừa về đến nhà, các con đang đi học. Bố mẹ chồng cứ ôm tôi khóc nức nở. Vào nhà tôi sững cả người vì thấy ảnh của mình dán kín tường, không có chỗ nào hở ra cả. Bố mẹ chồng tôi bảo:

“Thằng Bờm với con Nhi hôm nào cũng đòi xem ảnh mẹ. Mỗi lần con gửi ảnh bố mới lên phố rửa, về cho tụi nó dán lên trường, nhớ mẹ thì cứ ra tường mà ngắm”.

Ông vừa nói vừa cười làm tôi cảm động đến nghẹn ngào, không nói nên lời. Các con tôi thấy mẹ về vui lắm, cứ tíu tít lên. Giờ tụi nó đang ngủ ngon lành rồi, nghĩ mà thương quá.

Còn tháng nữa tôi lại phải đi làm, 3 năm nữa mới lại hội ngộ với các con, nhớ lắm mọi người ạ. Lúc tôi về các con sẽ lớn thêm nữa rồi, chắc chúng sẽ nhớ mẹ lắm!

Người mẹ nghi bị trầm cảm, ném con 2 tháng tuổi xuống từ tầng 5

Bế con lên tầng 5 Bệnh viện Nhi đồng Thành phố, người mẹ đã ném con qua cửa thông gió. Cảnh sát nghi ngờ người phụ nữ này bị trầm cảm.

Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an TPHCM phối hợp với Công an huyện Bình Chánh, lấy lời khai của bà P.T.Q (37 tuổi, ngụ Long An) để điều tra về hành vi ném con trai 2 tháng tuổi từ tầng 5, Bệnh viện Nhi đồng Thành phố xuống đất.

Nguoi me nghi bi tram cam, nem con 2 thang tuoi xuong tu tang 5
Bệnh viện Nhi đồng Thành phố nơi mới đây xảy ra vụ việc người mẹ nghi bị trầm cảm và ném con trai 2 tháng tuổi từ lầu 5 xuống đất. Ảnh minh họa
Tại cơ quan điều tra, người phụ nữ khai sáng 14/6, bà cùng chồng tên D (34 tuổi) đưa con trai đến Bệnh viện Nhi đồng Thành phố (Bình Chánh, TPHCM), để khám bệnh.

Con thấy mẹ bệnh thì bỏ chạy, dân làng cảm thông vì điều này

Không chỉ đánh đập con cái vô cớ, đến khi các con khôn lớn lập gia đình, người mẹ cũng thường mắng mỏ, rêu rao những điều không có thật về gia đình, khiến các con vô cùng xấu hổ, đau đớn.

Vì bệnh tim tái phát, một người phụ nữ 64 tuổi họ Lưu ở Hà Nam, Trung Quốc, được người qua đường đưa đến bệnh viện, con gái không chịu đưa vào. Thậm chí, khi bệnh tình của bà Lưu nguy kịch, con cái cũng không chịu đến thăm, nói thẳng: "Để cho bà ấy tự sinh tự diệt, tôi không có người mẹ như vậy!". Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bị mẹ chồng dạy dỗ bằng cái tát, nàng dâu hành xử bất ngờ

9 tháng kể từ khi sinh con, tôi viết đơn ly hôn 2 lần. Lần này, không cần chồng ký nữa tôi tự dọn quần áo về nhà bố mẹ đẻ.

Tôi gọi đây là cuộc trở về vì suy cho cùng chỉ có nơi này mới thật sự là nhà của tôi.
Bố mẹ tôi hiếm muộn, chạy chữa mãi mới sinh được mình tôi. Điều kiện gia đình tôi cũng khá nhưng không vì thế mà bố mẹ cưng chiều tôi đến mức muốn gì được nấy.
Năm tôi học lớp 6, bố mẹ đã cho tôi vào bếp, học nữ công gia chánh. Tôi cũng thường xuyên được dạy bảo cách ứng xử sao cho phải phép với mọi người.
Năm 29 tuổi đi lấy chồng, tôi tự tin có đủ kỹ năng để vun đắp cho mái ấm của mình. Thật không ngờ, mới chỉ 2 năm, niềm tin trong tôi đã sụp đổ.
Ảnh minh họa: Sohu
Chồng tôi cũng là con một. Anh ấy chung thủy và rất thương con. Tuy nhiên, chúng tôi không thể hòa hợp với nhau mỗi khi có mặt của mẹ chồng.
Mẹ chồng tôi có nhiều điểm tốt. Mẹ có thể dậy từ 4h sáng chỉ để giúp một người hàng xóm bị gẫy chân cần ra bệnh viện. Mẹ cũng có thể vừa lo gặt cả sào lúa, vừa lo cơm nước tinh tươm cho cả nhà. Nhưng mẹ lại chiều con trai quá đỗi.
Đành rằng người mẹ nào cũng thương và chiều con, nhưng mẹ chồng tôi thì thương đến độ thấy anh cầm cái chổi quét nhà, mẹ cũng lao ra làm thay.
Khi tôi sinh con, mẹ chồng rời quê lên thành phố để chăm cháu nội. Cũng từ đây, mỗi ngày của tôi thực sự bức bối.
Chồng tôi được mẹ chiều nên anh ỷ lại vô cùng. Đi làm về, việc của anh chỉ là chơi đùa với con chừng 10 phút rồi đi tắm rửa, ngồi vào bàn ăn và chơi điện thoại.
Mẹ anh coi đó là chuyện thường nhưng tôi thì không thể. Sau nhiều lần cãi nhau, chúng tôi mới đi đến thống nhất là sau khi tan sở, hai đứa phải chia nhau chăm con và làm việc nhà, để mẹ được nghỉ ngơi. Tôi nấu cơm thì anh rửa bát, tôi giặt giũ anh phải phơi đồ...
Một hôm, đến phiên chồng rửa bát nhưng anh cứ nằm khểnh xem tivi. Tôi giúp bê mâm đặt lên bồn chứ không rửa vì muốn anh phải lo việc của mình. Mẹ chồng tôi đang nằm trong nhà, thấy tôi làm như thế thì lao ra quát tháo: "Định chia việc cho cái thân già này thì chị nói một câu".
Nói xong, mẹ tự rửa bát và không nghe tôi giải thích. Một lần khác đi chơi về, thấy chồng tôi đang đứng bếp, mẹ chạy thẳng vào phòng mắng tôi xối xả. Mẹ bảo: "Cơm nước là việc của đàn bà".
Đáng nói, khi thấy mẹ như vậy, chồng tôi vẫn không nói không rằng khiến mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu ngày càng căng thẳng.
Có lần, vì quá ức chế với sự lười biếng, ỷ lại của chồng, tôi to tiếng với anh khiến anh lao vào đánh tôi. Mẹ chồng thấy nhưng không can mà bóng gió: "Đàn bà to miệng thì không đàn ông nào chịu được".
Bữa cơm hôm đó, tôi giận chồng nên lấy cớ mệt, không ăn, nằm ôm con trong phòng.
Mẹ chồng không biết vô tình hay cố ý nhưng ra sức khen con trai. Bà còn bảo, phụ nữ bây giờ cậy làm ra tý tiền nên không coi chồng ra sao. "Cái ngữ ấy không đánh không được". Vậy mà chồng tôi vẫn im lặng.
Cách đây mấy ngày, khi vợ chồng vui vẻ, tôi bàn bạc với chồng thuê người giúp việc để mẹ về quê. Vì tôi thấy mẹ vẫn luôn sốt ruột mảnh vườn, con cá.
Không ngờ, mẹ chồng nghe thấy. Bà cho rằng tôi muốn đuổi bà nên nổi cơn thịnh nộ. Bà lôi hết chuyện nọ đến chuyện kia ra mắng nhiếc tôi. Tôi nói lại vài câu thì bà tát tôi nổ đom đóm mắt.
Chồng tôi không bênh, cũng không động viên vợ câu nào. Thay vào đó, anh bảo tôi "hãy xem lại mình" khiến tôi chết lặng.
Sau một đêm không ngủ để suy nghĩ trước sau, tôi quyết định dọn quần áo và ôm con ra đi vì nghĩ, nơi này không phù hợp với mình. Ở đây, tôi giống như cái gai trong mắt mẹ, người ở trong mắt chồng.
29 năm cuộc đời, tôi chưa từng bị đòn roi của đấng sinh thành nhưng chỉ 2 năm lấy chồng, tôi không những bị chồng đánh mà còn bị cả mẹ chồng bạo hành.
Tôi cần bảo vệ bản thân mình dù ai đó có nói tôi nông cạn ra sao.