![]() |
Ảnh minh họa. |
![]() |
Ảnh minh họa. |
Tôi và anh yêu nhau trong một lần đi du lịch. Tôi có khá phóng khoáng. Cứ có cơ hội tôi lại xách ba lô đi du lịch một mình. Anh cũng vậy. Sự đồng điệu sở thích khiến chúng tôi nhanh chóng xích lại gần nhau và yêu nhau.
Anh làm ở một công ty liên doanh nước ngoài nên lương khá cao. Từ lúc yêu anh, tôi thường được anh đưa đi thăm thú nơi này nơi nọ. Toàn bộ chi phí anh lo hết. Thi thoảng tôi mới phải trả tiền phòng. Đi tới đâu chúng tôi check in lưu giữ kỉ niệm tại đó. Trên trang mạng của cả hai đều đầy ảnh chung. Bạn bè tôi ngưỡng mộ tình yêu của tôi lắm.
Chúng tôi cũng đã dẫn nhau ra mắt hai bên gia đình. Bố mẹ anh hối thúc cưới vì anh đã lớn tuổi và họ đang cần cháu bế. Mẹ anh còn hứa hẹn tôi cứ đẻ, việc nuôi dạy cứ để ông bà. Bố mẹ tôi cũng quý mến anh vì tính anh hiền lành, biết cách quan tâm người khác. Chúng tôi đã lên kế hoạch sang tháng 2 âm lịch sẽ làm đám cưới.
Hôm qua, tôi đến nhà anh chơi. Trong lúc ngồi nói chuyện, bố mẹ anh hỏi về đám cưới, chúng tôi dự định thế nào? Tôi kể ra hết những điều mình muốn như xe đón dâu, lễ lạt, váy áo, phòng tân hôn… Đang nói đến đoạn cao trào thì người yêu tôi đột nhiên ngắt lời: “Đã bảo hoãn mà sao cứ bàn lắm thế nhỉ?”.
Cả bố mẹ anh lẫn tôi đều sửng sốt. Bố mẹ anh hỏi lí do, anh vẫn nói ngập ngừng. Tôi giận tím mặt. Nhưng đến tận lúc đưa tôi về anh vẫn không chịu nói lí do thật sự cho tôi nghe. Đến nhà tôi, tôi tức quá đòi hủy hôn, không cưới hỏi gì nữa hết. Anh tỏ ra hoảng sợ thật sự. Lúc đó anh mới nói lí do.
Thì ra trong một lần đi phượt với nhóm bạn, anh uống say mèm. Rồi có một cô trong nhóm chủ động vào lều anh ngủ. Anh tưởng người đó là tôi nên quan hệ với cô ta. Và giờ cô ta đang có thai và đòi cưới. Anh đang cố tìm cách thương lượng với cô ta để không phản bội tôi.
Từng lời anh nói cứ như dao đâm vào tim tôi. Hóa ra là thế. Anh sợ phản bội tôi trong khi anh đã làm điều đó rồi. Không những thế anh còn để lại hậu quả nữa. Từ hôm qua đến nay tôi không thể làm được gì hết. Anh vẫn nhắn tin, gọi điện năn nỉ van xin tôi đừng cho ai biết. Anh sẽ cố gắng sắp xếp kia để cô ta không gây ảnh hưởng đến tôi và anh.
Tôi buồn quá. Làm sao mà giấu được mọi người? Trong khi đó, làm vợ anh tôi vẫn phải có trách nhiệm với con riêng anh. Chưa kể cô ta còn có quyền ôm con đến quậy tan đám cưới. Mà bỏ thì tôi không làm được vì tôi rất yêu anh.
![]() |
Ảnh mang tính chất minh họa. |
Sự sắp đặt của “ông trời”
Tôi và Hùng yêu nhau 3 năm thì hai bên gia đình giục cưới. Cả hai đã ra trường, có việc làm ổn định, hai gia đình lại ủng hộ nên chẳng có lý do gì để trì hoãn đám cưới. Đấy là mọi người tư duy một cách thông thường như thế. Còn thực sự tôi cũng chưa sẵn sàng với đám cưới này.Hùng là mối tình đầu của tôi, yêu nhau khi hai đứa còn là sinh viên. Nhưng thời gian và sự thiếu hòa hợp tính cách làm tôi tình cảm trong tôi phai nhạt nhiều. Thực sự mọi thứ với tôi giống như một thói quen nhiều hơn.
Nhưng Hùng thì khác, anh quyết tâm phải cưới tôi. Anh sợ để lâu sẽ chẳng có đám cưới nào xảy ra. Trước áp lực từ Hùng, từ người lớn hai nhà, tôi cũng tặc lưỡi đồng ý đám cưới. Bố mẹ hai bên cũng đã chính thức có lời với nhau để tiến tới chọn ngày ăn hỏi, ngày cưới.
Kế hoạch cho đám cưới đã lên, ngày cưới cách khoảng 3 tháng thì tôi phải đi công tác Sài Gòn 2 tuần. Mọi chuyện xáo trộn bắt đầu từ đây.
Tôi gặp Phong, đối tác của dự án mới. Gần như là định mệnh, anh được thay thế vào phút chót của dự án này khi đồng nghiệp bị ốm nặng. Tôi chết đứ đừ anh ngay buổi gặp đầu tiên. 25 tuổi, tim tôi vẫn loạn nhịp khi bắt gặp ánh mắt anh nhìn tôi. Ngày trước Hùng là người tán tỉnh tôi trước và một thời gian thì tôi nhận lời yêu nhưng chưa bao giờ nhìn vào mắt Hùng tôi bị hớp hồn như này.
Suốt hai tuần đó tôi như biến thành người khác, quên bẵng mất mình sắp cưới chồng. Ngoài lúc làm việc, tôi và Phong lại hẹn hò ăn trưa, ăn tối, cà phê, chở nhau lượn những con đường Sài Gòn về đêm dịu mát. Phong cũng cuốn theo tôi như đã hẹn nhau kiếp trước. Chúng tôi thực sự như sinh ra là để dành cho nhau. Mới biết nhau vài ngày mà chúng tôi hiểu nhau vô cùng. Có những điều tôi chỉ nằm trong ý nghĩ, Phong đã đoán ra. Chúng tôi làm việc ăn í, đi chơi cũng ăn í. Càng trò truyện, cả hai đều không rời được nhau.
Và chỉ sang tuần thứ hai, Phong đã tỏ tình với tôi. Tôi như người say nắng, trúng gió không tỉnh lại được. Lí trí đã không kiểm soát được con tim tôi nữa, chúng tôi đến với nhau như vậy. Mấy ngày liền tôi quên bẵng mất Hùng, không thèm gọi điện nhắn tin, chỉ khi chồng sắp cưới gọi điện, tôi mới thảng thốt trở về thực tại. Nhưng tôi vẫn không thể không nghĩ, không nhớ tới Phong. Vừa gặp nhau mà đi ngủ tôi cũng nhớ tới anh, sáng thức giấc người đầu tiên tôi muốn trò chuyện là Phong. Những tin nhắn ngọt ngào của Phong dù vừa tạm biệt nhau, hay lúc thức giấc cũng đủ làm tôi rạng rỡ.
Thế rồi chuyến công tác cũng tới ngày cuối cùng, tôi cũng phải trở về thực tại, trở về nhà, với người chồng sắp cưới. Tôi bắt đầu thấm thực tế với vô vàn những chuyện đau đầu cần giải quyết trước khi có thể đàng hoàng đến với Phong.
Định mệnh hay bi kịch?
Đúng lúc chuẩn bị ra sân bay thì Phong nhắn, anh cũng mua được vé cùng chuyến với tôi. Anh vừa muốn đưa tôi về, vừa kết hợp thăm nhà luôn. Ở sân bay, chúng tôi mới bắt đầu hỏi kĩ về địa chỉ nhà. Hóa ra anh ở thành phố Nam Định cùng quê với Hùng. Thậm chí còn đúng đường nhà Hùng luôn. Anh vào Nam lập nghiệp 7 năm nay, lại xung khắc với bố nên ít về thăm nhà nên đợt này muốn về xem tình hình thế nào.
Anh càng kể về gia đình mình, tôi càng ngờ ngợ. Tới khi anh kể về em trai thì tôi sốc thật sự khi nhận ra đó không ai khác chính là Hùng. Càng nhìn anh, tôi càng hốt hoảng khi bắt gặp một người quen trên khuôn mặt anh. Hóa ra anh giống bố còn Hùng giống mẹ nên nhìn hai anh em không giống nhau lắm. Tôi chưa gặp anh trai Hùng bao giờ. Hùng cũng không kể nhiều về anh trai mình, có vẻ họ cũng không thân thiết.
Cả chuyến bay ấy, tôi như người mất hồn vì không biết khi đặt chân xuống mặt đất phải đối diện với sự thật này thế nào. Tôi đã định cắt đứt mọi liên lạc với Phong nhưng không thể. Phong cũng không chịu đựng nổi khi tôi biến mất không lời giải thích mấy ngày liền. Anh liên tục nhắn tin, gọi điện tới mức “cháy máy”.
Còn về Hùng, tôi lấy hết dũng cảm nói với Hùng hãy hủy đám cưới. Không ngoài dự đoán, một lời nói của tôi đã làm loạn tất cả. Hùng như phát khùng, vặn hỏi tôi lý do tại sao lại “nói lảm nhảm như thế?” Tôi chỉ trả lời đơn giản rằng tôi chưa sẵn sàng để lấy chồng nhưng Hùng không tin. Hùng quy kết rằng tôi đã thay lòng đổi dạ, đã có kẻ thứ ba xem vào. Tôi chỉ biết xin lỗi Hùng và hoàn toàn im lặng vì tôi biết nếu nói ra sự thật thì tất cả tan nát.
Tôi muốn nhấn chìm sự thật đó trong nước mắt. Sao cuộc đời lại trớ trêu như thế?
Không chỉ Hùng mà Phong cũng không chịu đựng nổi sự im lặng không thể hiểu của tôi. Anh trở về nhà, sau khi biết đám cưới của cậu em bỗng tanh bành thì Phong bắt đầu tò mò về cô dâu của em trai. Và anh cũng suy sụp khi biết sự thật trớ trêu này. Anh đã nhắn tin cho tôi rằng anh sẽ để tôi tự quyết định, anh không làm khó tôi. Phong trở lại Sài Gòn ngay sau đó.
Sau bao lời trách móc, oán thán thì tôi cũng chấm dứt được câu chuyện đám cưới. Tôi chia tay Hùng bằng mọi cách dù Hùng có níu kéo, oán hận. Tôi chẳng thể làm khác được vì trái tim tôi đã thuộc về Phong, anh trai Hùng.
Nhưng hoàn cảnh càng đẩy chúng tôi xa nhau thì cả hai lại càng khao khát đến với nhau. Chúng tôi chẳng biết phải làm gì để có thể thanh thản đến với nhau. Liệu thời gian có xóa đi được câu chuyện cũ không? Liệu gia đình Phong và Hùng có từ mặt cả hai khi chúng tôi cứ bất chấp yêu nhau?