![]() |
Ảnh minh họa. |
![]() |
Ảnh minh họa. |
Lần đầu tiên đến, cô chọn phòng rẻ tiền nhất nhưng gọi món ăn đắt tiền nhất, luôn là “đĩa nhỏ thôi”. Ăn xong, cô cười “ăn cho biết vậy mà”. Khách sạn gia đình cho nên chủ và khách dễ thành thân quen. Thân rồi mới biết, cô chê tất cả những món đắt tiền nhất đó. Bà chủ khách sạn tính tình xởi lởi, không vì bị chê mà tự ái, vui vẻ thách cô thử nấu một món. Cô xắn tay áo trổ tài. Nồi bún cá cũng những nguyên liệu cô lấy từ tủ lạnh nhà bếp ra mà ngon ngọt đậm đà.
Lần khác, cô không tới một mình mà kéo theo rất đông nhân viên cùng công ty. Cô vui vẻ khoe, mới được lên chức nhóm trưởng và đây là đi họp do công ty đài thọ nên cô tự cho phép mình ở phòng đẹp nhất. Không phải cô hoang phí “tiền chùa”, mà chỉ là muốn biết phòng đẹp nhất nó ra làm sao. Tôi đưa cô lên tầng bốn, căn phòng có ban công đầy chậu kiểng, hướng ra biển, khoảng cách lý tưởng so với mặt đường nên khá yên tĩnh.
22 tuổi, tôi trải qua một cuộc tình đẹp như mơ với một anh chàng học cùng lớp, chàng lớp trưởng, nàng bí thư. Chúng tôi cùng nhau đi qua những giờ học trên lớp, bước chung một con đường tan trường, tình yêu sinh viên ngây ngô, vụng dại không tính toán…
Một chiều mưa anh nói lời chia tay với tôi vì cô giáo dạy cấp một bên cạnh phòng trọ anh….Tôi choáng váng…ngỡ đã chôn vùi những yêu thương!
Chúng tôi quen nhau suốt hai năm học trung cấp nghề. Ra trường một thời gian, hai gia đình giục cưới. Vừa cưới được một năm, tôi âm thầm ôn luyện và thi đậu đại học.
Đem giấy báo về khoe với chồng, tưởng anh sẽ vui, sẽ động viên, khích lệ, nào ngờ anh đổ quạu: “Lấy chồng rồi đi học chi nữa?” và anh bỏ đi nhậu đến nửa khuya. Thấy chồng không vui, tôi lén đi học trong giờ hành chánh, chấp nhận bị trừ lương, không thi đua khen thưởng. May nhờ công ty tôi đánh giá theo hiệu quả công việc nên tôi dễ sắp xếp.