“Cải tạo” chồng lười

Chồng san sẻ việc nhà để vợ có thời gian nghỉ ngơi, làm đẹp, gặp gỡ bạn bè… là điều ao ước của bao phụ nữ...

“Khi chúng tôi nêu câu hỏi “Việc nhà là của ai?”, rất nhiều người trả lời “Chuyện của phụ nữ”, chỉ một số ít cho rằng đó là việc của cả vợ lẫn chồng” - bà Nguyễn Thị Tâm An, Chủ nhiệm CLB Xây dựng Gia đình hạnh phúc tại TP HCM, cho biết.
Lười... chảy thây
“Trước đây, tôi nghĩ mình hạnh phúc lắm khi lấy được một người chồng ga lăng nhưng đó là chuyện khi còn đang yêu. Còn hiện tại, tôi có một anh chồng lười chảy thây”- chị Minh Hạnh - nhân viên một ngân hàng tại quận 3, TP HCM - ta thán.
Sau 8 giờ làm việc ở ngân hàng, chị Hạnh phải tranh thủ từng phút về cho kịp đón con. Xong, chị phải len lỏi giữa dòng người và xe cộ để ghé qua chợ mua thức ăn. Về đến nhà, chưa kịp thay bộ đồ công sở, chị đã vội đổ đống đồ chơi ra cho con tự chơi rồi tất bật nấu cơm, lặt rau. Anh Bình, chồng chị, cứ nấn ná ở lại cơ quan chờ cho qua giờ cao điểm mới về nhà để tránh cảnh ùn tắc. Về đến nhà, anh tắm rửa rồi ngồi trước ti vi đợi vợ dọn cơm lên chứ chẳng phụ giúp một tay. Cơm nước xong, anh cũng không rời mắt khỏi ti vi vì đã đến giờ xem thời sự...
“Nhiều lúc tôi góp ý thì anh ấy cau có, gắt gỏng, cho rằng đàn bà làm tí việc nhà đã than. Cứ tình trạng này kéo dài, tôi không biết mình có thể đủ sức cáng đáng đến bao lâu!” - chị Hạnh bức xúc.
Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Là cô gái trẻ lại đi du học về nên Thúy Loan - thư ký giám đốc của một công ty mỹ phẩm tại quận 1, TP HCM - cho rằng vợ chồng phải cùng nhau san sẻ việc nhà. Trước khi cưới, Loan buộc chồng cam kết thực hiện điều này nhưng cô “vấp” ngay mẹ chồng. Ngày đầu tiên Loan mới về, mẹ chồng cô đã kêu con dâu ra dặn: “Con bảo chồng làm việc gì cũng được nhưng đừng sai làm việc nhà, đàn ông phải lo những thứ lớn lao hơn”.
“Tôi đành ngậm ngùi để chồng ngồi chơi trong khi mình cắm mặt vào một đống việc không tên. Khi tôi mang thai đến tháng thứ 8, hễ nhờ anh ấy rửa chén bát thì mẹ chồng lại bảo: “Để đó cho mẹ”. Đến mức này thì tôi biết khó mà thay đổi được anh ấy vì có sự “bảo kê” của mẹ chồng” - Loan rầu rĩ.
Không dễ thay đổi
Chồng san sẻ việc nhà để vợ có thời gian nghỉ ngơi, làm đẹp, gặp gỡ bạn bè… là điều ao ước của bao phụ nữ nhưng không phải ai cũng gặp được. Trước tình cảnh này, nhiều chị em không chịu thua mà quyết tâm “cải tạo” chồng lười.
Chị Hạ Uyên - hướng dẫn viên một công ty du lịch tại quận 5, TP HCM - chia sẻ “bí quyết” thay đổi chồng lười của mình: “Tôi đã viết cho anh ấy một email thật nồng nàn, tình cảm: “Anh yêu! Nếu anh giúp đón con, em sẽ có nhiều thời gian chọn thức ăn mà anh thích, bữa cơm gia đình mình cũng sớm hơn. Nếu anh phụ em rửa chén bát, lau bàn sau khi ăn, chúng mình có thể cùng nhau xem chương trình ti vi yêu thích…”. Không ngờ, sau khi anh ấy xem email này, kết quả thay đổi đến tuyệt vời”.
Song, không phải anh chàng nào cũng dễ dàng thay đổi. Nhiều phụ nữ cho biết họ đã nói những lời ngon ngọt, thậm chí khóc lóc hay làm ầm ỉ lên nhưng chồng vẫn cứ ì ra. Chị Mỹ Trinh, phóng viên của một tờ báo, kể: “Chồng có công việc, vợ cũng có công việc. Chồng đi kiếm tiền, vợ cũng đi kiếm tiền thì tại sao vợ phải ôm hết việc nhà? Vợ chồng tôi thống nhất với nhau: Chiều về thì vợ nấu ăn, chồng rửa chén. Chồng không rửa chén thì sáng dậy sớm làm chứ vợ nhất quyết không rửa thay”.
Bà Bùi Thanh Huyền, giảng viên Trường Cao đẳng Sư phạm Trung ương TP HCM:

Phụ nữ làm việc nhà gấp 4-5 lần đàn ông

Theo Viện Phát triển bền vững vùng Nam Bộ, phụ nữ thành thị làm việc nhà gấp 2-3 lần đàn ông, còn phụ nữ nông thôn gấp đến 4-5 lần. Sở dĩ có sự bất công này là do đa số đàn ông Việt có tính gia trưởng, cho rằng mình phải làm việc lớn, việc nhà là của phụ nữ. Tuy nhiên, đàn ông làm việc nhà sẽ không hèn đi, ngược lại còn rất đáng yêu trong mắt vợ, góp phần giữ gìn hạnh phúc gia đình. 

Chồng lười tại vợ?

Một khi anh lười, anh sẽ viện dẫn đủ mọi lý do để “trốn” việc nhà, “việc nước”. Trong đó, câu cửa miệng lại là... “tại em chăm quá”. 

Một khi anh lười, anh sẽ viện dẫn đủ mọi lý do để “trốn” việc nhà, “việc nước”. Trong đó, câu cửa miệng lại là... “tại em chăm quá”. Đây là câu mà Tâm (Thanh Xuân, Hà Nội) hay than thở với đồng nghiệp và hàng xóm về ông xã của mình.

“Thờ” con một cách quá lố

Con tôi và con của Hồng là hai đứa bé trai, thế nhưng phải “xếp giáp quy hàng” trước hai cô bé gái kia vì chúng rất... quậy.

Nhóm bạn chúng tôi quyết định làm một cuộc “hành quân” xoay vòng, mỗi cuối tuần lần lượt đưa chồng con đến nhà bạn mình chơi. Đầu tiên là nhà tôi, bốn đứa bạn gái, thêm bốn ông chồng và bốn đứa trẻ. Theo bàn tính, khi đến nhà đứa này thì ba đứa kia “trổ tài” làm món “tủ”. Chủ nhà chỉ việc xếp bàn ghế. Mấy ông chồng được “xóa cấm vận” nên uống bia thỏa thuê. Người lớn vui tươi, con nít hồn nhiên. Nhưng có lẽ điều đáng suy nghĩ nhất là hai đứa trẻ con của Thúy và Tâm.

Con tôi và con của Hồng là hai đứa bé trai, thế nhưng phải “xếp giáp quy hàng” trước hai cô bé gái kia vì chúng rất... quậy. Vừa bước xuống xe, con của Thúy đã chạy ào vào tủ lạnh mở tung cửa để lục lọi. Những trứng, giò chả, rau củ, ruốc thịt, sữa chua… đều bị con bé lôi ra thật nhanh. Và cuối cùng nó dùng đôi bàn chân bé xíu của cô bé lớp 2 hất lung tung các thứ với lý do “Hổng có cái gì ăn được hết!”. Tôi vừa xuýt xoa mớ trứng vỡ, vừa phải lau chùi nhanh nền nhà trong khi Thúy thì không một tiếng rầy la con mà chỉ nói: “Thông cảm nghen bồ, ở nhà ông bà ngoại và vợ chồng mình không la mắng bé việc gì cả. Nó làm gì cũng được, miễn không nghịch điện, nước sôi, dao, kéo”.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Chưa lau xong mớ trứng vỡ thì có tiếng con của Tâm khóc ngất. Bé An con tôi chạy ra méc: “Mẹ coi bạn đó kìa! Máy vi tính của mẹ con còn không dám đụng mà nó mở lung tung hết! Nó đòi mở đĩa, con không cho nên nó lấy chổi lông gà đập lên màn hình rồi khóc um sùm vậy đó!”. Tôi suýt… đứng tim vì sợ bể chiếc màn hình tinh thể lỏng mới mua. Chưa kịp bước vào phòng thì Tâm đã níu lại: “Bồ đừng la bé Hằng Nga nha! Mới học lớp 1 nên nó còn khờ, muốn cái gì là phải được cái nấy hà! Nếu nó lỡ đập bể màn hình thì mình đền cho”.

Rồi Tâm kể, chuyện hai vợ chồng sống với nhau sáu năm mà chưa có con, suýt thôi nhau cũng vì hiếm muộn. Ông bà nội bé Nga bảo nó là "ngọc nữ" nên "chỉ thị" không ai được la mắng bất cứ chuyện gì. Vợ chồng Tâm là nhân viên văn phòng, mọi thứ chi dùng đều do ông bà nội “bao cấp” nên không dám cãi ông bà.

Bữa tiệc “kinh khủng” rồi cũng qua. Trước khi ra về, con của Tâm nhất quyết phải: “Bỏ ông địa của anh An vào giỏ xách cho con!”. Con của Thúy thì nhất định phải khều cho được chiếc bình hoa rơi xuống bàn mới chịu lên xe…

Cô vợ không nhăn

“Vợ không nhăn” là biệt danh của bạn bè anh Hùng đặt cho Thu Nguyệt - vợ anh vì “biệt tài” không nhăn nhó, cằn nhằn khi chồng xỉn, bê trễ. 

"Một điều nhịn, chín điều lành”, “dĩ hòa vi quý” là bài học có thể cứu được những cuộc hôn nhân bên bờ tan vỡ; nhưng cũng cái lẽ nhẫn nhịn ấy, nhiều cuộc hôn nhân lại bị đẩy đến bờ vực thẳm, khi những mâu thuẫn không được giải quyết cứ cộng dồn, nén chặt đến lúc nổ tung, hết đường cứu vãn.

“Chín sự lành”

Anh Hữu Hùng (Q.Gò Vấp, TP.HCM) vẫn tự hào với bạn nhậu là có “cô vợ không nhăn”. “Vợ không nhăn” là biệt danh của bạn bè anh Hùng đặt cho Thu Nguyệt - vợ anh vì “biệt tài” không nhăn nhó, cằn nhằn mỗi khi chồng xỉn say, bê trễ. Hùng là bợm nhậu, cứ có “độ” là không kể vợ con, tha hồ hưởng ứng đến khi “tàn chiến cuộc” mới ngả nghiêng về nhà. Lúc mới cưới, Nguyệt cũng bực bội, ấm ức, nhưng vì sợ tạo tiền lệ vợ chồng mới đã gây cãi nên cố nhẫn nhịn. Vì thế, chuyện cứ lặp đi lặp lại. Có lúc cơm canh nguội lạnh, Hùng lại chân thấp chân cao dắt theo bạn nhậu về làm… tăng hai, Nguyệt tuy khó chịu vẫn ân cần tiếp đón, vì thể diện của chồng.

Lần đầu tiên theo Hùng về Bắc lo đám giỗ ba chồng cũng là lúc Nguyệt mang thai đứa con đầu lòng. Vừa về đến quê, Hùng bỏ mặc vợ đang ốm nghén một mình lo chuyện giỗ quảy, anh tụ tập ngay với bạn bè cũ để ăn nhậu. Hôm đám giỗ, tiệc vừa tàn, Hùng lại kéo bạn bè cũ đi chơi tiếp. Nguyệt dọn dẹp xong thì kiệt sức, về phòng rấm rứt khóc vì tủi, vì mệt. Gần sáng, nghe tiếng bước chân chồng lên cầu thang, Nguyệt đã định nói hết cho thỏa, nhưng thấy chồng mùi rượu nồng nặc, ý nghĩ đó lại tiêu tan, cô lại cho qua.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Không kiềm chế được như Nguyệt, để giữ cho nhà cửa được yên, mỗi lần giận chồng, Kim Phượng (Dĩ An, Bình Dương) phải tự giải tỏa bằng cách vào phòng tắm, khóc nức nở cả tiếng đồng hồ. Lập, chồng Phượng, là người gia trưởng, luôn giành quyền quyết định, phán xét mọi việc trong nhà. Lập luôn “tinh mắt” phát hiện những thiếu sót của vợ rồi phán xét, chê bai nhưng tuyệt đối không động tay phụ giúp. Biết rằng với tính cách của chồng thì đấu tranh chỉ thêm mệt mỏi nên Phượng chọn cách nhẫn nhịn, tự mình giải quyết mọi chuyện. Nhưng từ khi có con, việc nín nhịn chồng càng lúc càng trở nên quá sức chịu đựng của cô. Lập không giúp vợ chăm con, nhưng mỗi lần con đau ốm, anh lại giãy nảy lên, buộc tội vợ “vô tích sự”, “không biết nuôi con”. Sốt ruột nhìn con ốm, lại thêm áp lực từ những trách móc, đổ lỗi của chồng, Phượng một mình ôm con mà đầu óc cứ căng như dây đàn. Nhiều lần được bạn bè, họ hàng góp ý, bản thân Phượng cũng nhận ra mình bị ức hiếp, lấn lướt trong quan hệ với chồng. Nhưng… “hơn thua làm gì khi còn có đứa con ràng buộc”, nghĩ vậy, rồi nghĩ cho con, Phượng lại nín chịu.

Con cái, danh dự, cuộc hôn nhân đã dày công xây dựng là những lý do khiến nhiều người vợ im lặng lùi bước trước sự quá quắt của chồng. Hơn nữa, những khuyết điểm của các ông chồng vốn đã dậy sóng cuộc sống gia đình, người vợ đã quá mệt mỏi nên không muốn tự mình làm mưa làm gió thêm nữa, nhường nhịn trở thành cách duy nhất để họ giữ sự yên bình.

Tức nước vỡ bờ

Nhưng, đâu phải cứ nhịn là được yên. Sau mỗi lần Phượng cắn răng nhẫn nhịn, sự lấn lướt của Lập càng quá đáng. Bản tính gia trưởng dần trở thành thái độ coi thường vợ. Bản thân Phượng sau một thời gian dài thất vọng về chồng đã trở nên vô cảm, không còn hy vọng gì ở người đàn ông ấy nữa. Sự nhường nhịn vốn xuất phát từ lòng bao dung dần nhường chỗ cho thái độ buông xuôi, không buồn đáp trả. Lập quát tháo, Phượng nín lặng. Lập lớn tiếng sai bảo, Phượng lẳng lặng làm theo. Quan hệ vợ chồng như được lập trình theo mẫu “ra lệnh - tuân lệnh”. Dù vậy, sự tự ái, tủi hờn vẫn không buông tha Phượng mỗi lúc bị chồng quát tháo, sai bảo. Trong dịp thôi nôi con trai, chỉ vì thiếu vài vật dụng cần thiết để làm lễ, Lập hung hăng quát tháo, trách mắng vợ trước mặt bạn bè của hai người. Vẫn im lặng, Phượng vừa bế con chạy ra quầy tạp hóa đầu ngõ để mua thêm đồ, vừa lau nước mắt. Trên đoạn đường ngắn ngủi ấy, cô quyết định từ bỏ người đàn ông đã trở nên thô bạo, xấu xí trong mắt mình.

Cũng một kiểu “tức nước vỡ bờ” như thế, sau khi sinh con, Nguyệt trở nên trầm cảm, cáu bẳn mỗi khi nhìn thấy chồng. Theo cô, sự nhường nhịn của cô đã không giúp chồng biết nghĩ lại, mà càng khiến anh ngày càng trở nên vô tâm. Hôm Nguyệt chuyển dạ, cả nhà vào bệnh viện để cùng cô chờ sinh. Hùng chờ được một lát thì ra ngoài, đi nhậu với bạn bè. Trong phòng sinh, Nguyệt gặp sự cố phải chuyển sang mổ gấp. 

Đau đớn, sợ hãi, lại không tìm thấy bàn tay của chồng giữa những đôi tay người thân đang hối hả phụ đẩy giường bệnh sang phòng mổ, Nguyệt uất ức, tủi hờn đến phát khóc. Sau lần vượt cạn một mình ấy, Nguyệt không thể nhìn chồng mà nói những lời lịch sự, ân cần được nữa. Mỗi lần chồng bước vào phòng hai mẹ con, Nguyệt lại liên hồi kể tội trước đây của chồng với giọng chua chát, hằn học. Dù Hùng tỏ vẻ hối hận, tự trách mình vô tâm, nhưng Nguyệt vẫn không ngăn được cơn giận dữ, bực bội cứ trào lên mỗi khi thấy chồng.

Rõ ràng, trong hôn nhân, khi có một bên nhẫn nhịn, xung đột sẽ lắng xuống, mối đe dọa sóng gió cũng tiêu biến. Nhưng mọi sự yên lành có được từ sự nhẫn nhịn đều chỉ nhất thời, tạm bợ vì nguyên nhân gây ra xung đột không hề mất đi, những ẩn ức cũng cứ thế chất chồng. Xung đột sẽ tiếp diễn, thách thức sức chịu đựng. Sự nhẫn nhịn lâu ngày còn khiến vợ/chồng mất thói quen đối thoại, chia sẻ; phá vỡ sự bình đẳng trong quan hệ vợ chồng. Chưa kể, con người luôn bất toàn, luôn cần được động viên và góp ý để hoàn thiện dần. 

Nhẫn nhịn, suy cho cùng, là một động thái bất công với mọi bên, về mọi mặt. Việc che giấu tiếng nói phản biện tước đi của người nhẫn nhịn cơ hội được tỏ bày, tước đi của người được nhẫn nhịn một cơ hội để nhìn lại mình và sửa đổi, cản trở sự gắn kết, hòa hợp trong hôn nhân. Vì thế, trong việc giải quyết mâu thuẫn vợ chồng, nhẫn nhịn chỉ nên là một phép “hoãn binh”, để từ đó hướng tới sự giãi bày một cách tỉnh táo, chân thật. Sau mọi cơn nóng giận, vợ chồng cần đối thoại để hiểu những bức xúc, mong muốn của nhau, hoặc chỉ đơn giản là để cho nhau cơ hội được tâm sự. Thói quen kiềm chế sẽ khiến ta đeo mang hoài những ẩn ức, trở thành quả bom nổ chậm, như một con sông mang trong mình những đợt sóng ngầm, chẳng biết khi nào sẽ bung trào.