Bực dọc anh em cọc chèo

Với mối quan hệ anh em cọc chèo, đặc biệt vấn đề tiền bạc cần phải rõ ràng, không nhập nhèm. 

Ngày làm đám giỗ ông cố nội của mấy sắp nhỏ, 2 ông anh rể lớn trong nhà tới trước, lui hui nấu nướng. Tới khi việc cúng bái xong xuôi, mọi người alo mãi mới thấy ông em rể út chạy ghé qua để… ăn. Sự việc cứ lặp lại riết như vậy, là bắt đầu xảy ra chuyện…
“Bực dọc anh em cọc chèo”
Gia đình chị hàng xóm dưới quê đúng là điển hình của việc “bực dọc anh em cọc chèo”. Ba má chị sinh 5 người con, 1 con trai và 4 con gái. Lần lượt các con lấy vợ, lấy chồng rời xa khỏi nhà. Nhưng rất hay là gia đình có nề nếp tụ tập nhau ăn uống mỗi khi rảnh rỗi để các cụ thân sinh có thời gian vui vầy cùng con cháu. Bữa thì cùng nhau mổ heo, gói bánh tét vào dịp lễ tết; bữa thì cùng nhau nướng thịt kiểu Texas ăn với bánh mỳ giống ngoài tiệm; bữa lại đổ bánh xèo nhộn nhịp từ trưa đến tối. 5 người con cùng với chồng, vợ và thế hệ F2 đông đúc, chỉ cần nghe tiếng lao xao ngoài cổng, đã đủ ông bà già cười tươi chẳng thiết gì ăn uống.
Nhưng trong chuyện vui cũng xen những chuyện chẳng vui chút nào. Trong 4 anh em cọc chèo thì 2 anh lớn rất chăm lo cho gia đình vợ. Bất cứ việc gì trong gia đình bên vợ họ đều không thể vắng mặt. Từ việc lớn như xây nhà, chống dột, chống thấm mỗi khi mùa mưa đến, tới việc nhỏ như phụ giúp bên nhà ngoại nấu nướng đồ ăn vào các dịp sum họp gia đình. Không quá khéo tay, tuy nhiên sự góp mặt của 2 anh em này khiến không khí xôm tụ hẳn. Họ làm cùng nhau, trêu đùa nhau và chẳng nề hà “việc của nhà ông bà ngoại”. Trái ngược với họ, 2 ông em vai vế nhỏ hơn thì rất ít khi tham gia. 
Người em út ở xa, có thể châm chước vì không có điều kiện tham gia các hoạt động chung trong gia đình. Còn cậu em cọc chèo thứ 3 thì nhà rất gần bên ngoại nhưng chẳng khi nào ghé qua phụ giúp việc gì. Đặc biệt trong những dịp giỗ chạp mời mọc đông khách rất cần con cháu tới lo việc cho ông bà, nhưng ông con rể này cũng không để tâm. Chỉ khi nào mọi người đã nấu nướng xong, anh này chạy xe tàng tàng tới. Có rất nhiều lần đại gia đình phải ngồi chờ, thậm chí điện thoại vài lần mới thấy “nhân vật VIP” này bỏ chút thời gian vàng ngọc ghé ăn.
Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Một bữa, cô bạn hàng xóm hớt hải qua nhà ba mẹ tôi, nhờ can thiệp. 2 ông anh cọc chèo lớn vì không chịu nổi tính cách trớt quớt của ông em cọc chèo thứ 3, nên đang rất to tiếng, có khả năng thượng cẳng tay, hạ cẳng chân. Ông bà ngoại đang đi thăm người bà con cách đó khá xa nên nhà không có ai can ngăn được “đám cháy” này. Ba mẹ tôi qua khuyên nhủ, cả đám dịu giọng đành giải tán. Nhưng từ bữa ấy, tình cảm của mấy chị em gái trong nhà bị sứt mẻ ít nhiều.
Chung một nhà, xa … khoảng cách
Anh Hoàng Công Tâm, cây viết báo xông xáo ở Ninh Thuận đã rất tếu táo khi nói về chuyện tình cảm anh em cọc chèo. Anh nói: “Đã gọi là cọc chèo mà, đâu có thể ăn nhập được gì với nhau. Các cô có thấy, mấy ông lái đò phải lấy mái chèo để đẩy cái cọc ra xa không! Vướng víu nhau lắm!”. Theo định nghĩa rất cắc cớ ấy của anh, đã “chẳng thể ăn nhậu được thì cứ coi như hơn người dưng chút đỉnh là được”. Ở giữa họ, gạch nối là 2 người đàn bà, thì sợi dây liên hệ vô cùng mỏng manh và dễ đứt. Người ta rất dễ hoặc vì chồng hoặc vì chị em mà khiến người còn lại tổn thương. Do vậy, người xưa thâm thúy lắm mới gọi những người đàn ông ấy là anh em cọc chèo!
Ở góc nhìn khác, anh Phạm Thanh Long, Giám đốc công ty Sài Gòn sách cho biết, cuộc sống tình cảm của con người vô cùng phức tạp. Khi có gia đình riêng, lại càng phải biết mình biết người mới mong mọi chuyện tốt đẹp. Với mối quan hệ anh em cọc chèo, đặc biệt vấn đề tiền bạc cần phải rõ ràng, không nhập nhèm. Đồng tiền khiến người ta gần sát bên nhau nhưng cũng là chất xúc tác để đẩy nhau ra xa. Thậm chí gia đình tan nát bởi tranh giành nhau quyền lợi. Anh Long nói: “Nếu xã hội quá quan trọng giáo dục truyền thống dân tộc (về nguồn) mà ít quan tâm tới truyền thống gia đình dòng họ, thì chắc chắn sẽ phải trả giá không hề rẻ về bài học đạo đức tình anh em, ruột thịt”.
Anh Đỗ Xuân Lâm, kỹ sư điện tử thì khẳng định: “Tình cảm anh em cọc chèo giữa những người đàn ông vô tư thì rất thoải mái. Chúng tôi có thể trà dư tửu hậu cùng nhau rất nhiều câu chuyện. Thậm chí, chia sẻ với nhau cả khi khó khăn cũng như lúc thuận lợi. Nhưng thực sự, đôi khi cũng phức tạp và khó nói lắm. Nếu tránh được bất cứ va chạm gì thì nên tránh. Bởi tôi cho rằng, mối quan hệ anh em cọc chèo nó rất .. chồng chéo và loằng ngoằng!”
“Nhà điều phối” cần chuyên nghiệp
Ông bà Năm, nhà hàng xóm có đông con rể từ bữa có chuyện to tiếng, đã tìm nhiều cách để các con hòa thuận như trước. Ba mẹ tôi kể, ông Năm tự tay làm các đôi đũa dừa gửi tặng cho từng gia đình nhỏ của các con gái. Mỗi khi nhà có đám giỗ chạp, ông bà đều dặn dò các con gái đưa chồng con về vào khoảng thời gian chính xác. Nếu ai có công việc riêng chưa về được, hoặc vắng mặt, thì cần thông báo cho cả nhà.
Không chỉ tụ tập các con nấu nướng ăn uống tại nhà, mỗi năm ông bà Năm đều chọn mua tour du lịch trọn gói vào thời điểm các cháu nghỉ hè, để tình cảm cả gia đình thêm gắn bó. Ông Năm nói, ông không chỉ muốn các chàng rể gắn bó và có trách nhiệm với bên gia đình vợ, mà còn là tấm gương để các cháu nội, ngoại soi vào. Thế hệ nhí này cũng rất cần khoảng thời gian chia sẻ vui buồn cùng nhau trong mọi sinh hoạt để tới khi ông bà trăm tuổi, thì sẽ biết gắn bó và tương trợ giúp đỡ lẫn nhau.
“Dù rằng sự xích mích của mấy anh em cọc chèo chúng nó có làm chút buồn phiền đến mọi người trong gia đình, nhưng tui chẳng nói năng thêm cho nặng chuyện. Tui chỉ dạy đám con gái tui về nói nhẹ nhàng với chồng mình, vậy là êm cửa êm nhà!”, ông Năm chia sẻ bí quyết của mình với bà con láng giềng.

Chuyến tàu tình yêu

Cuộc sống hiện tại của vợ chồng mình còn nhiều khó khăn nhưng đong đầy hạnh phúc. Quả là, đời không như mơ nhưng mình đã yêu nhau như thế…!

Áp bàn tay thô ráp đầy những vết chai lên bụng em, anh dịu dàng lắng nghe cử động đầu tiên của con. Nhìn ánh mắt anh đong đầy hạnh phúc, em rơm rớm nước mắt.

Mới đó mà đã sáu năm, khoảng thời gian không phải dài với một đời người nhưng với tình yêu của vợ chồng mình thì không phải là ngắn. Chừng ấy năm, em cảm nhận được bao yêu thương từ anh. Chúng mình đã cùng nhau trải qua nhiều biến cố cách trở để rồi được bên nhau mãi mãi. Nhớ lại những giây phút đầu tiên, em thầm cảm ơn ông trời đã cho em gặp anh để biết thế nào là một tình yêu thật sự…

Mình gặp nhau trên chuyến tàu Bắc – Nam định mệnh, khi em trở lại thành phố cho kịp kỳ thực tập đầu tiên, còn anh sắp sửa xa quê hương đến một miền đất mới. Nhìn ánh mắt anh buồn xa xăm, em lấy hết dũng khí để bắt chuyện. Nhận ra đồng hương, câu chuyện rôm rả của mình cứ thế kéo dài suốt cuộc hành trình. Anh bảo, chẳng ai muốn đi xa cả nhưng vì mưu sinh nên đành chấp nhận. Gia đình anh đông con, anh không được học hành đến nơi đến chốn, đi xuất khẩu lao động như một lối thoát cho anh lúc này. Anh còn động viên em gắng học, có được tấm bằng tốt nghiệp mới thấy được tương lai. 

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Câu chuyện của cuộc sống sinh viên không đầu không cuối của em khiến anh cười nhiều hơn, anh lại ước, giá như một lần được ngồi ở giảng đường đại học. Mình chia tay nhau ở ga cuối, em tưởng thế là thôi, mình mãi chỉ là bạn đường. Nào ngờ, hai ngày sau, anh đợi em trước cổng ký túc xá, trên tay cầm mấy đĩa nhạc. Anh bảo, anh muốn tạm biệt em trước khi đi và tặng em chút quà kỷ niệm. Và rồi, mình xa nhau, em không có thông tin gì về anh ngoài số điện thoại của một người bạn của anh…

Hai tuần trôi qua, anh gọi điện về báo cho em số điện thoại và địa chỉ nơi anh đến. Những cuộc điện thoại đường dài, những lá thư tay cùng những lần chat qua yahoo khiến mình gần nhau hơn. Dù vậy, anh chưa một lần nói lời yêu mà chỉ bâng quơ rằng: “Cho anh một cơ hội khi anh quay về”. Sau này em mới biết, sự chênh lệch học hành giữa hai đứa mình khiến anh ngại. Anh muốn tích lũy một số vốn để về nước lập nghiệp, có sự nghiệp rồi anh mới dám nghĩ đến chuyện ngỏ lời.

Nhưng dự định không thực hiện được, anh phải trở về nước trước thời hạn hai năm vì công ty phá sản, số tiền kiếm được chỉ đủ trang trải chi phí trước khi đi. Mình tưởng chừng đã xa nhau khi anh dùng dằng không dứt khoát còn gia đình em phản đối quyết liệt. Anh về hơn một năm mà vẫn thất nghiệp, em tốt nghiệp ra trường cũng không tìm được việc làm. Tương lai của hai đứa mù mịt không lối đi nhưng khoảng thời gian ấy làm em hiểu và thương anh hơn. Dù anh không có bằng cấp nhưng anh đủ từng trải và kinh nghiệm sống để che chở cho em. Nhìn em chán nản ưu phiền, anh cười tếu táo bảo: “Em lo gì, cùng lắm, anh đi phụ hồ cũng đủ nuôi hai đứa mà”. 

Anh bươn chải rất nhiều nghề, từ chở hàng thuê đến đốt than, làm bánh. Sau hai năm, anh dành dụm được một số vốn, học thêm nghề sửa điện thoại và mở cửa hàng riêng. Trong khi em vẫn ở nhà chờ việc, tấm bằng tốt nghiệp cất sâu dưới đáy tủ. Bố mẹ em thấy được ý chí nghị lực của anh nên chuyển từ phản đối sang ủng hộ. Một đám cưới nhỏ được tổ chức sau khi anh xin cho em vào làm kế toán ở một xí nghiệp nhỏ…

Cuộc sống hiện tại của vợ chồng mình còn nhiều khó khăn nhưng đong đầy hạnh phúc. Cả anh và em đang chờ đợi từng ngày để đón con yêu chào đời. Quả là, đời không như mơ nhưng mình đã yêu nhau như thế…!

Con sẽ đi theo ai!

Mâu thuẫn giữa vợ chồng Ngân lên đỉnh điểm, cu Tít đứng ngơ ngác ở góc nhà, lúng túng khi bố mẹ hỏi “con sẽ đi theo ai”.

Nửa đêm, tiếng chuông cửa réo rắt khiến ông bà bật dậy. Vừa mở cửa, ông vừa đánh tiếng hỏi ai. Bên ngoài, tiếng cô con gái gấp gáp: “Bố mở cửa cho con”. Cửa mở, ông bà ngạc nhiên trước cảnh Ngân tay xách nách mang lỉnh kỉnh va li, túi xách. “Con quyết định sống ly thân ”. “Rồi cu Tít phải làm sao?”. “Nó sẽ sống cùng bố”. Ngân nói rồi lên phòng nằm khiến ông bà trăn trở cả đêm.

“Nguyên nhân là gì mà vợ chồng lại đến nông nỗi này?”, “Vẫn là chuyện dạy bảo cu Tít…”. Ông bà nhìn nhau thở dài “chuyện bé mà cả hai đứa xé ra to thế này sao?”. “Con không thể chịu nổi nữa”… Bà bấm máy gọi cho con rể. “Việc dạy bảo cu Tít, con cũng có quyền nhưng cô ấy cứ phản đối rồi gây chuyện. Lần này cô ấy thích sống ly thân hay ly hôn, con cũng… chiều”. Con rể bức xúc cúp máy luôn.

Cuộc hôn nhân của cô con gái chỉ êm ả trong thời gian chưa có cu Tít. Từ ngày có con, vợ chồng chúng nó liên tục cãi vã. Trước đây, bà nghĩ đó là chuyện vặt vì vợ chồng nào chẳng có lúc xô xát. Với lại, chúng nó cũng chỉ cãi nhau quanh cái chuyện cho con ăn cái này, mua cho con cái nọ, dạy con chơi kiểu gì chứ không phải ra ngoài “ăn chả ăn nem” hay cờ bạc, lô đề gì. Thỉnh thoảng, con gái giận chồng ôm con về nhà, ông bà phân tích thiệt hơn. Hai đứa hạ hỏa nhanh chóng rồi lại ríu rít bồng bế nhau về. Thế nhưng từ ngày cu Tít đi học, chuyện nuôi dạy đứa con duy nhất khiến hai vợ chồng bất hòa nhiều hơn.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Có hôm mới sáng sớm tinh mơ, Ngân đã gọi điện mếu máo với mẹ: “Con muốn hè này cu Tít về quê để trải nghiệm cuộc sống ở nông thôn còn anh ấy lại nhất quyết bắt thằng bé tham gia học kỳ quân đội. Vì chuyện này mà vợ chồng con cãi nhau cả đêm”. Lại có hôm mưa tầm tã, ông bà thấy con rể đội mưa gió đến mời nhạc phụ sang “dạy bảo” lại con gái vì “không coi chồng ra cái gì khiến con không thể dạy nổi con trai”. Nguyên nhân là Ngân không muốn cho cu Tít tiếp xúc với tiền quá sớm trong khi chồng cô lại suốt ngày dùng tiền làm “phần thưởng”. Chiều nay Ngân được cô giáo gọi lên thông báo cu Tít rủ bạn bỏ học đi chơi game cả buổi. Về nhà, cô tra hỏi con lấy tiền đâu để chơi, nó bảo đó là tiền thưởng của bố và tiền mỗi lần nó đi mua đồ giúp bố thừa lại. Vậy là bao nhiêu nỗi tức giận cô trút lên chồng. Không dừng lại ở đó, cô luôn lấy lỗi dạy con không đúng cách ấy của chồng để áp đảo anh mỗi lần dạy con sau đó. Còn chồng cô vẫn dạy bảo, yêu chiều con theo cách của mình bất chấp sự can thiệp của vợ.

Ngân về nhà bố mẹ đến ngày thứ hai thì nhận được tin cu Tít theo đám bạn xấu lấy cắp đồ trong siêu thị. Hai vợ chồng hớt hải chạy đến khắc phục hậu quả và xin đón con về để dạy bảo. Về đến nhà, cả hai thi nhau đổ lỗi do cách dạy con của người nọ, người kia đã làm cho thằng bé hư hỏng. Cuộc chiến quy trách nhiệm của hai vợ chồng đang căng thẳng thì ông bà đến.

Chứng kiến cảnh con gái ký xẹt vào lá đơn ly hôn một cách kiên quyết còn con rể cũng chẳng ngần ngại ký ngay sau đó, ông bà buồn bã: “Lẽ ra giờ này các con phải nhận ra được sai lầm của cách dạy “trống đánh xuôi kèn thổi ngược” mà khắc phục chứ không phải ký nhanh vào lá đơn này”. Nhưng hình như mâu thuẫn giữa vợ chồng Ngân đã không còn gỡ được, chỉ có cu Tít đứng ngơ ngác ở góc nhà, lúng túng không biết trả lời thế nào khi bố mẹ hỏi “con sẽ đi theo ai”.

Vết nứt tình yêu

Dường như… em đang trở thành gánh nặng và khối u ám khiến anh mệt mỏi thì phải, tự nhiên…em nghĩ thế.

Nếu như điều đó là sự thật, làm ơn hãy nói với em anh nhé. Em chưa và không bao giờ muốn làm gánh nặng của ai đó, với anh lại càng không. Em cũng chưa và không bao giờ muốn ai chịu đựng mình, điều đó… nó khủng khiếp lắm, anh ạ.

Em đến với anh, tự nguyện và chấp nhận làm người đến sau như một điều hiểu nhiên, không nghĩ rằng mình sẽ và có quyền đòi hỏi ở anh một điều gì đó, nhiều hơn một chút nhớ nhung mơ hồ và vài dòng tin nhắn - có đôi khi là vô thưởng vô phạt, nhưng với em lại là những vết nhớ cứ âm thầm găm vào lòng, để lâu lâu lại lôi nó ra, đọc và cười một mình, để thấy lòng mình bỗng dưng ấm lại, bỗng dưng thấy cuộc sống vẫn ngọt ngào.

Em nhỏ bé lắm, nên chỉ có thể cho anh sự bình yên – những giây phút bình yên ngắn ngủi để khỏa lấp những tiếng thở dài và mỏi mệt của đời thường đang vô tình đẩy con người rời xa nhau. Những lần em được gặp anh chỉ đủ đếm trên đầu ngón tay. Những lần ta thật sự bình yên bên nhau chỉ đủ đếm bằng phút bằng giây. Và những lần được lắng lòng lại để nhìn thấy anh cười - nụ cười vẹn nguyên như trẻ nhỏ - chỉ đủ đếm bằng khoảnh khắc.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Em nhớ, hầu như mỗi lần bên em, anh luôn mang theo cả công việc, cả những cuộc điện thoại chỉ bàn về một vấn đề nào đó - không có anh và em, và đôi khi anh mang cả những tiếng thở dài não nề lại thật gần bên em. Em… buồn chứ, và đau lắm chứ. Vì… em cũng chỉ là một cô gái bình thường với những mộng ước giản đơn và bình thường như thế. Em không đủ thánh thiện và lòng bao dung để chia sẻ anh với tất tật mọi thứ đến và đi trong cuộc sống của anh - một khoảng trời riêng nào đó mà em mơ hồ không thể chạm vào. 

Nhưng rồi… em đã học cách làm quen với điều đó, học cách không giữ anh cho riêng mình. Học cách im lặng để trôi theo những tiếng thở dài mệt mỏi của anh. Tất cả những điều đó, cũng chỉ để đánh đổi vài giây phút bình yên thực sự cho anh. Em tự bắt mình không được nhõng nhẽo, mè nheo, không được giận hờn vô cớ để anh không phải bận lòng. Vốn dĩ, em mít ướt lắm, nhưng trước anh em luôn cố tỏ ra mình mạnh mẽ, vì anh bảo anh rất sợ nước mắt. Có những khi… em đã khóc, khóc rất thật, anh ạ. Nhưng em quay đi che giấu, quay đi để cất vội chút yếu lòng vội vã, vì đã lỡ hứa với anh sẽ chẳng bao giờ chảy nước mắt khi mình gặp nhau.

Thực ra, em đã giấu đi của chính mình rất nhiều cảm xúc khi đứng trước anh. Ngồi đối diện nhau ở một góc quán nào đó - khi quen khi lạ. Điều chúng ta dành cho nhau chỉ là hai bàn chân tự tìm nhau và khẽ chạm vào nhau, rồi tự mỉm cười với chính mình. Thực ra, em đã muốn nhiều hơn thế… Em đã muốn được nghiêng đầu dựa vào vai anh, một khoảnh khắc như khi em trông chờ nụ cười của anh thôi cũng được. Em đã muốn nép vào anh, để yên tâm thở dài, để tạm khép lại đôi mắt bao đêm dài mất ngủ, và để cảm nhận chút bình yên, ít ỏi thôi, một tí chút thôi, chẳng cần gì nhiều. Có khi, em tham lam nên ước ao một cái ôm dài, một cái xiết tay đủ chặt để em tin mình là của nhau trong giây phút ấy, rồi yên tâm trả anh về với thế giới của riêng anh, không có em trong đó.

Chiều nay, mưa không về. Chiều nay… anh lỡ hẹn. Em lại một mình chơ vơ nơi thềm cửa, chỉ để tìm kiếm một bước chân quen. Em khóc, anh ạ. Không phải vì anh lỗi hẹn, chỉ là khóc thế thôi, để được trở về với chính mình, trở về với em mềm yếu và nhỏ nhoi khi không có anh bên cạnh, chỉ để biết chắc thêm rằng, em đang nhớ anh quay quắt. Em đã cố gắng để quen với việc anh sẽ trễ hẹn, sẽ lỗi hẹn, và sẽ rời xa em bất cứ lúc nào công việc ập đến, mà sao… lòng vẫn đắng đót, mà sao… vẫn thấy quặn đau…

Em lại lật dở lại những dòng tin nhắn, xòe bàn tay đếm những lần anh đã gọi em ngọt ngào: Đằng ấy ơi… Mình dậy chưa?... Bé ơi… Mít ướt ơi… Chào buổi sáng bé Lười… Xin chào người ăn mưa… Em xòe thêm bàn tay nữa đếm những lần anh hờn ghen trẻ nhỏ: Lại làm thơ tặng ai nữa đó? Từ nay không được nắm tay ai nữa nghen… Em nhìn những giọt nắng bên khung cửa, đếm những câu anh dặn dò: Em đừng buồn nhiều nghen. Không được mít ướt nữa đâu đó. Em phải khỏe nghen. Em cười nhiều lên nhé.

Và… em lại cười, nghe lòng mình vụn vỡ. Chẳng bao giờ em định nghĩa được những cảm xúc bên anh. Chẳng bao giờ em gọi tên được tình cảm của mình. Nếu một ngày… anh cảm thấy mệt mỏi… Nếu một lúc nào đó, anh không còn thấy bình yên khi bên em nữa… đừng giấu lòng mình anh nhé. Em sẽ mỉm cười và bước đi, lặng lẽ và nhẹ nhàng như khi em tới. Để anh không cảm thấy chênh vênh, không cảm thấy mình vừa mất đi một thói quen ngọt ngào khi mỗi ngày thức dậy, có ai đó thủ thỉ bên mình: nhớ em hông và biết chắc anh sẽ lại mỉm cười…