![]() |
Ảnh minh họa. |
![]() |
Ảnh minh họa. |
Áp bàn tay thô ráp đầy những vết chai lên bụng em, anh dịu dàng lắng nghe cử động đầu tiên của con. Nhìn ánh mắt anh đong đầy hạnh phúc, em rơm rớm nước mắt.
Mới đó mà đã sáu năm, khoảng thời gian không phải dài với một đời người nhưng với tình yêu của vợ chồng mình thì không phải là ngắn. Chừng ấy năm, em cảm nhận được bao yêu thương từ anh. Chúng mình đã cùng nhau trải qua nhiều biến cố cách trở để rồi được bên nhau mãi mãi. Nhớ lại những giây phút đầu tiên, em thầm cảm ơn ông trời đã cho em gặp anh để biết thế nào là một tình yêu thật sự…
Mình gặp nhau trên chuyến tàu Bắc – Nam định mệnh, khi em trở lại thành phố cho kịp kỳ thực tập đầu tiên, còn anh sắp sửa xa quê hương đến một miền đất mới. Nhìn ánh mắt anh buồn xa xăm, em lấy hết dũng khí để bắt chuyện. Nhận ra đồng hương, câu chuyện rôm rả của mình cứ thế kéo dài suốt cuộc hành trình. Anh bảo, chẳng ai muốn đi xa cả nhưng vì mưu sinh nên đành chấp nhận. Gia đình anh đông con, anh không được học hành đến nơi đến chốn, đi xuất khẩu lao động như một lối thoát cho anh lúc này. Anh còn động viên em gắng học, có được tấm bằng tốt nghiệp mới thấy được tương lai.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Hai tuần trôi qua, anh gọi điện về báo cho em số điện thoại và địa chỉ nơi anh đến. Những cuộc điện thoại đường dài, những lá thư tay cùng những lần chat qua yahoo khiến mình gần nhau hơn. Dù vậy, anh chưa một lần nói lời yêu mà chỉ bâng quơ rằng: “Cho anh một cơ hội khi anh quay về”. Sau này em mới biết, sự chênh lệch học hành giữa hai đứa mình khiến anh ngại. Anh muốn tích lũy một số vốn để về nước lập nghiệp, có sự nghiệp rồi anh mới dám nghĩ đến chuyện ngỏ lời.
Nhưng dự định không thực hiện được, anh phải trở về nước trước thời hạn hai năm vì công ty phá sản, số tiền kiếm được chỉ đủ trang trải chi phí trước khi đi. Mình tưởng chừng đã xa nhau khi anh dùng dằng không dứt khoát còn gia đình em phản đối quyết liệt. Anh về hơn một năm mà vẫn thất nghiệp, em tốt nghiệp ra trường cũng không tìm được việc làm. Tương lai của hai đứa mù mịt không lối đi nhưng khoảng thời gian ấy làm em hiểu và thương anh hơn. Dù anh không có bằng cấp nhưng anh đủ từng trải và kinh nghiệm sống để che chở cho em. Nhìn em chán nản ưu phiền, anh cười tếu táo bảo: “Em lo gì, cùng lắm, anh đi phụ hồ cũng đủ nuôi hai đứa mà”.
Anh bươn chải rất nhiều nghề, từ chở hàng thuê đến đốt than, làm bánh. Sau hai năm, anh dành dụm được một số vốn, học thêm nghề sửa điện thoại và mở cửa hàng riêng. Trong khi em vẫn ở nhà chờ việc, tấm bằng tốt nghiệp cất sâu dưới đáy tủ. Bố mẹ em thấy được ý chí nghị lực của anh nên chuyển từ phản đối sang ủng hộ. Một đám cưới nhỏ được tổ chức sau khi anh xin cho em vào làm kế toán ở một xí nghiệp nhỏ…
Cuộc sống hiện tại của vợ chồng mình còn nhiều khó khăn nhưng đong đầy hạnh phúc. Cả anh và em đang chờ đợi từng ngày để đón con yêu chào đời. Quả là, đời không như mơ nhưng mình đã yêu nhau như thế…!
Nửa đêm, tiếng chuông cửa réo rắt khiến ông bà bật dậy. Vừa mở cửa, ông vừa đánh tiếng hỏi ai. Bên ngoài, tiếng cô con gái gấp gáp: “Bố mở cửa cho con”. Cửa mở, ông bà ngạc nhiên trước cảnh Ngân tay xách nách mang lỉnh kỉnh va li, túi xách. “Con quyết định sống ly thân ”. “Rồi cu Tít phải làm sao?”. “Nó sẽ sống cùng bố”. Ngân nói rồi lên phòng nằm khiến ông bà trăn trở cả đêm.
“Nguyên nhân là gì mà vợ chồng lại đến nông nỗi này?”, “Vẫn là chuyện dạy bảo cu Tít…”. Ông bà nhìn nhau thở dài “chuyện bé mà cả hai đứa xé ra to thế này sao?”. “Con không thể chịu nổi nữa”… Bà bấm máy gọi cho con rể. “Việc dạy bảo cu Tít, con cũng có quyền nhưng cô ấy cứ phản đối rồi gây chuyện. Lần này cô ấy thích sống ly thân hay ly hôn, con cũng… chiều”. Con rể bức xúc cúp máy luôn.
Cuộc hôn nhân của cô con gái chỉ êm ả trong thời gian chưa có cu Tít. Từ ngày có con, vợ chồng chúng nó liên tục cãi vã. Trước đây, bà nghĩ đó là chuyện vặt vì vợ chồng nào chẳng có lúc xô xát. Với lại, chúng nó cũng chỉ cãi nhau quanh cái chuyện cho con ăn cái này, mua cho con cái nọ, dạy con chơi kiểu gì chứ không phải ra ngoài “ăn chả ăn nem” hay cờ bạc, lô đề gì. Thỉnh thoảng, con gái giận chồng ôm con về nhà, ông bà phân tích thiệt hơn. Hai đứa hạ hỏa nhanh chóng rồi lại ríu rít bồng bế nhau về. Thế nhưng từ ngày cu Tít đi học, chuyện nuôi dạy đứa con duy nhất khiến hai vợ chồng bất hòa nhiều hơn.
Ảnh minh họa.
Ngân về nhà bố mẹ đến ngày thứ hai thì nhận được tin cu Tít theo đám bạn xấu lấy cắp đồ trong siêu thị. Hai vợ chồng hớt hải chạy đến khắc phục hậu quả và xin đón con về để dạy bảo. Về đến nhà, cả hai thi nhau đổ lỗi do cách dạy con của người nọ, người kia đã làm cho thằng bé hư hỏng. Cuộc chiến quy trách nhiệm của hai vợ chồng đang căng thẳng thì ông bà đến.
Chứng kiến cảnh con gái ký xẹt vào lá đơn ly hôn một cách kiên quyết còn con rể cũng chẳng ngần ngại ký ngay sau đó, ông bà buồn bã: “Lẽ ra giờ này các con phải nhận ra được sai lầm của cách dạy “trống đánh xuôi kèn thổi ngược” mà khắc phục chứ không phải ký nhanh vào lá đơn này”. Nhưng hình như mâu thuẫn giữa vợ chồng Ngân đã không còn gỡ được, chỉ có cu Tít đứng ngơ ngác ở góc nhà, lúng túng không biết trả lời thế nào khi bố mẹ hỏi “con sẽ đi theo ai”.
Nếu như điều đó là sự thật, làm ơn hãy nói với em anh nhé. Em chưa và không bao giờ muốn làm gánh nặng của ai đó, với anh lại càng không. Em cũng chưa và không bao giờ muốn ai chịu đựng mình, điều đó… nó khủng khiếp lắm, anh ạ.
Em đến với anh, tự nguyện và chấp nhận làm người đến sau như một điều hiểu nhiên, không nghĩ rằng mình sẽ và có quyền đòi hỏi ở anh một điều gì đó, nhiều hơn một chút nhớ nhung mơ hồ và vài dòng tin nhắn - có đôi khi là vô thưởng vô phạt, nhưng với em lại là những vết nhớ cứ âm thầm găm vào lòng, để lâu lâu lại lôi nó ra, đọc và cười một mình, để thấy lòng mình bỗng dưng ấm lại, bỗng dưng thấy cuộc sống vẫn ngọt ngào.
Em nhỏ bé lắm, nên chỉ có thể cho anh sự bình yên – những giây phút bình yên ngắn ngủi để khỏa lấp những tiếng thở dài và mỏi mệt của đời thường đang vô tình đẩy con người rời xa nhau. Những lần em được gặp anh chỉ đủ đếm trên đầu ngón tay. Những lần ta thật sự bình yên bên nhau chỉ đủ đếm bằng phút bằng giây. Và những lần được lắng lòng lại để nhìn thấy anh cười - nụ cười vẹn nguyên như trẻ nhỏ - chỉ đủ đếm bằng khoảnh khắc.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Nhưng rồi… em đã học cách làm quen với điều đó, học cách không giữ anh cho riêng mình. Học cách im lặng để trôi theo những tiếng thở dài mệt mỏi của anh. Tất cả những điều đó, cũng chỉ để đánh đổi vài giây phút bình yên thực sự cho anh. Em tự bắt mình không được nhõng nhẽo, mè nheo, không được giận hờn vô cớ để anh không phải bận lòng. Vốn dĩ, em mít ướt lắm, nhưng trước anh em luôn cố tỏ ra mình mạnh mẽ, vì anh bảo anh rất sợ nước mắt. Có những khi… em đã khóc, khóc rất thật, anh ạ. Nhưng em quay đi che giấu, quay đi để cất vội chút yếu lòng vội vã, vì đã lỡ hứa với anh sẽ chẳng bao giờ chảy nước mắt khi mình gặp nhau.
Thực ra, em đã giấu đi của chính mình rất nhiều cảm xúc khi đứng trước anh. Ngồi đối diện nhau ở một góc quán nào đó - khi quen khi lạ. Điều chúng ta dành cho nhau chỉ là hai bàn chân tự tìm nhau và khẽ chạm vào nhau, rồi tự mỉm cười với chính mình. Thực ra, em đã muốn nhiều hơn thế… Em đã muốn được nghiêng đầu dựa vào vai anh, một khoảnh khắc như khi em trông chờ nụ cười của anh thôi cũng được. Em đã muốn nép vào anh, để yên tâm thở dài, để tạm khép lại đôi mắt bao đêm dài mất ngủ, và để cảm nhận chút bình yên, ít ỏi thôi, một tí chút thôi, chẳng cần gì nhiều. Có khi, em tham lam nên ước ao một cái ôm dài, một cái xiết tay đủ chặt để em tin mình là của nhau trong giây phút ấy, rồi yên tâm trả anh về với thế giới của riêng anh, không có em trong đó.
Chiều nay, mưa không về. Chiều nay… anh lỡ hẹn. Em lại một mình chơ vơ nơi thềm cửa, chỉ để tìm kiếm một bước chân quen. Em khóc, anh ạ. Không phải vì anh lỗi hẹn, chỉ là khóc thế thôi, để được trở về với chính mình, trở về với em mềm yếu và nhỏ nhoi khi không có anh bên cạnh, chỉ để biết chắc thêm rằng, em đang nhớ anh quay quắt. Em đã cố gắng để quen với việc anh sẽ trễ hẹn, sẽ lỗi hẹn, và sẽ rời xa em bất cứ lúc nào công việc ập đến, mà sao… lòng vẫn đắng đót, mà sao… vẫn thấy quặn đau…
Em lại lật dở lại những dòng tin nhắn, xòe bàn tay đếm những lần anh đã gọi em ngọt ngào: Đằng ấy ơi… Mình dậy chưa?... Bé ơi… Mít ướt ơi… Chào buổi sáng bé Lười… Xin chào người ăn mưa… Em xòe thêm bàn tay nữa đếm những lần anh hờn ghen trẻ nhỏ: Lại làm thơ tặng ai nữa đó? Từ nay không được nắm tay ai nữa nghen… Em nhìn những giọt nắng bên khung cửa, đếm những câu anh dặn dò: Em đừng buồn nhiều nghen. Không được mít ướt nữa đâu đó. Em phải khỏe nghen. Em cười nhiều lên nhé.
Và… em lại cười, nghe lòng mình vụn vỡ. Chẳng bao giờ em định nghĩa được những cảm xúc bên anh. Chẳng bao giờ em gọi tên được tình cảm của mình. Nếu một ngày… anh cảm thấy mệt mỏi… Nếu một lúc nào đó, anh không còn thấy bình yên khi bên em nữa… đừng giấu lòng mình anh nhé. Em sẽ mỉm cười và bước đi, lặng lẽ và nhẹ nhàng như khi em tới. Để anh không cảm thấy chênh vênh, không cảm thấy mình vừa mất đi một thói quen ngọt ngào khi mỗi ngày thức dậy, có ai đó thủ thỉ bên mình: nhớ em hông và biết chắc anh sẽ lại mỉm cười…