

Đậu phụ là nguyên liệu rẻ tiền, có thể mua ở bất cứ chợ nào. Bạn chỉ cần bỏ ra số tiền từ 2000-5000 đồng là có ngay một miếng đậu phụ thơm ngon, bổ dưỡng. Đậu phụ bổ nhưng ăn không thì quá phí. Hãy kết hợp với những thực phẩm dưới đây để tăng hương vị và mang lại nhiều lợi ích hơn cho sức khỏe.
Đậu phụ + trứng: Bổ sung canxi
Chị gái tôi lấy chồng được 7 năm rồi. Suốt thời gian đó, tôi chưa từng thấy hai người to tiếng hay cãi vã nhau dữ dội. Giữa họ lúc nào cũng bình lặng, êm ả. Trái ngược với vợ chồng tôi, chỉ cần điều gì không ưng ý về đối phương là sẵn sàng lao vào mắng chửi nhau cho hả giận.
Chỉ có điều, chị gái tôi không sinh được con. Chị ấy từng bị u nang phải cắt bỏ hai bên buồng trứng ngay sau khi cưới được vài tháng. Bị vô sinh, chị đau khổ, trầm cảm suốt hai năm ròng. Tôi cứ nghĩ anh rể sẽ bỏ rơi chị. Nhưng không, anh ấy vẫn chăm sóc, đưa đón vợ đi chữa bệnh, quan tâm vợ từng chút một. Tôi còn nghĩ rằng chị gái thật may mắn khi có được một người đàn ông yêu mình thật lòng như thế.
Không ngờ vài ngày trước, tôi lại phát hiện anh rể gặp gỡ thân mật với một người phụ nữ trong xóm mình. Người phụ nữ ấy không có chồng nhưng lại có một đứa con trai 4 tuổi. Hai mẹ con họ rất ít giao lưu với xóm làng nên tôi không biết nhiều về họ, chỉ thấy họ sáng chở nhau đi, tối lại về nhà, ở hẳn trong nhà. Thấy anh ấy đi từ nhà cô ta ra, vẻ mặt hạnh phúc, cười tươi roi rói, tay bế đứa nhỏ, tôi tức anh ách nên chụp vội tấm ảnh rồi lao đến thẳng nhà chị gái.
Tranh minh họa.
Tôi đưa tấm ảnh ra cho chị gái xem. Nào ngờ, chị ấy xóa ngay tấm ảnh rồi tuyên bố sốc óc: "Nếu em nói chuyện này cho người khác biết, chúng ta không còn là chị em nữa".
Tôi sững người, chưa kịp hiểu chuyện gì thì anh rể về. Thấy tôi, anh ấy cười chào hỏi như chẳng xảy ra chuyện gì. Nhưng tôi không kiềm chế được nên nói nặng lời mấy câu. Đáp lại, chị gái tôi vẫn bình tĩnh, ra hiệu cho tôi im lặng.
Sau đó, chị ấy mới nói rằng đứa nhỏ kia chính là con riêng của anh rể. Vì anh ấy khao khát có một đứa con nên chị tôi chấp nhận nhắm mắt cho qua mọi chuyện, chỉ cần anh ấy không đưa đứa nhỏ về nhà cũng không bỏ rơi chị. Chị không ngờ anh lại mua nhà cho mẹ con họ ngay trong xóm. Có lẽ để tiện chăm sóc thăm nom cũng nên.
Nhưng chị van xin tôi đừng nói chuyện này ra ngoài, đừng để ai biết nữa. Chị không muốn đánh mất anh rể. Bởi nếu ly hôn, chị vô sinh, chị cũng không thể lấy được chồng mới. Nhưng tôi thấy chị dại quá. Chị càng như thế chỉ càng đau khổ thêm thôi. Vả lại, không trước thì sau, anh rể cũng sẽ đưa đứa bé kia về để công khai nhận dòng họ. Lúc đó, chị định tính thế nào chứ? Tôi lo lắng cho chị mình quá. Tôi có nên gặp anh rể, yêu cầu anh ấy đưa 2 mẹ con kia đi chỗ khác cách xa chị mình, để chị được bình yên không?
Cách đây không lâu một người đàn ông đã bức xúc chia sẻ câu chuyện của em vợ mình lên mạng xã hội với hi vọng sẽ nhận được sự tư vấn của bạn đọc cho tình huống mà anh đang gặp phải. Nội dung câu chuyện như sau:
"Cậu em vợ tôi luôn được cha mẹ chiều chuộng, vì không phải là em trai nên tôi không thể dạy bảo cũng không thể trách mắng cậu ta.
Hơn nữa vợ tôi rất yêu thương em trai nên tôi càng không thể có ý kiến gì, cũng may nhà tôi khá xa nhà vợ nên bình thường cũng không gặp mặt.
Tuy nhiên gần đây em vợ càng lúc càng quá đáng, nhiều lúc tôi phải nhẫn nhịn, bây giờ cậu ta lại còn đòi chiếm cả căn nhà của tôi cho nên tôi tuyệt đối không đồng ý, cho dù vợ có nói gì cũng nhất quyết không thay đổi.
Chuyện là em vợ đi làm chưa được bao lâu đã đưa bạn gái về ra mắt, cha mẹ vợ rất vui mừng nên đã giục cậu ta nhanh chóng kết hôn. Nhà gái cũng nói chỉ cần có nhà ở thành phố thì không cần tiền sính lễ.
Lúc này ông bà khá bối rối vì nhà mình ở huyện, tuy có thể bán đi để mua nhà trên thành phố nhưng làm vậy thì sẽ không còn chỗ ở.
Nhà gái lại nói không muốn con họ sống cùng cha mẹ chồng. Trước mắt chưa biết làm thế nào để giải quyết sớm chuyện này nên ông bà đã tới mượn tiền con gái, nhưng chúng tôi cũng vừa kết hôn nên đã tiêu gần hết tiền tiết kiệm, không còn lại được bao nhiêu.
Ảnh minh họa.
Nhà hai vợ chồng tôi cũng chỉ ở ngoại thành, tuy nhà rộng, có mấy phòng nhưng cũng không giá trị, hơn nữa nhà là do cha mẹ tôi cho tiền mua. Đây là căn hộ có 4 phòng ngủ, 2 phòng khách, ông bà định sau này khi về già sẽ đến sống với chúng tôi.
Trước khi cưới vợ, tiền tiết kiệm tôi bỏ ra sửa nhà cũng tốn một khoản kha khá, cũng không còn bao nhiêu nên chỉ có thể cho cha mẹ vợ mượn vài tháng tiền lương gần đây của hai vợ chồng, vậy cũng đã là cố hết sức rồi.
Chỗ làm của em vợ không xa nhà tôi, bình thường cậu ta chẳng mấy khi đến nhưng hôm đó lại dẫn bạn gái qua nhà. Cô gái này rất dịu dàng, nói chuyện cũng lễ phép, theo đánh giá ban đầu tôi thấy tốt hơn nhiều so với em vợ tôi.
Sang đến nhà, em vợ tôi hỏi tìm chị gái là vợ tôi. Tôi nói cô ấy đã đi làm chưa về, sau đó đi vào phòng bếp nấu nốt bữa tối rồi ăn mời họ ở lại ăn cùng.
Em vợ ngồi nói chuyện với bạn gái, tôi nghĩ mình ở đó không hợp nên đã đi đón vợ.
Đi được một đoạn tôi mới nhớ ra mình quên điện thoại, đành phải quay xe về nhà lấy.
Vừa vào đến cửa, tôi đã nghe thấy tiếng em vợ nói oang oang với bạn gái rằng: "Em về nói với mẹ rằng anh có nhà rồi, đây là nhà của anh."
Ảnh minh họa.
Cô gái kia tỏ vẻ ngạc nhiên, nói rằng đây là nhà của chúng tôi, em vợ tôi liền nói: Nhà của chị gái cũng như của mình, chỉ cần nói với chị gái mình một câu là được.
Nghe đến đây, tôi không thể chịu được nữa, xông vào tức giận nói: "Đây là nhà của tôi, dù cậu có nói gì với chị cậu thì cũng vậy thôi, mời hai người đi cho."
Em vợ định cãi nhau với tôi nhưng bị bạn gái kéo lại, cậu ta còn nói sẽ bảo chị gái chỉnh đốn lại tôi.
Cô bạn gái thì không ngừng khuyên cậu ta hãy bình tĩnh lại, không nên cư xử như vậy.
Nhìn cách cư xử của cô gái này, tôi cảm thấy có thể cô ấy là người biết điều, đáng tiếc là dường như đã chọn nhầm người mất rồi.
Tôi không thể ưa nổi em vợ tôi, các bạn thấy tôi cư xử như vậy có đúng?"