![]() |
| Ảnh minh họa |
![]() |
| Ảnh minh họa |
Năm 10 tuổi, bố tôi ngoại tình với phụ nữ khác. Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy ngày nào bố cũng về muộn, sau đó là những màn cãi vã bất tận của bố mẹ. Mẹ tôi thường bỏ sang ngủ với tôi. Mẹ tôi khóc suốt đêm nhưng không trả lời cho tôi biết vì sao mẹ khóc. Tôi thương mẹ chỉ biết khóc theo.
Rồi một hôm bố tôi lặng lẽ bỏ đi cùng toàn bộ tiền bạc trong gia đình. Mẹ tôi chạy khắp nơi dáo dác tìm chồng, rũ rượi như người điên. Tôi đi đâu cũng nghe mọi người râm ran chuyện gia đình mình. Tôi đi học còn bị bạn bè trêu ghẹo là “Bố mày mê gái nên mới bỏ mày”. Các dì các cậu chia nhau đi tìm bố tôi và luôn trở về trong buồn bã. Bố trong kí ức non nớt của tôi thành một nỗi sợ hãi và một nỗi xấu hổ. Tôi sợ nghe mọi người nói xấu bố và sợ người khác biết tôi là con của bố.
Tôi ngày càng ghét bố hơn khi chứng kiến mẹ mình ngày càng tiều tuỵ vì đau khổ. Mẹ mua rượu về nhà uống, cứ uống vào là mẹ gào khóc gọi bố. Có lúc mẹ mang áo quần bố ra cắt thành từng mảnh khiến tôi rất sợ. Sau nửa năm bố bỏ đi, tóc mẹ ngả bạc hơn cả bà ngoại tôi lúc đó.
Mùa hè năm lớp 9, khi tôi đang lên tỉnh học ôn thi vào lớp 10 thì mẹ tôi mất. Mọi người nói với tôi là do mẹ uống rượu nên ung thư gan nhưng tôi biết mẹ mất vì không chịu được nỗi đauphản bội sau chừng đó năm. Ba năm sau đó, tôi vô tình phát hiện ra mẹ tôi không mất do bệnh, mẹ tôi đã uống thuốc ngủ tự tử. Từ đó đến nay, tôi không hề biết đau, chỉ thấy hận, một nỗi hận bố đến chết cũng không thể nhắm mắt.
![]() |
| Kí ức đó khiến tôi trở nên vô cảm với đàn ông cho đến khi tôi gặp được chồng mình. (Ảnh minh họa) |
Kí ức đó khiến tôi trở nên vô cảm với đàn ông cho đến khi tôi gặp được chồng mình. Không phải tôi mất niềm tin vào đàn ông mà tôi sợ sẽ có ngày mình bị họ bỏ rơi. Tôi không muốn kết thúc cuộc đời bi thảm như mẹ tôi đã từng. Mỗi đêm khi ngắm chồng say ngủ tôi đều cầu nguyện “Xin anh mãi yêu anh, mong anh đừng bao giờ phản bội em”.
Vậy mà tôi vẫn không thể nào thoát khỏi số mệnh đó. Chồng tôi bây giờ lại đang ngoại tìnhvới một người bạn mà tôi luôn xem như chị em. Không biết có phải ngày xưa bố tôi cũng bỏ đi với bạn thân của mẹ nên mẹ tôi mới phát điên như thế không. Có phải lịch sử đã lặp lại không? Nhưng vì sao cứ phải là tôi? Vì sao cứ bắt tôi phải chịu đựng thêm nỗi ác mộng từ ngày bé?
Hai vợ chồng tôi đều thân thiết với hai vợ chồng cô ấy nên thỉnh thoảng thấy tin nhắn cô ấy trong máy chồng tôi không nghi ngờ. Tôi chỉ có linh cảm xấu khi mọi chuyện bỗng trở nên quá sạch sẽ. Mọi tin nhắn đều bị xoá sạch. Lịch sử trình duyệt web thường bị xoá hết mỗi sau khi chồng tôi dùng máy tính. Mỗi khi chồng vào các mạng xã hội cũng thoát hết tài khoản.
Và linh cảm trở thành sự thật khi tôi đến nhà cô ấy chơi và phát hiện cô ấy có một lọ tinh dầu thơm giống hệt loại chồng mua tặng tôi trong chuyến anh công tác ở Thái. Nếu anh tặng công khai thì sẽ chẳng ai nghi ngờ. Tôi hỏi cô ấy “H cũng dùng loại này à?”. Cô ấy trả lời đầy tự tin “Đừng nói với chồng tớ nhé, của một fan hâm mộ tặng đấy”. Tôi cười nhạt.
Tôi không biết giữa hai người ấy tồn tại thứ gọi là tình yêu tội lỗi hay chỉ là vì tình dục. Nhưng dù có là gì đi nữa, khi chứng kiến họ chở nhau vào khách sạn, chồng tôi ân cần tháo mũ bảo hiểm cho cô ấy, cô ấy khoác tay ngả đầu vào ngực chồng tôi, làm tôi sụp đổ. Kí ức ngày xưa tràn về. Người bố phản bội của tôi, người mẹ yêu chồng đến phát điên và phải tìm đến cái chết của tôi, trái tim không thể lành lặn của tôi, tất cả tràn về đâm vào tim tôi ngạt thở.
Bố tôi ngày xưa bỏ đi mà không nghĩ đến mẹ con tôi. Mẹ tôi tự tử chết mà không nghĩ đến tôi. Họ có biết người chịu đau khổ và tổn thương nhiều nhất vẫn là tôi không? Tôi cứ đứng bên kia đường khách sạn mà chìm đắm vào nỗi đau bất tận. Hai con người bên kia đường, trong giây phút họ quấn lấy nhau, liệu có nghĩ đến người vợ, người bạn tội nghiệp này không?
Trời bỗng mưa làm tôi bừng tỉnh. Tôi đâu thể tàn nhẫn như tất cả bọn họ đã làm với tôi. Tôi mở cốp xe lấy áo mưa của mình mang vào quầy lễ tân khách sạn gửi cho chồng và người tình để lát họ về khỏi bị ướt…
Tôi vẫn còn con gái tôi ở nhà và tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi con như mẹ tôi ngày trước. Tôi sẽ giữ cho con một kí ức đẹp về người bố, sẽ không để con phải chịu nỗi đau tinh thần như tôi.
Lúc này, lặng lẽ cùng con ra đi là cách làm tốt nhất phải không mọi người?
Vợ chồng tôi quen nhau khi đang là sinh viên đại học. Yêu nhau suốt 5 năm mới làm đám cưới và đến bây giờ đã về chung một nhà 8 năm. Chúng tôi có hai con, một trai, một gái và nhà cửa ổn định. Cuộc sống rất hạnh phúc vì vợ chồng hòa hợp về mọi mặt.
Tôi làm biên tập cho một trang báo điện tử còn chồng công tác ở một tổ chức phi chính phủ. Vì tính chất công việc nên chồng tôi thường xuyên phải đi công tác xa nhà. Tôi vừa đi làm vừa chăm sóc con cái.
Gia đình chồng có hai anh em, trên chồng có anh trai hơn 5 tuổi. Anh trai chưa lập gia đình nên ba mẹ chồng mới chỉ có tôi là con dâu. Tôi cảm thấy mình thật may mắn khi được cả gia đình chồng thương yêu.
Mẹ chồng thấu hiểu nỗi vất vả của tôi khi chồng liên tục vắng nhà, ông bà ngoại ở xa còn nhà nội cách chỗ chúng tôi tầm 40km nên hầu như chỉ có ba mẹ con tự túc chứ không nhờ vả được.
Khi con còn nhỏ mẹ chồng có lên ở chung với tôi một thời gian để phụ chăm cháu. Còn bây giờ, khi các con đã đi học thì bà về nhà chăm ông. Dù vậy, thỉnh thoảng mẹ nấu những món ngon hoặc mua quà rồi nhờ anh chồng đem đến nhà tôi.
Cứ độ một tuần hai lần, anh chồng đều đặn ghé nhà tôi chơi với các cháu. Khi nhà hư hỏng đồ dùng hay con bị ốm, chỉ cần tôi gọi điện cho mẹ chồng là anh chồng đã sốt sắng chạy đến ngay.
Anh vội vàng sửa chữa đồ dùng hư hỏng hay cùng tôi đưa con đi khám. Hai con của tôi rất quý bác vì anh chồng luôn mua đồ ăn và đưa chúng đi chơi. Vợ chồng tôi rất biết ơn anh trai vì đã luôn quan tâm chăm sóc gia đình mình.
Chồng thường nhắc tôi mua quà tặng anh vào dịp sinh nhật hay có sự kiện đặc biệt. Mỗi lần anh đến nhà, tôi đều nấu những món ăn anh thích để mời cơm. Anh trai là người điềm đạm, dễ gần và sống nội tâm nhưng chưa bao giờ thấy anh đề cập đến chuyện lấy vợ.
![]() |
| Tôi hoảng hốt khi anh chồng thổ lộ tình cảm. (Ảnh minh họa) |
Mẹ chồng tôi lo lắng có nhờ tôi mai mối một số cô đồng nghiệp cùng cơ quan nhưng không thành công. Anh có cùng tôi đi xem mặt vài lần nhưng anh tỏ ra miễn cưỡng và không thích.
Bởi thế tôi tôn trọng cuộc sống riêng của anh nên cũng ngừng chuyện mai mối. Tôi vẫn không thể hiểu tại sao một người đàn ông đứng đắn đàng hoàng, rất hiểu phụ nữ như anh chồng lại không nghĩ đến chuyện yêu đương.
Thỉnh thoảng anh vẫn tặng tôi mấy chậu hoa nhỏ và vài cuốn sách, lạ thay, những thứ đó đều đúng với sở thích của tôi. Dù vậy tôi cũng không nghĩ gì nhiều, cứ cho đó là sự quan tâm của người thân trong gia đình khi giữ được mối quan hệ tốt đẹp.
Mãi cho đến gần đây, vào một buổi chiều chủ nhật trời mưa tầm tã, sau khi đưa hai con đến lớp học tiếng anh, tôi trở về nhà. Khi đến nơi, anh chồng đã đứng đợi trước cửa, bộ dạng say khướt áo quần ướt hết.
Tôi mở cửa mời anh vào nhà rồi lấy quần áo của chồng cho anh thay. Tôi gọi điện báo cho mẹ chồng rồi bảo anh vào phòng nghỉ ngơi, sáng mai hẵng về. Bất chợt, anh nắm lấy tay tôi.
Anh thổ lộ, anh thích tôi ngay từ lần gặp mặt đầu tiên và âm thầm ghen tỵ với em trai. Anh thương tôi vất vả chăm con nên đã gắng sức phụ giúp hết sức có thể. Vì tôi mà anh không thể có cảm xúc nào với người con gái khác và không muốn nghĩ đến chuyện lấy vợ.
Tôi hoảng hốt vùng tay ra khiến anh chồng có vẻ hụt hẫng. Anh vội vàng kêu taxi rời khỏi nhà tôi. Từ ngày đó, tôi vẫn cư xử bình thường nhưng anh luôn tìm cách tránh mặt và không đến chơi với cháu như trước.
Mỗi lần tôi về, mẹ chồng đều than vãn dạo này thấy anh có vẻ chán nản, lao vào rượu chè be bét. Tôi hiểu nguyên nhân sâu xa của sự thay đổi này nhưng càng nghĩ lại càng rối. Tôi chỉ biết im lặng và cầu mong thời gian sẽ làm anh bình tĩnh lại và mọi chuyện sẽ trở về đúng vị trí của nó.