Mình thật sự chỉ đi qua đời nhau

Người đàn ông trong anh không cho phép anh bật khóc nhưng nước mắt cứ rơi khi anh cay đắng nhận ra: mình thật sự chỉ đi qua đời nhau…

Một lời chia tay, một chữ ký, một phiên tòa…tất cả lặng lẽ đẩy mình ra khỏi đời nhau. Đến tận bây giờ, anh vẫn chưa thật sự tin mình đã mất em mãi mãi. Anh từng nghĩ, chừng ấy thời gian với bao nhiêu tình nghĩa đã đủ để vợ chồng mình đi cùng nhau đến suốt cuộc đời. Nhưng đời ai biết hết được chữ “ngờ”, em bất ngờ rũ bỏ anh để đi theo tiếng gọi của tình yêu mới…
Ngày sinh nhật em, anh vẫn nhớ. Anh đứng trước cổng nhà, em nhìn thấy và vội vàng đóng cửa. Anh biết có người sẽ tổ chức sinh nhật cho em vui hơn anh và con nhưng anh nhớ em nhiều lắm. Anh chỉ muốn nghe thấy giọng nói của em và nhìn con gái nhỏ một lát mà không thể nào làm được. Em tìm mọi cách để lẩn tránh: chuyển trường cho con, thay đổi số điện thoại, nhà luôn khóa cửa. Anh ngập trong nỗi nhớ thương em và con. Giá như, anh đừng buông tay quá sớm. Giá như, em cho anh chút thời gian để anh biết mình đã làm sai điều gì. Nhưng tất cả đã quá muộn màng…
Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Bạn bè bảo anh đã vội vàng khi yêu và lấy em nhưng anh biết đích xác không phải như vậy. Bằng chứng là mình đã có hai mươi năm hạnh phúc bên nhau chứ không chỉ ngày một ngày hai. Ngày ấy, em mới mười chín, anh đã yêu em bằng cảm xúc nguyên sơ của trái tim chưa hề lỗi nhịp. Khoảng cách năm tuổi không phải quá nhiều để mình không thể hiểu nhau. Chừng ấy thời gian chung sống, chưa bao giờ tình yêu anh dành cho em nguội lạnh…
Nếu ai đó nói rằng, em không hề yêu anh thì tận sâu trong tim anh biết họ đã nhầm. Cô học trò bé nhỏ ngày nào trở thành vợ anh trong sự ngạc nhiên của nhiều người. Em đã hy sinh tuổi trẻ cho anh, khi bạn bè tung tăng vào đại học thì em chấp nhận ở nhà làm vợ làm mẹ. Khi con cứng cáp, em mới tiếp tục con đường sự nghiệp. Và cách đây chỉ hai năm thôi, em đã vượt qua giới hạn sức khỏe để sinh cho anh một nàng công chúa dễ thương khi con trai lớn chuẩn bị vào đại học. Điều đó cho phép anh tin, đến giờ phút ấy, em vẫn còn yêu anh…
Anh trở thành thằng khờ trong ngày ly hôn khi tòa hỏi gì cũng im lặng. Sao anh không đủ can đảm để phản bác nguyên nhân ly hôn mà em đưa ra. Mình không hợp nhau thật sao hay đó chỉ là cái cớ như muôn vàn lý do khác khi em không còn muốn chung lối cùng anh. Đêm cuối cùng bên nhau, anh cầu xin em cho anh biết, anh đã sai điều gì khiến mình chia tay nhưng em chỉ khóc, em bảo tất cả là do em muốn như vậy, anh không có lỗi. Thà em cho anh một lý do để suốt cuộc đời còn lại anh không phải dằn vặt khổ đau.
Hai mươi năm chung sống, anh chấp nhận ra đi trắng tay để lại cho em và con tất cả. Những thứ vật chất tầm thường ấy liệu có là gì khi anh đã đánh mất báu vật của đời mình. Dẫu có nằm mơ anh cũng không nghĩ đến một ngày anh phải sống thiếu em. Người đàn ông trong anh không cho phép anh bật khóc nhưng nước mắt cứ rơi khi anh cay đắng nhận ra: mình thật sự chỉ đi qua đời nhau…

Đường về có lá me bay

Rồi ngày em bước chân ra đi, cũng dưới bóng hàng me lá bay xơ xác. Đó là một chiều ta chẳng thể nào quên.

Hạ vào. Những hàng me đổ lá cho quả ngọt dần. Phố vắng hơn từng trưa hè nắng gắt, con đường về lại xào xạc những lá me bay. Mùa hè yêu thương trong ta lại sống dậy những kỉ niệm êm đềm của tình đầu ngọt chua vụng dại dưới tán hàng me rợp mát phố hè. Để chiều nay bước chân về gác nhỏ, qua con đường mềm gót chân những chiếc lá mong manh, chợt thấy thương về một thời khờ khạo…

Ta gặp em vào một chiều thôi nắng đậm, dưới hàng me gió hát thì thào. Em đi bộ ngược chiều, bước chân hối hả với những thứ đồ lỉnh kỉnh trên tay. Con ta lững thững dạo trên con đường quen thuộc để tìm lại sự thư thả sau một ngày với bao nhiêu công việc bộn bề. Em lướt qua nhanh và đánh rơi một tập sách nhỏ mà mình không để ý. Ta nhặt được bèn vội gọi cho em. Em nhận lại, khẽ cúi đầu cảm ơn và trước khi hối hả đi tiếp, không quên tặng tôi một nụ cười rất tươi trìu mến. Rồi em khuất xa dần phía cuối hàng me, tôi lại lang thang những bước chân nhẹ nhàng qua từng viên gạch nhỏ, lòng thoáng bâng khuâng về một nụ cười mới gặp mà sao như thân thiết mất rồi… Ấy là lần đầu tiên nghe lại lòng mình xao động, như chiếc lá me nào nho nhỏ trong gió bỗng chao nghiêng.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Ngày ta nói tiếng yêu em, cũng là một chiều nhẹ gió dưới bóng hàng me thân quen này. Từ sau lần nhặt giúp em tập sách, duyên số đưa đẩy thế nào, ta lại gặp em nhiều hơn, ở công viên, trong siêu thị, nơi nhà sách và thỉnh thoảng trên những con đường có lá me bay. Rồi nhận ra ở ta có chung nhiều điểm giống nhau, cũng thích lang thang dưới những con đường có bóng cây rợp mát, cũng sở thích hay đọc và cuối tuần nào cũng giành thời gian ra nhà sách, mua một cuốn mình thích, cũng hay ngồi trên ghế đá bên những gốc me già.

Rồi một ngày trái tim cùng chung một nhịp, ta cùng em đi dưới bóng hàng me. Lời yêu đầu ngượng ngùng không nói, cái nắm tay vụng về và hai chiếc bóng nhỏ liêu xiêu gần nhau xích lại. Chỉ có gió trên những tàng me khẽ vi vu hát tình ca tinh nghịch. Và em bẽn lẽn cười như hiểu được lòng ta. Chợt thấy thương cánh me nào bé nhỏ, trong gió chiều chao nhẹ nghiêng nghiêng để rồi đậu lại trên tóc non em của ta thương ngày ấy…

Rồi ngày em bước chân ra đi, cũng dưới bóng hàng me lá bay xơ xác. Đó là một chiều ta chẳng thể nào quên. Nắng tắt vội, gió trên cành không đùa nghịch như gió của buổi ban đầu và hàng me không còn những chiếc lá chao nghiêng rơi êm trên trên từng viên gạch cũ. Đó là chiều em nói tiếng chia tay. Khẽ cúi chào nhau, rồi em quay mặt vội đi, chừng như cố giấu đôi mắt trong ngần đang long lanh giọt lệ khóc cho tình đầu nay đã vỡ tan. Cuộc sống trao cho ta những nỗi buồn quá lớn, không giữ được bàn tay, ta nhường nhau con đường rộng hơn để đi tiếp. Đó là một chiều ta đứng như chết lặng dưới bóng hàng xe. Em xa dần rồi mất hút, con đường về bỗng hóa thênh thang. Gió vẫn thổi trên từng tán me xào xạc, phố hè im lìm và hàng me lại đổ lá bơ vơ…

Chiều nay về ngang qua con phố nhỏ. Nhiều thứ bây giờ đã hóa rong rêu. Kí ức đã ngủ vùi trong miền yêu thương ngày cũ, vết thương xưa nay cũng đã lành rồi. Chỉ có hàng me vẫn không hề đổi khác, vẫn con đường có lá me bay. Chợt thấy thương cho tình đầu vụng dại, thương một thời đi về chung bước dưới bóng hàng me…

Một bước đi sai, cả đời ân hận...

Chỉ vì sự ích kỷ, vô tâm, vô tình của cô đã đẩy chồng đến sai lầm, đẩy mình vào nỗi đau ân hận...

Bà Mây có hai con trai nên Ngần về làm dâu thì bà coi cô như con gái, có gì cũng thủ thỉ tâm sự. Khi Ngần có mang, bà Mây là người đưa cô đi bắt mạch, sắc thuốc cho cô uống. Mỗi lần Ngần đi khám thai cũng là bà đưa đi. Bà bảo: “Thằng Thìn dở lắm, để mẹ đưa con đi mẹ còn biết hỏi bác sĩ...”. Ai nhìn bà Mây và Ngần bên nhau cũng tin chắc đó là mẹ và con gái. Có người còn hỏi: “Chắc cô ấy là con một nên được mẹ chiều thế...” Vậy mà khi Ngần có mang đến tháng thứ tám thì cô thông báo: “Con đăng ký sinh ở bệnh viện gần nhà con nên sinh song con về nhà để mẹ con chăm sóc cho tiện...”. Bà Mây chết lặng vì buồn, bà tặc lưỡi: “Thôi đành, việc ở đâu là việc của vợ chồng chúng. Chúng quyết định rồi thì mình đâu có quyền can thiệp, chỉ trách nó vô tâm quá,...”.

Trách con dâu trong lòng nhưng bà vẫn sang thăm con dâu, bà còn mang thuốc bổ, mang đồ ăn cho Ngần. Bà thông gia nửa đùa nửa thật: “Bà sợ nhà tôi không có tiền tẩm bổ cho cháu bà hay sao mà bà phải mang sang? Hay bà sợ tôi cướp mất công chăm cháu của bà? Bà yên chí đi, tôi không lo cho cháu bà thì cũng lo cho con gái tôi, bà khỏi phải lo ba cái chuyện thuốc thang ăn uống của nó, thêm nhọc bà ra...”

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Bà Mây giận lắm. Giận đến nỗi biết bà thông gia ốm bà Mây cũng chẳng sang thăm. Bà Mây càng giận hơn khi Ngần sinh xong cô lại về ngay nhà mẹ đẻ vì con không muốn phiền mẹ, để mẹ con chăm sóc con thì tiện hơn... Thì ra, mình làm bao nhiêu việc cho nó, thương yêu nó hết lòng mà nó vẫn không coi mình là mẹ... Bà Mây không chỉ buồn cho mình mà còn tủi cho ông bà, tổ tiên. Bà nói với con dâu: “Sinh con xong kiêng về nhà ngoại mà phải về nhà mình. Thứ nhất là để ông bà nội còn báo cáo với tổ tiên, hàng xóm... Thứ hai cũng là để “kiêng” cho bên nhà ngoại. Con gái đi lấy chồng phụ thuộc vào phúc phận nhà chồng. Đưa con về nhận tổ tiên, sống ở nhà nội 1 tháng đầu rồi sau này nó muốn ở bên ngoại bao lâu cũng được...”. Vậy mà Ngần vẫn không nghe, cô còn bảo với chồng: “Em cần nghỉ ngơi, bồi dưỡng, kiêng khem trong tháng đầu, để mẹ anh chăm thì ngại chết. Em về nhà mẹ em, mẹ anh càng đỡ vất vả mà em cũng sướng. Tháng sau báo cáo với tổ tiên cũng được chứ mất gì, cứ coi như con mình sinh muộn 1 tháng đi, tổ tiên biết đâu mà trách...”

Chẳng thể bỏ mặc vợ con nên Ngần về nhà mẹ đẻ ở thì Thìn cũng phải sang theo. Hai vợ chồng được ở hẳn một tầng, lại có người giúp việc nên chuyện Thìn ở rể ngỡ chẳng có gì phiền toái. Nhưng công việc của giám đốc kinh doanh hàng điện máy khiến anh thường xuyên phải tiếp khách, giờ giấc thất thường. Những buổi tối về muộn bắt gặp gương mặt lạnh lùng của mẹ vợ, Thìn thấy căng thẳng, mệt mỏi vô cùng. Ở nhà vợ, anh không còn dám mời bạn bè đến chơi, sống phải ngó sắc mặt bố mẹ vợ, phải chiều chuộng, nhường nhịn vợ mọi điều trái khoáy khiến Thìn thấy ngột ngạt. Thế nhưng Ngần chẳng thông cảm còn bảo anh cả nghĩ, khó tính, cô cứ lần lữa, hết tháng này sang tháng khác chẳng chịu về nhà, cô bảo: “Bao giờ hết thời gian nghỉ đẻ em mới về. Con nó được bà ngoại chăm quen rồi, chuyển đi không tiện...”. Mẹ vợ thì mát mẻ: “Tôi không chăm sóc tốt cho hai mẹ con nó hay sao? Cậu ở đây có ai làm gì để cậu phật ý mà cậu đòi về...”

Chẳng thuyết phục được vợ, Thìn đành chịu nhưng trong lòng bực lắm. Từ hôm ấy, mỗi khi có việc về muộn Thìn lại nhắn tin cho vợ: “Anh về muộn nên sẽ về nhà mình ngủ”. Tin nhắn kiểu ấy cứ ngày càng dầy hơn. Cho đến một ngày Ngần chợt nhận ra cả tuần cô không thấy mặt chồng. Ngần có tra hỏi, có giận hờn cũng chỉ vấp phải sự im lặng lạnh lùng của chồng. Khi Ngần bàn: “Sang tháng em đưa con về nhà nhé!”. Thìn thờ ơ: “Tùy em”. Trái tim Ngần đau nhói, linh tính của người đàn bà mách bảo trái tim chồng cô đã không còn chỗ cho cô, anh không cần cô và con nữa... Ngần thuê thám tử theo dõi chồng mới biết: Thìn không có bồ nhí nhưng thỉnh thoảng anh thuê phòng vui vẻ với các cô tiếp viên, ăn bánh trả tiền...

Ngần rùng mình, kinh tởm, cô làm loạn nhà, cương quyết đòi bỏ chồng vì không thể sống với kẻ bạc tình. Nhưng nhìn đứa con mới 4 tháng tuổi đang nằm ê a một mình, Ngần mới ngấm nỗi đau của tình yêu, của lòng tin đổ vỡ. Chỉ vì sự ích kỷ, vô tâm, vô tình của cô đã đẩy chồng đến sai lầm, đẩy mình vào nỗi đau ân hận...

Một bước đi sai, cả đời ân hận...