![]() |
Ảnh minh họa. |
![]() |
Ảnh minh họa. |
(Kienthuc.net.vn) - Ngày xưa, tôi có một đứa bạn đanh đá, thường nửa đùa nửa thật bảo tiêu chuẩn chọn người yêu là đến nhà thấy hai cái ảnh trên bàn thờ. Tôi trách bạn ăn nói độc ác, không ngờ có lúc chính mình cũng có ý nghĩ khủng khiếp đó, y như vợ anh Minh trong bài viết “Phụng dưỡng: Con dâu làm lễ cầu cha chồng chết sớm!”
Mẹ chồng tôi cũng ốm liệt giường 6 năm trời. Tôi chẳng dám nhận mình là nàng dâu hiền thảo, nhưng mẹ chỉ có mình chồng tôi là con nên hai mẹ con thân thiết với nhau như mẹ con ruột. Hồi đầu mẹ ốm, tôi cũng không quản ngại bỏ công bỏ việc, thức đêm thức hôm trông nom, bón cho bà từng bát cháo, cốc nước cam. Hiểu nỗi khổ tâm của chồng, không đành lòng giao mẹ cho giúp việc, từ một phiên dịch viên tiếng Anh, tôi xin nghỉ việc ở nhà chăm mẹ, gia sư thêm khi có thời gian rảnh rỗi.
Từ khi lấy chồng, mình chưa bao giờ hối hận vì đã lấy một ông chồng già cho đến khi một ông bạn của chồng đến nhà hỏi mình rất thành thật và nghiêm túc: “Bố có nhà không cháu?”
“Chàng” hơn mình 18 tuổi, vốn là… thầy giáo của mình. Đang xưng hô giữ lễ “tôi” và “em”, chỉ sau gần một học kỳ hướng dẫn làm luận văn tốt nghiệp, bỗng một ngày nọ thầy lúng túng tặng hoa cho trò (trong khi theo lẽ thường thì… ngược lại mới phải!). Sau hoa là sách, rồi đến vé xem phim. Ngồi sau xe thầy trên đường đến rạp chiếu phim, tim trò nhiều phen muốn rớt ra khỏi lồng ngực vì sợ bạn bè… phát hiện (!?).
Khi chuyện tình thầy trò cứ như vết dầu loang, lan nhanh khắp cả khoa thì cũng là lúc ra trường. Bạn bè ghen tị, sướng nhé, chả phải lo xin việc, chẳng phải sợ về quê, đã có thầy lo hộ… Nhưng mình yêu thầy, chẳng phải vì mấy lí do ấy, mà đơn giản, chẳng vì lí do nào hết. Đến khi cưới cũng chẳng biết vì sao! Thầy – đã quen dẫn dắt kiến thức, nay dẫn dắt luôn tương lai cho trò. Còn trò – mới chỉ vừa hai mốt tuổi, vốn được giáo dục phải nghe lời cha mẹ và thầy cô, nay vẫn răm rắp nghe theo lời thầy một cách… vô điều kiện.
Ảnh minh họa.
Con thì hai gái, công việc thì chẳng kiếm được nhiều tiền, đã thế lại nghỉ việc gần chục năm chỉ ở nhà chăm con, chồng nuôi. Ấy thế mà chồng chẳng kêu ca một lời! Hễ nhắc đến con rể, là mẹ mình lại tỏ ra thành kính (chả gì thì rể cũng chỉ kém mẹ vợ có… nửa con giáp): “Dễ gì mà kiếm được người chồng hiểu biết, tốt tính như thế. Cố mà vun vén vào con ạ!”
Vun vén mãi, thì cũng đến lúc con cái lớn khôn, cũng phải có việc làm cho khỏi thấy mình thừa thãi. Mình lại tiếp tục đi làm trong ánh mắt nhìn đầy vẻ… bất an của chồng.
Chồng khi ấy đã vừa tròn… “ngũ thập tri thiên mệnh”! Còn mình, mới ba mươi hai. Chẳng quen vất vả, chẳng phải toan tính (đã có chồng lo hộ), sẵn bản tính hồn nhiên vô lo. Thế nên ra ngoài, nhiều người cứ tưởng… chưa chồng. Ai săn đón, ai vồ vập, tuy ở nhà mà chồng biết cả. Hễ cứ tin nhắn là chồng lại lộ rõ bồn chồn, hễ nghe điện thoại là chồng lại tỏ vẻ quan tâm. Hóa ra, chồng cắm “chân rết” khắp nơi quanh vợ, rặt những học trò cũ mẫn cán, tỏ rõ nhiệt tình “tay trong” ngầm cảm ơn thầy ngày xưa cho em điểm…
Rồi một ngày, mình bỗng thấy tù túng, bỗng muốn… phá cách. Vì thấy chẳng có lý do gì để mình phải cố làm mình già đi, cho vừa vặn với… chồng. Mình vừa từ tiệm cắt tóc về, chồng đã tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi… khó chịu ra mặt. Tối, chồng cằn nhằn: “Em cắt tóc trông như trẻ con ấy. Là mẹ trẻ con rồi, nghĩ gì mà để kiểu đầu kỳ cục!”. Rồi chừng như bức xúc dồn nén, chồng bồi thêm: “Mà em chọn màu sắc cũng rất có vấn đề, sao lại có thể mặc cái quần đỏ chót cứ như để dụ bò tót ấy ra đường được nhỉ?”
Cơn giận bùng lên nhưng mình cố kìm lại được. Thao thức cả đêm, nghĩ cách tháo dần cái vòng kim cô tự xiết vào đầu mình (và từng thỏa mãn khi làm thế). Chẳng lẽ đã ngoài ba mươi tuổi, mà mình vẫn chưa đủ trưởng thành để được quyền tự quyết định kiểu tóc hay phong cách thời trang của riêng mình?
Chiến dịch làm đẹp với tiêu chí “trẻ, trẻ nữa, trẻ mãi” bùng lên một thông điệp ẩn chứa mầm khiêu chiến của cô vợ trẻ chưa từng một lần làm trái lời chồng đã khiến nhà mình giống như vừa có một cơn lốc quét qua. Chồng từ chỗ cáu bẳn, bực bội đã chuyển thành lo lắng, buồn bã. Bạn mình đến chơi thì thào, trông ông xã cậu dạo này “tan hoang” quá…
Mải mê đi tìm “chính kiến”, mình chả kịp nhận ra, chồng đã thôi không còn nhìn vợ âu lo, ngừng tỉ tê với mẹ vợ, hết tâm tình với bạn vợ và chẳng thèm thủ thỉ với con gái. Mỗi khi thấy mình bày tỏ quá đà, chồng chỉ im lặng đầy độ lượng. Nhìn vợ ăn diện se sua, ánh mắt của chồng ánh lên vẻ bao dung, tuồng như chồng đang nheo mắt: “Để xem bao giờ thì em chán!”
Rồi mình chán thật! Vì dù có cố mấy, ở nhà mình vẫn cứ… trẻ hơn chồng (chừng 18 tuổi) nhưng ra đường vẫn chỉ là đàn bà ba mươi. Trẻ nữa cũng chẳng thể làm gì được, khi còn hai cô con gái và cả một người chồng chẳng có nhiều cớ để mà ghét bỏ.
Đứa bạn thân cười rúc rích, thế giờ cho làm lại thì có lấy “chồng già” nữa không?
Nghĩ mãi vẫn không ra, thế lấy chồng trẻ thì mình được thêm gì?
Thảo khá trẻ so với tuổi 27, mái tóc tém cắt ngắn càng khiến cho khuôn mặt cô thêm trẻ trung, đáng yêu. Làm việc trong lĩnh vực làm đẹp nên Thảo càng có điều kiện chăm sóc nhan sắc của mình. Từ lúc bước vào phòng tư vấn, Thảo khá rụt rè. Lấy chồng từ năm 22 tuổi, 5 năm qua, cuộc hôn nhân của Thảo hạnh phúc bên cạnh cô con gái gần 4 tuổi. Nhưng giờ nó đang có nguy cơ đổ vỡ chỉ vì lỗi lầm cô phạm phải.
Thảo kể, trước khi lấy chồng cô có một mối tình khá sâu nặng. Nhưng rồi cuộc tình đó đổ vỡ, họ chia tay nhau không phải vì hết tình yêu mà vì ông thầy bói bảo với mẹ chàng trai đó tuổi của cô xung khắc với gia đình bà. Quá đau khổ, cô cố tình chấm dứt liên lạc với anh, đón nhận những tình cảm mới để nhanh chóng quên đi tình yêu dang dở.
![]() |
Ảnh minh họa. |
- Cách đây hơn một năm, chồng đi công tác, khó ngủ nên em đã lên Facebook (FB) tán chuyện với bạn bè. Rồi em phát hiện trong danh sách mời kết bạn có FB của người yêu cũ. Tim em đập loạn lên khi gặp lại người xưa. Vừa đồng ý kết bạn xong, anh ấy đã lập tức inbox ngay cho em.
Đêm đó chúng em đã chát với nhau rất lâu về hoàn cảnh hiện tại của mỗi đứa. Tình cũ ùa về, anh ấy nói dù chia tay nhưng sâu thẳm trong tim vẫn dành cho em một góc. Để rồi mỗi lần qua một góc phố, quán ăn in dấu kỷ niệm tình yêu trước đây, nỗi nhớ em lại ùa về. Rõ ràng em biết giờ nghe những lời thổ lộ ấy là có lỗi với chồng con nhưng vẫn không thể kìm lòng. Sau đó, bọn em ngày nào cũng dành thời gian "gặp" nhau trên FB. Nhưng rồi những cuộc hẹn hò ảo đó dường như không đủ. Cả em và anh ấy đều tìm mọi cách để được gặp nhau bên ngoài. Em nói dối gia đình về những cuộc họp lớp, đi gặp khách hàng, thậm chí là đăng ký cả một khoá học nâng cao tay nghề chỉ để có lý do gặp tình cũ.
Từ lúc nào em sao nhãng dần trách nhiệm trong gia đình trong khi chồng em nghĩ vợ bận nên càng thông cảm. Anh ấy bố trí thời gian để về hỗ trợ việc nhà cho em, tự mình chăm sóc bản thân và cả con gái thay vì chờ vợ như trước đây. Em đã không nhận ra điều đó cho đến hôm con gái bị sốt nằm mê man trong viện. Lúc nhìn cảnh chồng ngồi ôm con ngủ gật trên giường bệnh, thỉnh thoảng giật mình tỉnh giấc khi con ú ớ gọi mẹ, em thấy mình tội lỗi "tày trời". Ngay ngày hôm sau, em quyết định chấm dứt tất cả. Người cũ cũng hiểu ra cái sai nên chúng em tự nguyện rời khỏi cuộc sống của nhau.
Theo lời Thảo, sau khi bước ra khỏi tình cũ, cô toàn tâm toàn ý quay về với gia đình nhưng bí mật ấy khiến cô mất ăn mất ngủ, nghĩ đến một ngày vụ việc bị bại lộ, chồng phát hiện ra sự thật, cô thấy mình bấn loạn.
Tôi nói với Thảo, rằng giờ không phải lúc cô đau khổ, bấn loạn với bí mật của mình hay thật thà thú nhận tội lỗi với chồng để cầu xin tha thứ. Trước mắt, cô hãy cứ là một người vợ tốt, tận tâm với gia đình, bù đắp cho chồng con nhiều hơn sau những ngày tháng lơi là vì tình cũ. Sau một thời gian, bí mật đó vĩnh viễn nằm im trong quá khứ thì tốt còn nếu bị chồng phát hiện, cô phải chấp nhận mọi quyết định của anh. Nhưng tôi tin, với một người chồng luôn yêu vợ, thương con, anh sẽ biết cân nhắc giữa việc nên hay không nên chấm dứt hôn nhân với một người vợ đã toàn tâm toàn ý quay về sửa chữa lỗi lầm, vẫn là vợ hiền dâu thảo lâu nay. Chẳng phải dân gian có câu "đánh kẻ chạy đi ai đánh nỡ đánh kẻ chạy lại" đó sao?