KHÔNG AI NẮM CHẶT TAY CẢ NGÀY
Tôi cũng đã từng nói đừng “chúng ta, do đặc thù công việc của mình, ai cũng có thể là tác nhân giống như anh Nguyễn Văn Thanh (Giám đốc một công ty BĐS ở Hà Nội) - nếu-vô-tình-chủ-quan.
Nên đừng vội phán xét ai và đừng làm nhà đạo đức online nữa. Vì đặc thù công việc và mối quan hệ của mỗi người là khác nhau. Hãy tử tế với nhau một cách bình thường nhất có thể.
Trong bất cứ vấn đề gì, người Việt chúng ta luôn có thói quen phô diễn đạo đức, lấy cái giả định của mình và áp đặt vào người khác với tư tưởng hẹp hòi, đố kỵ... rồi cho rằng mình đàng hoàng, thông minh, giỏi giang, hay ý thức hơn.
Không đúng đâu, đó là sự ích kỷ và tư duy hạn hẹp ở góc nhìn riêng của chúng ta thôi. Không ai nắm chặt tay cả ngày đâu. Ai cũng muốn làm tốt công việc của mình trên nền sự tử tế.
Thoá mạ người khác chỉ giúp chúng ta sướng miệng hoặc phấn chấn nhất thời, chứ không thể là vấn đề trở nên tốt hơn, đâu.
|
Ảnh minh họa. |
Tất nhiên, tôi loại trừ những kẻ vì lợi ích, vì tiền đem đến sự bất nhẫn vô đạo đức cho xã hội, vì cái sự thiếu hiểu biết của bản thân, vì chút cơ hội mà gây nguy hại cho cộng đồng. Những hành vi ấy là đáng lên án, thậm chí cần phải lôi ra cho pháp luật xử lý, và đáng bị trừng phạt.
Ở đây, tôi chỉ muốn nói đến những người tự đặt mình vào vị trí hiểu-và-cho-rằng-mình-nằm-trong-giai-cấp “có ý thức, có trí tuệ”... thì, nên nhìn cái sai lầm hay sự chểnh mảng, chủ quan của người đi trước mà làm bài học cho bản thân, để mọi việc được kiểm soát tốt hơn. Xây dựng vẫn hơn đố kỵ, bàn tán, lên án và phá hoại.
CÁ NHÂN CẦN LÀM NHỮNG GÌ ?
Đó là vào khoảng 15h00 ngày 29/5, khi biết tin mình vừa tiếp xúc gần với bệnh nhân COVID-19 tôi ngay lập tức :
- Hình dung lại là tiếp xúc bao lâu, có phòng bị không? Có nguy hiểm cho bản thân không? Có thực hiện tốt các khuyến cáo về dịch bệnh này không?
- Gọi ngay cho đường dây nóng của Bộ Y tế thông báo tình trạng, gọi ngay cho Y tế phường để được hướng dẫn. Tôi gọi khá nhiều lần (phần này hơi thất vọng cách xử lý của Y tế).
- Lập tức dừng ngay các công việc, chạy thẳng một mình một xe về nhà lên phòng khoá trái cửa, tự cách ly trước. Dù rằng, tôi tự hiểu khả năng lây nhiễm cho mình hầu như không có, vì tiếp xúc khoảng thời gian ngắn (dưới 10 phút) và với khoảng cách trên 1m. Có khẩu trang 100%.
Ở đây cũng thuận tiện là tôi có xe ô tô cá nhân và cũng có khử khuẩn (tôi sản xuất dung dịch khử khuẩn - từng tặng rất nhiều cho cộng đồng, chứ không bán).
- Hệ thống lại bộ nhớ: Đi những đâu, tiếp xúc với ai, note lại. Đánh giá nguy cơ ban đầu (theo các tiêu chuẩn mà BYT khuyến cáo). Rồi gọi điện thoại thông báo cho tất cả những người mà tôi từng có tiếp xúc nói rõ, khuyên họ rằng từ giờ phút này trở đi, nên hạn chế tiếp xúc người khác, thực hiện sát khuẩn cá nhân. Thậm chí tốt nhất là nên tự cách ly, chờ diễn biến kết quả của tôi. Đồng thời nhờ bạn bè từng tiếp xúc cảnh báo.
- Khuyến cáo tất cả các người thân xung quanh thực hiện tự cách ly.
- Đó là những việc phải làm của bản thân tôi, còn đối với mọi người, tôi luôn có tâm thế vui vẻ, không gây hoang mang, tươi cười, đùa giỡn, động viên mọi người (họ thường có khuynh hướng sợ), rằng chúng ta phải chấp hành quy định, chứ thực tế là không sao cả.
Cứ thực hiện đúng sẽ không sao. Tôi liên lạc và dùng khả năng hài hước của mình để cân bằng tâm lý cho tất cả. Riêng tôi, dừng mọi kế hoạch cho đến khi tôi có xét nghiệm và chắc chắn rằng mình ổn.
NHỮNG ĐIỀU CHƯA ỔN
Có những vấn đề chưa ổn ở đây là Y tế phường phản ứng chậm chạp, thậm chí quên và bỏ sót luôn tôi, chắc họ nghĩ rằng tôi không nguy hiểm. Hoặc là họ đang quá tải, căng thẳng trong tình hình này. Nên tôi cũng chưa vội trách.
Khi gọi đến lần thứ hai mà họ không phản hồi hay có động thái gì, tôi liên hệ với bệnh viện Vinmec nói rõ tình trạng và muốn xét nghiệm (phải nói rõ là F1 để họ chuẩn bị phương án). Tôi cũng khai toàn bộ quá trình, lịch trình di chuyển, tiếp xúc của mình để họ truy yếu tố dịch tễ.
|
Ảnh minh họa. |
Tại Vinmec, tôi tự túc mọi chi phí xét nghiệm và cách ly tại bệnh viện này (hơn 3.000.000 tr/ngày/phòng ). Khi có kết quả test nhanh và test PCR đều âm tính (thời gian chờ khoảng 12h là có kết quả), họ thông báo cho tôi. Tuy nhiên, vẫn phải ở lại cách ly tại Bệnh viện và chờ HCDC có hướng xử lý tiếp theo.
Sau khi làm việc, họ chuyển lại thông tin của tôi về Y tế phường để sắp xếp biện pháp cách ly, là tại nhà hay tập trung. Còn nếu muốn cách ly tại khách sạn thì họ chuyển qua luôn.
Giá cách ly tại khách sạn 3 sao là trên dưới khoảng 2.000.000 đồng/ngày/phòng (nhân cho 21 ngày). Đã bao gồm 3 bữa ăn sáng, trưa, chiều và chi phí lấy mẫu xét nghiệm.
Về lại Y tế phường, tôi đi bộ, kéo cái Vali hơn km để đến phường vì không muốn tiếp xúc với ai. Nhưng, chỗ này mới đáng thất vọng đây!
- Họ khen và hoan nghênh tôi có thức quá tốt, đã xét nghiệm âm tính rồi, các yếu tố dịch tễ, tiếp xúc họ cũng nắm luôn rồi. Những người thân của tôi cũng đã cách ly tập trung hoặc tự giác cách ly tại nhà luôn rồi. Ai cũng như tôi thì quá tốt, họ đỡ mệt. Họ chỉ khen vậy thôi nhé.
- Rồi họ đưa ra cái danh sách khách sạn để tôi chọn cách ly có trả phí. Thực sự tôi cũng đang muốn trải nghiệm cách ly vài ngày trong khu tập trung để xem như thế nào rồi chuyển qua khách sạn cũng không muộn, chứ không phải là vấn đề tiền bạc.
Nhưng, việc của họ chỉ là gợi ý và hối tôi chọn khách sạn (?). Lúc đó, tôi bắt đầu bực.
- Tôi có yêu cầu họ đưa tôi vào khu cách ly ở gần đó, thuận tiện, rồi sau đó tính tiếp. Nếu có chuyển qua khách sạn để an toàn hơn và thuận lợi sinh hoạt hơn, tiện nghi hơn thì tôi sẽ quyết định sau.
- Tôi cũng nhấn mạnh và cam kết rằng tôi thực hiện tốt mọi biện pháp phòng dịch và ý thức cộng đồng, dù phải cách ly tại đâu. Tôi âm tính khẳng định thì cũng vẫn sẽ tự cách ly tiếp tại nhà cho đủ số ngày hoặc tập trung gì cũng được, tôi cũng sẽ chủ động xét nghiệm PCR thêm 2 lần nữa. Nhưng đừng ép tôi này nọ. Tôi tự giác chứ không phải để phát giác.
Sau đó, họ cho tôi về nhà chờ, vẫn mông lung chưa biết là cách ly tại nhà hay tập trung.
Nhưng dù sao, tôi cũng đã hoàn thành ngày cách ly thứ 4. Thời gian này, tôi đọc sách, chơi game, nói chuyện qua phần mềm, điều hành một phần công việc thường ngày, tự tìm niềm vui cho mình, xét lại nhiều vấn đề.
Có một vấn đề bất biến là, mỗi ngày, tôi yêu thương mọi người nhiều hơn. Bởi tôi có trái tim nhân hậu. Tôi trân quý những người tôi yêu thương và những người yêu thương tôi, kể cả những ai ghét bỏ tôi.
Các công việc liên quan đến hồ sơ, các giao dịch BĐS, hay liên quan đến tài chính, ngân hàng, các khoản giải ngân... hầu như dừng lại hết. Tôi thiệt hại không ít, tiền tỷ đấy! Nhưng phải dừng lại, vì tôi cũng chỉ có một cái mạng. Tôi còn thời gian để lấy lại và phát triển hơn nữa.
Tôi xem đây cũng là một trải nghiệm trong đời người không dễ gì có được.
Chúng ta, ai cũng chỉ có một cuộc đời để sống!